• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay cô cũng không rảnh rỗi, liên tục lên xuống sục côn thịt của anh. Trần Viễn Sâm tuy rằng thích người mình yêu vì mình khẩu giao, nhưng vẫn luyến tiếc, cô ngậm đến miệng đều xót, anh vẫn còn ngẩng cao đầu.

"Cục cưng, không cần, em mệt lắm rồi!"

"Ưm~~ Em muốn ngậm, Sâm... Anh thoải mái không..."

Cô tận tâm dùng hết sức hầu hạ anh sao có thể không thoải mái. Trần Viễn Sâm bắt đầu nhẹ nhàng trừu động hạ thân ra vào trong miệng cô.

"Bảo bối, đừng ngậm nữa... Anh sợ em mệt!"

"Không sao cả, em thích hầu hạ anh như thế!"

Bị cô ngậm như vậy tất nhiên là sung sướng, nhưng lại không thể thoải mái ra vào. Sợ bản thân không khống chế được làm tổn thương cô. Trần Viễn Sâm đặt Tử Nhiên tựa vào cạnh bồn tắm, để cô quỳ xuống, tách hai chân ra, nâng côn thịt sưng to đỉnh vào khe hở, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đút côn thịt vào, bên dưới Tử Nhiên đã thật ẩm ướt, đồng nghĩa cô cũng rất muốn anh.

Trần Viễn Sâm cắm vào quá nhanh, mấy lần lui ra đỉnh vào đều bị trợt ra, đỉnh đến miệng tử cung rồi chọt vào khiến Tử Nhiên trầm luân ngâm rên hừ hừ, anh khuấy đảo bên trong hơn mười phút liền bắn mầm mống nóng bỏng vào tiểu huyệt.

"Bắn vào chứ?"

"Toàn bộ đều cho em, bảo bối!"



Trần Viễn Sâm hôn cô, trải qua chiều nay, anh cuối cùng đã biết Tử Nhiên mong mỏi có thể mang đứa bé của anh bao nhiêu. Thật sự rất hạnh phúc, người con gái mình yêu nguyện ý mang thai con của mình, còn gì có thể khiến người ta cảm động hơn việc này.

Sau khi tắm, Trần Viễn Sâm lau khô người Tử Nhiên rồi đặt cô lên giường, chọn một cái váy màu trắng, thắt dây ở phần ngực khiến chúng như ẩn như hiện mặc vào cho cô, ngực Tử Nhiên tròn đầy xinh đẹp, gần như là cúp C, hình dáng bộ ngực cũng rất đẹp, cho dù không cần áo ngực cũng vẫn vươn cao ngạo nghễ, lúc mặc áo cho cô anh không kiềm chế được tại trên nhũ hoa bên trái mút tạo ra một ấn ký màu đỏ, Tử Nhiên cũng tùy anh muốn làm sao thì làm.

Trần Viễn Sâm về phòng thay một cái thun ngắn tay màu đen.

Đứng ở cửa nhìn Tử Nhiên lấy một đôi sandal màu bạc gót trong tủ giày ra mang vào, làn váy vừa đến đầu gối lộ ra bắp chân trắng nõn, mái tóc xõa dài tự nhiên khiến cô có vẻ dịu dàng phiêu dật.

Trần Viễn Sâm nhìn đến ngây ngốc, tiến đến hôn lên môi cô một cái.

"Em yêu, em thật đẹp!"

"Anh cũng rất đẹp trai!"

Trần Viễn Sâm bình thường cũng không lơ là luyện tập, nên dù đã sắp bốn mươi nhưng anh không có phát tướng hay bụng bia như những người đàn ông cùng tuổi, trên lưng còn có cơ bắp thấp thoáng như ẩn như hiện, áo ngắn tay màu đen cùng với quần jean ôm sát người càng khiến anh trông trẻ hơn mấy tuổi.

Hai người nắm tay ra cửa, Trần Viễn Sâm dự định dẫn Tử Nhiên đi ăn gì đó trước, hai người cơm trưa cũng chưa ăn, giờ đã đến giờ cơm tối luôn rồi.

"Em muốn ăn gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK