“Thần Thần…Em đến thăm anh này…”
Hàn Diệc Thần???
Hàn Diệc Thần nhăn mặt nhìn Nguyệt Phương Dung.
“Cô tới đây làm gì?!”
Nguyệt Phương Dung bước đến khoác lấy tay anh mà nũng nịu.
“Người ta đến thăm anh mà…”
Mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng nặc, tuy không thích nhưng anh vẫn phải gắng chịu.
“Không cần…”
Hạ Thương Vân hơi cúi người xuống.
“Nếu không còn việc gì…Tôi xin phép ra ngoài trước…”
Trước khi xoay người đi, cô còn để cho anh 1 nụ cười hết sức giả trân.
Trong lòng Hàn Diệc Thần hoàng mang vô cùng.
Nguyệt Phương Dung áp sáp người mình vào anh, nhất bộ ngực, cô ta cọ vào cố ý quyến rũ anh.
Đến lúc này, Hàn Diệc Thần chịu không nổi nữa, đã bị Hạ Thương Vân bơ rồi còn mùi nước hoa nồng nặc cứ xốc thẳng lên mũi khiến anh không tài nào thở nổi.
Anh đẩy mạnh cô ta xuống sàn, chỉnh chủ lại trang phục.
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Nguyệt tiểu thư…Xin hỏi, cô là vị hôn thê của tôi khi nào…?!”
Nguyệt Phương Dung ngớ người
Cô ta ấp úng
“Thần à…Em…”
Hàn Diệc Thần nhăn mặt
“Tôi với cô không đến mức gọi thân mật như vậy đâu…Gọi tôi là Hàn tổng…”
Nguyệt Phương Dung nuốt nước bọt, cô ta đứng lên cố tiến lại anh nhưng bị ảnh né tránh.
“Anh à…Em…Em thực sự rất yêu anh…”
Hàn Diệc Thần nghệ câu đấy mà nổi hết cả da gà đá vịt.
“Cô yêu tôi…”
Nguyệt Phương Dung cười tươi
“Hự…Vâng…Em rất yêu anh…”
Mặt anh không đổi sắc vẫn 1 khuôn mặt không cảm xúc.
“Nếu cô yêu tôi thì cô tránh xa tôi ra đi…Càng xa càng tốt…Như vậy tôi mới biết được là cô yêu tôi…Hừ…”
Vừa dứt lời, anh bước đi ra ngoài để lại cô ta đứng thẫn thờ ở đấy.
Nguyệt Phương Dung siết chặt tay.
“Hừ…Hừ…Muốn em bỏ anh à…Đừng hòng…”
Hàn Diệc Thần bước đến bàn thư kí Lý.
Thư kí Lý đứng lên: “Hàn tổng…Ngài muốn dặn dò gì à?!”
“Dọn sạch phòng tôi…Thay hết tất cả nội thất…”
Vừa dứt lời, anh bước đi.
Thư kí Lý gật đầu: “Vâng…”
~Tối hôm đó ~
Tại quán bar Moonlight.
~Cạn ly…~
~Ực…Ực…Ực…~
~1…2…3…Yô…~
~Ực…Ực…Ực…~
~Khà…Khà…Khà…~
Hạ Thương Vân trong bộ dạng say khướt
“Tao đi vệ sinh chút…Quay lại liền…OK…”
Cô đi vệ sinh xong thì đi vào nhầm phòng khác.
Hạ Thương Vân định hình lại
“Xin lỗi tôi đi nhầm phòng…”
Cô khập khiễng xoay người đi.
Một ông chú bước nhanh đến kéo tay cô lại
“Em khoan đi đã…”
Hạ Thương Vân quay lại nhìn xuống tay ông ta nồi nhìn thẳng vào mặt ông chú đây.
Cô đứng vững lại, nói vói giọng cảnh cáo.
“Buông ra…”
Cô đang say, cố kìm chế bản thân không gây chuyện.
Nhưng ông ta vẫn cứ kéo cô lại ngồi vào bàn cho dù cô cố gắng kéo tay lại
“Cô em xinh đẹp…Ngồi đây chơi với bọn anh một chút đi…Rồi anh cho em tiền…”
Một người đang ngồi ở ghế, 2 bên khoác vai 2 cô gái cười tươi.
“Cô gái này xinh đẹp…Hay để cô bé này phục vụ Hàn tổng đi…”
Một người kế bên lên tiếng
“Cũng được đấy…Biết đâu, vụ làm ăn lần này cậu ta đồng ý thì sao…”
Ông chú nghe vậy liền phấn khích giữ cô lại.
“Ông buông tôi ra…”
Hàn Diệc Thần bước vào.
Anh thấy cảnh tượng ngay trước mắt liền cháu mày.
Tác giả: Anh bớt xạo đê…
Hàn Diệc Thần bước nhanh đến kéo cô vào lòng mình, nhăn mặt, trừng nhìn ông chú ngay trước mặt.
“Các người hay lắm…”
Hạ Thương Vân đứng không vững cứ ngả nghiêng mãi.
Anh kéo cô ra ngoài, đưa cô vào 1 phòng trống khác
“Em gan lắm rồi đấy…Dám đến đây”
Hạ Thương Vân trong bộ dạng nửa say tỉnh đẩy anh ra.
“Anh cút đi”
Hàn Diệc Thần???
Anh bước đến ôm eo cô đẩy cô đi
“Mình về nhà nào?!”
Cô đẩy anh ra
“Anh đi về với vị hôn phu của anh kìa…Về ôm cô ta ngủ đấy…Ôm tôi làm gì?!”
Thực ra, cô rất tỉnh nhưng cô muốn chọc anh nên mới giả vờ như vậy.
Hàn Diệc Thần thở dài, anh bế cô lên
“Nó chỉ to khi gặp em thôi…”
Hạ Thương Vân???
Cô mãi vẫn không hiểu được anh đang nói gì, là do vốn từ của cô kém quá à, hay sao…
“Đưa tôi về Hạ gia…”
Anh thở phào
“Vâng…Vâng…Như ý em vậy…”