Chỉ có một việc duy nhất khiến cô bất mãn là anh dùng bao cao su, mấy cái anh mua bỏ vào rương nhỏ lúc trước đã dùng gần hết, cô luyến tiếc tinh dịch quý của anh cứ vậy bị vứt bỏ. Anh luôn cười cười hôn cô nói:
"Chờ em lớn một chút, anh liền bắn bên trong!"
Cô hỏi tiếp: "Lớn là lúc nào?"
"Khi em tốt nghiệp đại học, chờ em tốt nghiệp chúng ta có đứa nhỏ của chúng ta!"
Những gì anh nói đều là mong muốn của Tử Nhiên, cũng không phải cô thích trẻ con, chỉ đơn giản là muốn vì người đàn ông mình yêu sinh hạ cốt nhục của anh, nghĩ đến hạt giống của anh có thể mọc rễ nảy mầm trong bụng cô, từ nay về sau huyết nhục của cả hai sẽ dung hợp thành một liền khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Cũng từ ngày đó, cô dần dần biết được chuyện tình đan xen của anh cùng Lương Thư Đồng, Quý Thượng Hoài trong lúc đó. Trần Viễn Sâm cũng đem việc Lương Thư Đồng ra ngoài lần này cùng suy đoán của anh cho cô nghe.
Tử Nhiên đau lòng những cô đơn mà anh chịu khi ở bên Lương Thư Đồng, chỉ cần anh muốn cùng cô ân ái cô đều đáp ứng không từ chối giống như muốn dựa vào những việc này để bù vào những mất mát mà anh trải qua, dù rằng những việc đó không phải do cô tạo ra.
Nhìn bộ dáng cô nhu thuận ngủ say trong ngực mình, Trần Viễn Sâm mở ngăn kéo lấy máy chụp hình ra, hất rơi mấy sợi tóc rơi trên mặt cô, nâng gáy cúi đầu hôn lên trán cô, đem thời khắc đáng nhớ này lưu lại.
Động tác của anh dù rất nhẹ nhưng vẫn làm cô tỉnh, thấy máy chụp trong tay anh liền vươn tay cầm lấy, lật xem bức ảnh anh vừa chụp. Trong ảnh cô ngủ trong ngực anh, anh ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, chỉ thế thôi nhưng hình ảnh ấy lại quá mức đẹp đẽ.
"Chụp cái này làm gì vậy?" Trong lòng thoáng có chút cảm động.
"Lúc đi làm nhớ em thì mở ra xem!" Anh thành thật trả lời.
Chỉ còn hai ngày nữa thời, sau đó bọn họ sẽ không thể tùy ý thể hiện tình yêu dành cho nhau thế này nữa. Đời là thế, càng đến gần thời khắc cuối càng khiến người ta triền miên không rời, ngay cả chuyện ái ân cũng vậy, từ bá đạo ban đầu càng về sau lại biến thành dây dưa quấn quýt mãnh liệt.
Tử Nhiên nhớ rõ cái buổi chiều hôm kia, ngay tại thư phòng này, anh đột nhiên nổi nhiệt tình liền thẳng lưng cắm vào bên trong cô, không kịp cho cô thời gian thích ứng, cũng may cô đã dần học được cách hưởng ứng nhiệt tình của anh, anh cứ thế bá đạo chiếm lấy cô suốt buổi chiều, rất lâu cũng chưa bắn, mà cô thì đã cao trào nhiều lần thân thể mệt không chịu nổi rồi, anh cứ như vậy quấn lấy cô, không ngừng muốn cô đến cuối cùng động tác mới từ từ trở nên ôn nhu, đã thế còn thì thầm bên tai cô nhất định phải hôn cả người cô.
Những gì muốn nói đều hiện trong ánh mắt, cả hai không cần nói gì cũng có thể hiểu rõ nhau.
"Chờ em lớn một chút, anh liền bắn bên trong!"
Cô hỏi tiếp: "Lớn là lúc nào?"
"Khi em tốt nghiệp đại học, chờ em tốt nghiệp chúng ta có đứa nhỏ của chúng ta!"
Những gì anh nói đều là mong muốn của Tử Nhiên, cũng không phải cô thích trẻ con, chỉ đơn giản là muốn vì người đàn ông mình yêu sinh hạ cốt nhục của anh, nghĩ đến hạt giống của anh có thể mọc rễ nảy mầm trong bụng cô, từ nay về sau huyết nhục của cả hai sẽ dung hợp thành một liền khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Cũng từ ngày đó, cô dần dần biết được chuyện tình đan xen của anh cùng Lương Thư Đồng, Quý Thượng Hoài trong lúc đó. Trần Viễn Sâm cũng đem việc Lương Thư Đồng ra ngoài lần này cùng suy đoán của anh cho cô nghe.
Tử Nhiên đau lòng những cô đơn mà anh chịu khi ở bên Lương Thư Đồng, chỉ cần anh muốn cùng cô ân ái cô đều đáp ứng không từ chối giống như muốn dựa vào những việc này để bù vào những mất mát mà anh trải qua, dù rằng những việc đó không phải do cô tạo ra.
Nhìn bộ dáng cô nhu thuận ngủ say trong ngực mình, Trần Viễn Sâm mở ngăn kéo lấy máy chụp hình ra, hất rơi mấy sợi tóc rơi trên mặt cô, nâng gáy cúi đầu hôn lên trán cô, đem thời khắc đáng nhớ này lưu lại.
Động tác của anh dù rất nhẹ nhưng vẫn làm cô tỉnh, thấy máy chụp trong tay anh liền vươn tay cầm lấy, lật xem bức ảnh anh vừa chụp. Trong ảnh cô ngủ trong ngực anh, anh ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, chỉ thế thôi nhưng hình ảnh ấy lại quá mức đẹp đẽ.
"Chụp cái này làm gì vậy?" Trong lòng thoáng có chút cảm động.
"Lúc đi làm nhớ em thì mở ra xem!" Anh thành thật trả lời.
Chỉ còn hai ngày nữa thời, sau đó bọn họ sẽ không thể tùy ý thể hiện tình yêu dành cho nhau thế này nữa. Đời là thế, càng đến gần thời khắc cuối càng khiến người ta triền miên không rời, ngay cả chuyện ái ân cũng vậy, từ bá đạo ban đầu càng về sau lại biến thành dây dưa quấn quýt mãnh liệt.
Tử Nhiên nhớ rõ cái buổi chiều hôm kia, ngay tại thư phòng này, anh đột nhiên nổi nhiệt tình liền thẳng lưng cắm vào bên trong cô, không kịp cho cô thời gian thích ứng, cũng may cô đã dần học được cách hưởng ứng nhiệt tình của anh, anh cứ thế bá đạo chiếm lấy cô suốt buổi chiều, rất lâu cũng chưa bắn, mà cô thì đã cao trào nhiều lần thân thể mệt không chịu nổi rồi, anh cứ như vậy quấn lấy cô, không ngừng muốn cô đến cuối cùng động tác mới từ từ trở nên ôn nhu, đã thế còn thì thầm bên tai cô nhất định phải hôn cả người cô.
Những gì muốn nói đều hiện trong ánh mắt, cả hai không cần nói gì cũng có thể hiểu rõ nhau.