• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một hộp trang sức cổ châu u thuần bạc, nhìn giống như rương châu báu.

"Cho em sao?" Tử Nhiên hỏi.

"Có thể nói vậy!" Anh mù mờ trả lời qua loa.

Về nhà, anh ở phòng bếp nấu mỳ, Tử Nhiên đứng bên cạnh, anh không cho cô làm, cô liền ôm lấy thắt lưng anh cùng anh trò chuyện, mỳ nấu xong, múc vào tô lớn, lấy cho Tử Nhiên và anh mỗi người một đôi đũa và một thìa ăn canh.

Lấp no bụng, Tử Nhiên lấy quần áo mới mua sửa sang một chút rồi để vào tủ quần áo, cái váy ngủ chữ V xẻ sâu anh chọn đem giặt phơi ở ban công, tính toán tìm cơ hội mặc cho anh xem.

Dù sao Lương Thư Đồng không ở nhà, bọn họ có cả một tuần ở chung. Ngẫm lại bắt đầu từ khi anh cứu cô, bản thân đã thầm mến anh gần hai năm rồi, bây giờ được kết quả thế này khiến trong lòng ngọt ngào không chịu được.

Nhìn đến hộp trang sức trên bàn trà, Tử Nhiên cầm lấy đo đo, vì làm bằng bạc nguyên chất nên có chút nặng, hoa văn khắc nổi theo phong cách cổ xưa, ở chỗ nắp có yếm khóa, nếu thêm ổ khóa vào thì như rương đựng kho báu.

Cô xoay người hỏi Trần Viễn Sâm: "Muốn đựng gì trong này!?"

Trần Viễn Sâm cười cười, trở vào phòng ngủ cầm lấy hộp bao cao su vừa mua lúc sáng, gỡ bỏ bao bì, đặt từng cái từng cái vào rương, nhưng có vẻ không đủ lấp đầy nó, xem ra còn cần mua thêm mấy hộp nữa về bỏ vào rương kho báu này.

"Đem nó đặt trong ngăn kéo đầu tiên ở tủ đầu giường em đi."



Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thay vì giấu khắp nơi thì để ở nơi bình thường dễ nhìn thấy nhất, cũng tiện cho anh bất cứ lúc nào đến phòng cô đều có thể yêu cô.

Tử Nhiên cầm lấy cái hộp nhìn nhìn, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, cô tuy rằng làm ra rất nhiều hành động khiêu khích, đối với mấy thứ này cũng không xa lạ, thế nhưng ở trước mặt anh cùng nhau nói chuyện giống như vợ chồng như vầy dù sao cũng là lần đầu tiên.

"Sao anh gan vậy?"

Đối với quan hệ của hai người dù cho trong lòng không có gì kiêng kỵ nữa thì trong nhà vẫn còn một Lương Thư Đồng, anh thế nhưng lại lớn mật muốn cô đem áo mưa đặt ở tủ đầu giường.

Như vậy có gì khác một đôi vợ chồng bình thường đâu chứ.

"Anh càng muốn vậy, em vốn là của anh."

Anh dùng trán tựa trán với cô, nói câu đầu tiên xong, cúi xuống hôn môi cô một chút, cứ một chốc rồi một chút dẫn đến cô không chịu nổi.

Bị anh hôn khiến tâm cô nhộn nhạo, duỗi tay kéo trụ sau gáy kéo anh xuống hôn, cảm nhận được cô vội vã, anh ôm cô ngồi lên sofa hôn nhiệt tình, hung hang trao đổi thóa dịch, dưới thân dần hóa thành sói, cương cứng đặt ở bụng dưới của cô, nụ hôn dần trượt đến cổ, trước ngực, áo ngoài bị cởi ra, há miệng ngậm lấy phần nõn nà không bị bao phủ bởi áo ngực.

Cuối cùng vẫn là cô khó nén rên rỉ: "Viễn Sâm, còn muốn...."

Anh lúc này mới cởi áo ngực của cô, một ngụm phủ lên đều ti, khoa trương mút ra âm thanh bú rõ to. Đầu tiên là bên trái rồi đến bên phải, đến khi hai đóa hồng mai bị hấp đến sưng hồng mới buông cô ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK