• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vừa rồi anh đều xuất tinh bên trong, nếu lần này có, em... nguyện ý sinh đứa nhỏ không?" – Dù sao cô cũng còn quá nhỏ, anh cũng không xác định được ý nghị của của cô.

"Đã nói từ trước rồi, em ghét anh đem bảo bối của mình trút vào bao cao su đem đi vứt, cục cưng của anh chỉ có thể phóng vào trong bụng em!" - Cô cúi xuống, ôm cổ anh, trán tựa trán.

"Được, về sau anh không mặc áo mưa, em cũng không uống thuốc, nếu như có liền sinh!"

Cùng lắm thì anh đem Tử Nhiên giấu đi, nuôi cô cả đời. Dù sao Tử Nhiên cũng sắp vào đại học rồi, đến lúc đó đương nhiên là không ở nhà nữa, nếu có thai nhất định phải nghị cách giữ đứa nhỏ.

Tử Nhiên vì thay đổi của Trần Viễn Sâm mà vui mừng cực kỳ, anh cuối cùng cũng chịu để cô mang thai trước khi tốt nghiệp đại học, sau này anh sẽ không mang bao, vậy khả năng thụ thai lại tăng lên, vừa nghĩ đến sẽ có bé con thuộc về bọn họ trong lòng Tử Nhiên đầy cao hứng.

Tử Nhiên mệt mỏi ỷ vào lòng Trần Viễn Sâm, tuyên bố vừa rồi khiến tâm hai người lại đến gần nhau hơn.

Quan hệ của bọn họ vốn không nên có đời sau, thế nhưng khi càng tiến về phía trước lại càng khát cầu nhiều hơn ở tương lai, phá tan cấm kỵ kích thích tình cảm của hai người hòa vào một chỗ cuối cùng họ đưa ra một quyết định to gan.

Trần Viễn Sâm thầm nghĩ vĩnh viễn độc chiếm Tử Nhiên, không có ràng buộc nào có thể sâu hơn đứa nhỏ do cả hai tạo ra, cho nên sợi dây trói của anh chính là khiến Tử Nhiên mang thai.



Mà Tử Nhiên thì sao, cô chỉ đơn giản là hy vọng có thể vì người đàn ông mình yêu mang thai kết tinh thuộc về bọn họ mà thôi, mặc kệ việc người đàn ông này đã từng là cha cô. Hiện tại anh chỉ là nam nhân của cô mà thôi.

Cò ý nghĩ như vậy bọn họ lại càng không kiêng kỵ, Trần Viễn Sâm ôm Tử Nhiên đến phòng ngủ.

Tử Nhiên nằm trên giường, mái tóc dài xõa tan sau lưng, Trần Viễn Sâm nhìn đến ngây ngốc, cúi người tựa sát vào cổ cô hít thật sâu, khoang mũi tràn ngập hương thơm của cô, mùi hương thanh xuân tươi mát dẫn theo chút hương vị tình dục vừa nãy, thuần khiết cùng mị hoặc dung hòa thành một khiến anh lại xúc động muốn yêu cô lần nữa.

Trần Viễn Sâm tách hai chân Tử Nhiên ra, nhìn hỗn hợp ái dịch chảy ra giữa hai chân cô ánh mắt anh càng tối, hôn lên đùi cô, liếm mút từ ngọn đến gốc, Tử Nhiên sợ ngứa muốn khép chân lại không cho anh hôn.

Trần Viễn Sâm đem chân cô gập trước ngực, nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt anh, nắm côn thịt lại cương cứng nương theo ái dịch hai người vừa lưu lại mãnh tiến vào trong cô.

"A..." Tử Nhiên bị côn thịt thô to của anh cắm vào bên trong hô lên...

"Vẫn chặt như vậy, đều đã bị anh đụ nhiều lần như thế, sao vẫn còn chặt vậy chứ..."

"Rõ ràng là do anh quá lớn, cắm căng người ta đến khó chịu à!" Cô nhỏ giọng oán giận à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK