Cuối cùng trở thành Trần Viễn Sâm ngứa ngáy khó chịu, đành phải chủ động ôm đầu Tử Nhiên đưa côn thịt vào trong miệng cô, Tử Nhiên không ngậm được hết, chỉ có thể lấy tay cầm gốc côn thịt, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức bú mút quy đầu, đầu lưỡi khi thì đỉnh lỗ mắt, khi thì liếm vòng khiến Trần Viễn Sâm cảm nhận được khoái cảm khác khi ở trong hoa huyệt của cô. Hông chậm rãi đong đưa ra vào, sợ tiến vào quá sâu sẽ làm cô bị thương, Tử Nhiên lấy tay bao hai túi tinh của anh, ngẩng đầu hỏi anh một cách tràn đầy tình dục:
"Nơi này đã chuẩn bị quà cho em chưa?"
"Đương nhiên là có, tất cả đều là của em, cục cưng, bú nó, hút nó ra đi, anh cho em hết!"
Tử Nhiên nghe được cam đoan của anh càng ra sức bú mút, tay không ngừng xoa nắn túi bìu, nghe thấy Trần Viễn Sâm hô hấp càng lúc càng dồn dập, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên khó khăn hơn, Tử Nhiên liền dừng lại.
Trần Viễn Sâm bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bên dưới, bé con ở chuyện này luôn chấp nhất không lay chuyển được, anh lập tức ngồi lên bàn cầu, ôm Tử Nhiên, để cô ngồi lên người mình, côn thịt cương cứng vì cô ngồi xuống liền chui thẳng vào trong cô, bắt đầu điên cuồng đỉnh vào miệng tử cung.
Tử Nhiên chịu không nổi tình dục mãnh liệt thế này liền ngã lên vai anh, chừng vài phút sau anh liền bùng nổ trong cô, Tử Nhiên cũng hô tên anh rồi tiết thân. Trần Viễn Sâm không có lập tức rút ra, mà vẫn hưởng thụ tiểu huyệt Tử Nhiên co rút, hôn hôn cô gái trong lòng.
Đợi đến khi hai người dần bình ổn, Trần Viễn Sâm tính rời đi nhưng Tử Nhiên không cho, muốn anh ở trong mình lâu thêm một chút, Trần Viễn Sâm sao không biết chút tâm tư nhỏ này của cô, chuyện này anh đều tùy cô.
Bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện, phòng bên cạnh bỗng có tiếng mở cửa, Tử Nhiên có chút khẩn trương, tuy nói sẽ không có người gõ cửa gian này, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, mà bản thân thì quần áo không chỉnh tề ngồi trong lòng anh, bên dưới vẫn còn dính chặt vào nhau.
Trần Viễn Sâm cười cười, hôn lên môi cô, dò xét đi vào, hôn đến khiến cô không để ý được gì khác, hai người triền miên trao đổi nước bọt, đến khi tách ra thở dốc không ngừng, bên trong toilet đã yên tĩnh trở lại nhưng hai người vẫn chưa muốn ra ngoài lúc này, sợ bên ngoài vẫn còn người, cả hai cứ ngồi như vậy đến khi đoán chừng suất chiếu tiếp theo bắt đầu mới chỉnh trang quần áo đi ra.
Ra khỏi rạp chiếu phim hai người không định về nhà ngay, trong nhà có Lương Thư Đồng nên bôn họ không thể thoải mái thân mật được, còn không bằng tranh thủ lúc này đi dạo bên ngoài.
Sắc trời đã tối hẳn, các quán xá ven đường lên đèn rực rỡ hoa lệ, Trần Viễn Sâm ôm thắt lưng Tử Nhiên cùng cô nói chuyện về những dự định sau khi Tử Nhiên vào đại học.
Anh còn chưa nói cho cô mình đã chuẩn bị tốt nhà ở gần đại học A, muốn cho cô một bất ngờ. Tử Nhiên ghé vào lòng Trần Viễn Sâm, thỏa sức tưởng tượng tương lai, cuộc sống sau này của cả hai.
"Nơi này đã chuẩn bị quà cho em chưa?"
"Đương nhiên là có, tất cả đều là của em, cục cưng, bú nó, hút nó ra đi, anh cho em hết!"
Tử Nhiên nghe được cam đoan của anh càng ra sức bú mút, tay không ngừng xoa nắn túi bìu, nghe thấy Trần Viễn Sâm hô hấp càng lúc càng dồn dập, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên khó khăn hơn, Tử Nhiên liền dừng lại.
Trần Viễn Sâm bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ bên dưới, bé con ở chuyện này luôn chấp nhất không lay chuyển được, anh lập tức ngồi lên bàn cầu, ôm Tử Nhiên, để cô ngồi lên người mình, côn thịt cương cứng vì cô ngồi xuống liền chui thẳng vào trong cô, bắt đầu điên cuồng đỉnh vào miệng tử cung.
Tử Nhiên chịu không nổi tình dục mãnh liệt thế này liền ngã lên vai anh, chừng vài phút sau anh liền bùng nổ trong cô, Tử Nhiên cũng hô tên anh rồi tiết thân. Trần Viễn Sâm không có lập tức rút ra, mà vẫn hưởng thụ tiểu huyệt Tử Nhiên co rút, hôn hôn cô gái trong lòng.
Đợi đến khi hai người dần bình ổn, Trần Viễn Sâm tính rời đi nhưng Tử Nhiên không cho, muốn anh ở trong mình lâu thêm một chút, Trần Viễn Sâm sao không biết chút tâm tư nhỏ này của cô, chuyện này anh đều tùy cô.
Bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện, phòng bên cạnh bỗng có tiếng mở cửa, Tử Nhiên có chút khẩn trương, tuy nói sẽ không có người gõ cửa gian này, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, mà bản thân thì quần áo không chỉnh tề ngồi trong lòng anh, bên dưới vẫn còn dính chặt vào nhau.
Trần Viễn Sâm cười cười, hôn lên môi cô, dò xét đi vào, hôn đến khiến cô không để ý được gì khác, hai người triền miên trao đổi nước bọt, đến khi tách ra thở dốc không ngừng, bên trong toilet đã yên tĩnh trở lại nhưng hai người vẫn chưa muốn ra ngoài lúc này, sợ bên ngoài vẫn còn người, cả hai cứ ngồi như vậy đến khi đoán chừng suất chiếu tiếp theo bắt đầu mới chỉnh trang quần áo đi ra.
Ra khỏi rạp chiếu phim hai người không định về nhà ngay, trong nhà có Lương Thư Đồng nên bôn họ không thể thoải mái thân mật được, còn không bằng tranh thủ lúc này đi dạo bên ngoài.
Sắc trời đã tối hẳn, các quán xá ven đường lên đèn rực rỡ hoa lệ, Trần Viễn Sâm ôm thắt lưng Tử Nhiên cùng cô nói chuyện về những dự định sau khi Tử Nhiên vào đại học.
Anh còn chưa nói cho cô mình đã chuẩn bị tốt nhà ở gần đại học A, muốn cho cô một bất ngờ. Tử Nhiên ghé vào lòng Trần Viễn Sâm, thỏa sức tưởng tượng tương lai, cuộc sống sau này của cả hai.