Anh rất là may mắn khi gặp được người con gái mình yêu hơn cả sinh mạng.
"Em sẽ không rời khỏi anh, mà cũng không rời được, đời này chỉ làm người phụ nữ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh. Những cái khác chúng ta đều bỏ đi, cái gì cũng không cần nghĩ được không?"
So với anh, cô càng sợ chia ly hơn, càng sợ anh hối hận.
Trong phòng điều hòa đang ở nhiệt độ thích hợp, nhưng vì liên tục vận động nên mồ ướt đẫm trán, Trần Viễn Sâm sợ đè cô gái dưới thân, ôm cô lật người lại, để cô nằm trên người anh, bên dưới vẫn gắn liền không chia lìa, bời vì chuyển động đột ngột cả hai đều giật mình ngâm một tiếng "Ưm..."
Trần Viễn Sâm lau đi mồ hôi ở thái dương Tử Nhiên, hôn cô, giờ khắc này bọn họ là những người có quan hệ thân mật nhất, không chỉ chiếm hữu san sẻ thân thể của nhau mà tâm ý cũng đã dung hòa không gì phân cách được.
Tử Nhiên oa trong lòng anh, trộm hưởng thụ ngọt ngào khó có được này, hận cả hai không thể cứ như vậy đến khi bạc đầu.
"Cưng à, du lịch tốt nghiệp em muốn đi đâu?"
"Đâu cũng được, chỉ cần có anh cùng em..." – Chỉ cần bọn họ một khắc cũng không rời nhau...
"Anh đương nhiên là phải đi cùng em, sao yên tâm để em ra ngoài một mình, chỉ cần nghĩ đến cùng em tách ra cả người anh liền khó chịu a~, bảo bối à~"
Một bàn tay to ôm chặt thắt lưng cô, tay còn lại vòng qua vai đem cô nhốt vào ngực mình. Tử Nhiên nằm trong lòng anh trầm trầm ngủ, Trần Viễn Sâm kéo cái chăn mỏng đắp lên hai người rồi cũng ôm cô ngủ.
Khi tỉnh lại đã 4 giờ chiều, suốt một ngày cả hai cứ như vậy cọ qua cọ lại, cũng không làm cơm, Trần Viễn Sâm định dẫn Tử Nhiên ra ngoài ăn.
Vừa tỉnh lại, anh vẫn còn trong cơ thể cô, nâng mông cô từ từ rút phân thân của mình ra, Tử Nhiên bất mãn ngâm một tiếng, anh vừa lui ra ngoài, dũng đạo không có gì tắc lại khiến tinh dịch anh bắn bên trong cứ thế chảy ra ngoài thấm ướt thể mao giữa chân hai người.
"Sâm... khó chịu..." Cô nũng nịu lên tiếng.
Trần Viễn Sâm nhìn mớ hỗn độn giữa chân cả hai im lặng không lên tiếng, chỉ ôm gáy cô liều mạng hôn xuống.
-Yêu tinh này muốn anh cả ngày hôm nay không xuống giường luôn sao!-
Trần Viễn Sâm ôm Tử Nhiên đến phòng tắm tắm rửa, vừa đem cô đặt vào bồn tắm, mở nước, chuẩn bị xoay người ra ngoài lấy khăn tắm thì bị cô ngăn lại. Tử Nhiên quỳ xuống trước người anh, đem côn thịt đã mềm đi ngậm vào miệng.
"Cục cưng...Chúng ta còn nhiều thời gian... không vội..."
Tử Nhiên không nói gì, liếc anh, dùng sức bú mút quy đầu, khi thì vươn lưỡi liếm thân gậy, côn thịt Trần Viễn Sâm dần cương lên, màu sắc đỏ thẫm, kích thước bành trướng, cô cố gắng ngậm vào, sau lại đùa bỡn túi tinh của anh, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hút vỏ ngoài, dần về sau trực tiếp đem một hòn bi ngậm vào trong miệng, còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Em sẽ không rời khỏi anh, mà cũng không rời được, đời này chỉ làm người phụ nữ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh. Những cái khác chúng ta đều bỏ đi, cái gì cũng không cần nghĩ được không?"
So với anh, cô càng sợ chia ly hơn, càng sợ anh hối hận.
Trong phòng điều hòa đang ở nhiệt độ thích hợp, nhưng vì liên tục vận động nên mồ ướt đẫm trán, Trần Viễn Sâm sợ đè cô gái dưới thân, ôm cô lật người lại, để cô nằm trên người anh, bên dưới vẫn gắn liền không chia lìa, bời vì chuyển động đột ngột cả hai đều giật mình ngâm một tiếng "Ưm..."
Trần Viễn Sâm lau đi mồ hôi ở thái dương Tử Nhiên, hôn cô, giờ khắc này bọn họ là những người có quan hệ thân mật nhất, không chỉ chiếm hữu san sẻ thân thể của nhau mà tâm ý cũng đã dung hòa không gì phân cách được.
Tử Nhiên oa trong lòng anh, trộm hưởng thụ ngọt ngào khó có được này, hận cả hai không thể cứ như vậy đến khi bạc đầu.
"Cưng à, du lịch tốt nghiệp em muốn đi đâu?"
"Đâu cũng được, chỉ cần có anh cùng em..." – Chỉ cần bọn họ một khắc cũng không rời nhau...
"Anh đương nhiên là phải đi cùng em, sao yên tâm để em ra ngoài một mình, chỉ cần nghĩ đến cùng em tách ra cả người anh liền khó chịu a~, bảo bối à~"
Một bàn tay to ôm chặt thắt lưng cô, tay còn lại vòng qua vai đem cô nhốt vào ngực mình. Tử Nhiên nằm trong lòng anh trầm trầm ngủ, Trần Viễn Sâm kéo cái chăn mỏng đắp lên hai người rồi cũng ôm cô ngủ.
Khi tỉnh lại đã 4 giờ chiều, suốt một ngày cả hai cứ như vậy cọ qua cọ lại, cũng không làm cơm, Trần Viễn Sâm định dẫn Tử Nhiên ra ngoài ăn.
Vừa tỉnh lại, anh vẫn còn trong cơ thể cô, nâng mông cô từ từ rút phân thân của mình ra, Tử Nhiên bất mãn ngâm một tiếng, anh vừa lui ra ngoài, dũng đạo không có gì tắc lại khiến tinh dịch anh bắn bên trong cứ thế chảy ra ngoài thấm ướt thể mao giữa chân hai người.
"Sâm... khó chịu..." Cô nũng nịu lên tiếng.
Trần Viễn Sâm nhìn mớ hỗn độn giữa chân cả hai im lặng không lên tiếng, chỉ ôm gáy cô liều mạng hôn xuống.
-Yêu tinh này muốn anh cả ngày hôm nay không xuống giường luôn sao!-
Trần Viễn Sâm ôm Tử Nhiên đến phòng tắm tắm rửa, vừa đem cô đặt vào bồn tắm, mở nước, chuẩn bị xoay người ra ngoài lấy khăn tắm thì bị cô ngăn lại. Tử Nhiên quỳ xuống trước người anh, đem côn thịt đã mềm đi ngậm vào miệng.
"Cục cưng...Chúng ta còn nhiều thời gian... không vội..."
Tử Nhiên không nói gì, liếc anh, dùng sức bú mút quy đầu, khi thì vươn lưỡi liếm thân gậy, côn thịt Trần Viễn Sâm dần cương lên, màu sắc đỏ thẫm, kích thước bành trướng, cô cố gắng ngậm vào, sau lại đùa bỡn túi tinh của anh, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hút vỏ ngoài, dần về sau trực tiếp đem một hòn bi ngậm vào trong miệng, còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.