• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hợp đồng làm bảo mẫu riêng”

“???”

Hạ Thương Vân liếc mắt lên nhìn Hàn Diệc Thần

Bên A: Hàn Diệc Thần

Bên B: Hạ Thương Vân

Bên B phải làm bảo mẫu cho bên A.

Lý do: Bên B đã rời bỏ bên A suốt 4 năm nên bên B phải bù đắp cho 4 năm thiệt hại và tổn thất tinh thần mà bên B đã gây ra cho bên A

Điều khoản:

1) Bên B phải nhớ hết tất cả các món ăn được và không ăn được bên.

2) Bên B không được có quan hệ yêu đương với những nam nhân khác

3) Bên B phải dọn đến ở chung với bên A để thuận tiện chăm sóc bên B.

4) Bên B phải nghe theo lời của bên A.

5) Bên B không được cãi bên A.

Khi Hạ Thương Vân đọc xong, cô ném hợp đồng lên bàn: “Anh bị điên à…tại sao tôi phải làm bảo mẫu cho anh”.

“Không đọc à” Hàn Diệc Thần bước đến, Hạ Thương Vân lùi lại.

Cô đụng bàn, Hàn Diệc Thần chống hai tay lên bàn, ghé sát tai cô thì thầm: “Bù đắp cho 4 năm em rời xa tôi” anh thổi vào tai cô.

“Hừ…Anh đi bốn năm mới về rồi bắt tôi đền bù” Hạ Thương Vân đỏ mặt, đẩy Hàn Diệc Thần ra.

Cô hậm hực bước tới: “Hừ…đừng hòng”. Cô mở cửa nhưng không được.

Cửa đã bị khóa từ bên ngoài rồi.

“Thả tôi ra…”

“Cho dù em có ra được đây…thì chắc gì em đã rời khỏi nhà tôi được”

Hạ Thương Vân quay lại, trừng mắt nhìn: “Anh muốn gì?!”.

Hàn Diệc Thần cười gian tà, bỏ một tay vào túi quần: “Làm bảo mẫu cho tôi”

“Tôi không làm…” Hạ Thương Vân thẳng thừng đáp lại.

“Tôi đâu có bắt em bắt buộc phải làm bảo mẫu”

Hạ Thương Vân: “???”.

Hàn Diệc Thần cười gian: “Không muốn làm bảo mẫu cũng được còn lựa chọn khác đền bù cho tôi”

Hạ Thương Vân hoang mang: “Lựa…lựa chọn gì”

Hàn Diệc Thần cười nhếch mép, nhấn mạnh từng chữ: ” LÀM BẠN TÌNH”

Hạ Thương Vân tức giận: “Anh điên à…cái đó lại càng không”

“Thế thì làm bảo mẫu đi”

Anh lớn rồi cần bảo mẫu làm gì?!”.

“Tôi cũng cần được chăm sóc”.

“Hừ…anh có mấy cô giúp việc với mấy con thảo mai đó sao không bảo họ làm mà bảo tôi làm là sao”.

“Tôi thích người yêu cũ chăm sóc cho tôi”

3 chửi người yêu cũ như khứa vào tim cô làm cô khựng lại.

“Nếu em không muốn làm bảo mẫu hoặc bạn tình thì…” anh ghé sát tai cô “CƯỚI TÔI đi”

“???…anh…anh…Hừ thật hết nói nổi

Hạ Thương Vân không biết nên nói như thế nào trong tình huống này để chặn họng Hàn Diệc Thần.

“1.làm bảo mẫu cho tôi…2.làm bạn tình…3 là cưới tôi. Cho em 10 phút suy nghĩ…đừng nghĩ đến việc trốn không nổi đâu” Vừa dứt lời, anh bước lại bàn, điềm tĩnh ngồi xuống.

Hạ Thương Vân ngồi xuống sofa.

Từ lúc đến đây mình đã nghi nghi rồi.

Giờ có gọi cho ai thì cũng đâu vào đây được.

Cảnh sát cũng phải sợ hắn ta huống chi.

Mấy lựa chọn đó đều…Ưm…😔

Có lẽ Hàn Mẫn Ly nói đúng, chắc anh ta hận quá về đây hại đời mình.

Đúng là thù dài

Thấy Hạ Thương Vân có vẻ khó chịu, anh cũng cảm thấy không vui.

Ở gần tôi, em khó chịu như vậy, còn ở gần cái tên Vương Thinh Hào kia thì cười tươi như hoa.

“Hừ…từ giờ đừng hòng.😠

Đã 10 phút trôi qua

“Hết giờ” Hàn Diệc Thần nhìn vào đồng hồ.

Hạ Thương Vân nhăn mặt, liếc mắt nhìn Hàn Diệc Thần rồi quay sang chỗ khác. Hàn Diệc Thần bước lại sofa, ngồi kế cô, bắt chéo chân

“Lựa chọn của em là gì?!”🤔

“Ực…Ực…” Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.

Thấy cô không nói gì, anh lên tiếng đe dọa: “Đừng thách thức giới hạn của tôi… Em biết hậu quả như thế nào rồi đấy”

“Tôi làm bảo mẫu cho anh cũng được… nhưng…”

Hàn Diệc Thần nhếch mép, dựa vào sofa chống tay lên đầu, nhìn Hạ Thương Vân: “Nhưng…”😏

“Phải thêm các điều khoản của tôi”.

“Được…”😏

“Thư kí Lý vào đây…”

“???…”😑

Thư kí Lý bước vào “Ngài gọi tôi”

Hàn Diệc Thần ra hiệu.

Thư kí Lý đến mở máy tính: “Cô đọc những điều khoản cô muốn đi”

Hạ Thương Vân lấy bản hợp đồng trên bàn nhìn các điều khoản của Hàn Diệc Thần

1) Cả 2 phải ở phòng riêng.

2) Hàn Diệc Thần không được tự ý chạm vào người tôi.

3) Hàn Diệc Thần không được đưa bất kỳ người con gái nào về nhà.

4) Không được tiết lộ mối quan hệ của chúng ta với bất kỳ ai.

“Được rồi…😒

“Vâng…cô xem lại bản đi”😊

“Ừm…Được rồi…”

“Vâng…tôi sẽ đi photo ngay”😊

5 phút sau

“Hàn tổng….Hạ tiểu thư”.

Cả hai cùng ký và ấn vân tay.

“Không còn chuyện gì nữa…tôi xin phép”😊

Khi thư ký Lý đã ra khỏi phòng, Hạ Thương Vân buông lỏng, bỗng nhiên

*Ọc…ọc…ọc…*😖

Hàn Diệc Thần cười mỉm: “Em đói rồi”🤗

Hạ Thương Vân đỏ mặt, cô chẳng nói gì quay đầu sang chỗ khác😳

Hàn Diệc Thần đứng lên, nắm lấy tay cô kéo đi.

“Này…anh tính làm gì”

Tại phòng bếp

“Được rồi ăn đi..”

“Không ăn”

“Không ăn…Tôi ăn…Hừ kệ em”

“Anh…”

Hạ Thương Vân thở dài. Thôi thì ăn cho no cái bụng trước đã còn có sức chiến đấu với hắn.

Thấy cô ăn ngấu nghiến như vậy, Hàn Diệc Thần cười gian tà. Em ăn cho nó đi…Hừ rồi đến lượt tôi”😏

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK