"Bảo bối, em muốn ép chết anh sao, sao lại chặt vậy, muốn cắn đứt anh hả?"
Khó khăn ra vào trong cô, tuy cô đã thả lỏng chào đón anh nhưng tiểu huyệt vẫn rất chặt.
"Ưm...a a... ư...Viễn Sâm, yêu em sâu thêm một chút, yêu em…"
Cô chỉ có thể vùi mặt vào cổ anh, nén giọng tinh tế rên rỉ cho anh nghe, sợ âm thanh lớn quá sẽ bị phát hiện.
Trần Viễn Sâm nhất thời đau lòng không biết làm sao cho tốt, chỉ có thể nghe theo cô đâm vào thật mạnh, thật sâu, dưới chăn hai thể trần trụi quấn quýt phát ra tiếng nước đầy dâm mỹ.
Nhìn khuôn mặt làm tình đến ửng đỏ, Trần Viễn Sâm một bên hôn cô một bên nghiền nát hoa tâm cô, hỏi: "Bảo bối, anh yêu em tốt chứ, có thích không...?"
Tử Nhiên nghiêng đầu, mơ màng gật đầu, trả lời: "Thích, đúng như này, Viễn Sâm, đụ em..."
Anh biết cô nói vậy là để lấy lòng anh, không biết cô học được ở chỗ nào, biết rõ đàn ông thích nhất người phụ nữ của mình trên giường đòi hỏi như thế này, tuy không phù hợp với dáng vẻ nhã nhặn của cô nhưng thỉnh thoảng nghe cô nói mấy lời này Trần Viễn Sâm không thể không thừa nhận bản thân bị kích thích rất mạnh.
Đem hai chân cô gác lên vai, côn thịt ra vào tiểu huyệt càng lúc càng nhanh, hai tay cũng không rảnh rỗi, anh yêu chết cảm xúc khi vân vê ngực của cô, cô cứ vậy hèn mọn dưới thân anh, nhào nặn đến đau cô cũng không hé môi, đều cắn răng chịu đựng, hai chân bị áp đảo đến cực hạn, anh cúi người, một bên cắm cô, nhào nặn cô, một bên mút lấy đầu lưỡi cô quấn quýt yêu thương.
Vốn muốn mau chóng làm xong bắn ra để cô ngủ, thế nhưng càng nhìn dáng vẻ của cô thì càng kéo dài, đè cô hơn một giờ cuối cùng ngay khi cô thét lên từng tiếng như mèo con thì anh cũng cao trào ở bên trong cô bắn ra tinh hoa, cô mệt mỏi ngủ đi. Giúp cô đắp chăn xong anh mới quay về phòng ngủ chính.
Quả nhiên buổi sáng hôm sau Tử Nhiên không dậy nổi, Trần Viễn Sâm gọi cô rời giường, đến bên giường nhìn cô ngủ say lại không đành lòng kêu cô, tối hôm qua anh thật làm càn, không để cô nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có thể cúi đầu hôn tỉnh cô.
Giữa môi truyền đến hơi thở quen thuộc thuộc, Tử Nhiên tỉnh lại, thấy anh liền cười muốn anh hôn tiếp.
Hai người náo loạn một chốc rồi nghiêm chỉnh ra ngoài ăn sáng, lưu luyến bộ dáng mê người của cô, Trần Viễn Sâm chủ động yêu cầu đưa Tử Nhiên đi học, vốn bọn họ không cùng đường, trước giờ đều là Lương Thư Đồng đưa Tử Nhiên đến trường rồi tiện đường đến công ty luôn, thế nhưng từ sau khi cả hai bất hòa, Tử Nhiên đều tự mình đón xe bus đi học.
Ra khỏi cửa, mặt trời còn chưa lên cao, anh yên lặng dừng xe ở phía sau công viên gần trường Tử Nhiên, cách giờ vào học còn hơn nửa tiếng, so với đi xe bus thì nhanh hơn, Trần Viễn Sâm đến nơi này là vì trong lòng nghị tối qua anh thật ủy khuất cô, không trực tiếp để cô đi, mà kéo cô ngồi vào băng ghế sau, ôm cô hôn một cái rồi lại một cái, nhịn không được ra sức mút môi cô cho thật đã ghiền.
Khó khăn ra vào trong cô, tuy cô đã thả lỏng chào đón anh nhưng tiểu huyệt vẫn rất chặt.
"Ưm...a a... ư...Viễn Sâm, yêu em sâu thêm một chút, yêu em…"
Cô chỉ có thể vùi mặt vào cổ anh, nén giọng tinh tế rên rỉ cho anh nghe, sợ âm thanh lớn quá sẽ bị phát hiện.
Trần Viễn Sâm nhất thời đau lòng không biết làm sao cho tốt, chỉ có thể nghe theo cô đâm vào thật mạnh, thật sâu, dưới chăn hai thể trần trụi quấn quýt phát ra tiếng nước đầy dâm mỹ.
Nhìn khuôn mặt làm tình đến ửng đỏ, Trần Viễn Sâm một bên hôn cô một bên nghiền nát hoa tâm cô, hỏi: "Bảo bối, anh yêu em tốt chứ, có thích không...?"
Tử Nhiên nghiêng đầu, mơ màng gật đầu, trả lời: "Thích, đúng như này, Viễn Sâm, đụ em..."
Anh biết cô nói vậy là để lấy lòng anh, không biết cô học được ở chỗ nào, biết rõ đàn ông thích nhất người phụ nữ của mình trên giường đòi hỏi như thế này, tuy không phù hợp với dáng vẻ nhã nhặn của cô nhưng thỉnh thoảng nghe cô nói mấy lời này Trần Viễn Sâm không thể không thừa nhận bản thân bị kích thích rất mạnh.
Đem hai chân cô gác lên vai, côn thịt ra vào tiểu huyệt càng lúc càng nhanh, hai tay cũng không rảnh rỗi, anh yêu chết cảm xúc khi vân vê ngực của cô, cô cứ vậy hèn mọn dưới thân anh, nhào nặn đến đau cô cũng không hé môi, đều cắn răng chịu đựng, hai chân bị áp đảo đến cực hạn, anh cúi người, một bên cắm cô, nhào nặn cô, một bên mút lấy đầu lưỡi cô quấn quýt yêu thương.
Vốn muốn mau chóng làm xong bắn ra để cô ngủ, thế nhưng càng nhìn dáng vẻ của cô thì càng kéo dài, đè cô hơn một giờ cuối cùng ngay khi cô thét lên từng tiếng như mèo con thì anh cũng cao trào ở bên trong cô bắn ra tinh hoa, cô mệt mỏi ngủ đi. Giúp cô đắp chăn xong anh mới quay về phòng ngủ chính.
Quả nhiên buổi sáng hôm sau Tử Nhiên không dậy nổi, Trần Viễn Sâm gọi cô rời giường, đến bên giường nhìn cô ngủ say lại không đành lòng kêu cô, tối hôm qua anh thật làm càn, không để cô nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có thể cúi đầu hôn tỉnh cô.
Giữa môi truyền đến hơi thở quen thuộc thuộc, Tử Nhiên tỉnh lại, thấy anh liền cười muốn anh hôn tiếp.
Hai người náo loạn một chốc rồi nghiêm chỉnh ra ngoài ăn sáng, lưu luyến bộ dáng mê người của cô, Trần Viễn Sâm chủ động yêu cầu đưa Tử Nhiên đi học, vốn bọn họ không cùng đường, trước giờ đều là Lương Thư Đồng đưa Tử Nhiên đến trường rồi tiện đường đến công ty luôn, thế nhưng từ sau khi cả hai bất hòa, Tử Nhiên đều tự mình đón xe bus đi học.
Ra khỏi cửa, mặt trời còn chưa lên cao, anh yên lặng dừng xe ở phía sau công viên gần trường Tử Nhiên, cách giờ vào học còn hơn nửa tiếng, so với đi xe bus thì nhanh hơn, Trần Viễn Sâm đến nơi này là vì trong lòng nghị tối qua anh thật ủy khuất cô, không trực tiếp để cô đi, mà kéo cô ngồi vào băng ghế sau, ôm cô hôn một cái rồi lại một cái, nhịn không được ra sức mút môi cô cho thật đã ghiền.