• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thương Vân nhân cơ hội, đẩy Hàn Diệc Thần ra.

Cô nhanh tay mở khóa rồi mở cửa.

Cánh cửa được mở ra.

Trước mặt cô là một cậu thanh niên chừng 20 tuổi.

Cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể cô.

Hạ Thương Vân nhìn xuống dưới, thấy quần áo mình xộc xệch, một bên áo và dây áo ngực bị trệ xuống dưới.

Act cool đứng hình mất 5s.

Hàn Diệc Thần với các cúc áo đã được mở hết bước ra.

Hạ Thương Vân quay lại, núp sau lưng anh để che thân thể cô lại, mặt khá sợ hãi gài các cúc áo lại, chỉnh sửa quần áo.

Chắc là do hoảng quá nên cô bấu vào áo Hàn Diệc Thần, dựa người vào lưng anh.

Hàn Diệc Thần nhìn cậu thanh niên trước mặt mình liền chau mày.

“Tới đây làm gì?!”

Cậu thanh niên đưa hai tay ra sau gáy, ngã người về sau.

“Ay da…Em tới chơi với Tiểu Ly”

Hàn Diệc Thần thở dài, anh gài các cúc áo lại.

“Haizzz…Giờ này con bé ngủ rồi”

Đây là Hàn Lập Băng con trai út nhà họ Hàn.

Vì thường xuyên ở nước ngoài nên Hạ Thương Vân cũng không biết đến anh.

Anh cười để lộ hai cái răng nanh.

“Anh à…Anh làm chị dâu sợ đấy”

Hàn Diệc Thần lườm anh một cái

“Cút”

Hàn Lập Băng với vẻ mặt đùa giỡn.

“Vâng…Vâng…Vâng”

Cậu ta chạy vào phòng Tiểu Ly.

Hàn Lập Băng này cũng không dám cãi lời Hàn Diệc Thần.

Nếu cậu ta làm bậy, Hàn Diệc Thần sẽ không tha cho cái bạn nhỏ của cậu ta và tiền tiêu vặt cũng thế mà bay đi.

Khi Hàn Lập Băng đã rời đi, Hàn Diệc Thần quay lại nhìn Hạ Thương Vân.

Anh đặt tay lên vai cô, cúi xuống trấn an cô.

“Em sao vậy”

Hạ Thương Vân nhanh chóng lùi lại, tay giữ chặt hai cổ áo lại, trừng mắt nhìn anh.

“Tránh xa tôi ra đi…Đồ biến thái”

Hàn Diệc Thần nhún vai, thở dài

“Được rồi anh không xằng bậy nữa…chúng ta đi ngủ”

Hàn Diệc Thần cố ý làm vậy để Hạ Thương Vân cảm thấy an toàn hơn một chút.

Hạ Thương Vân nằm xuống, trong lòng cô có một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như hụt hẫng ấy.

Hàn Diệc Thần mở mắt ra thấy cô vẫn chưa chịu ngủ.

“Xem ra, cô ấy đề phòng mình rồi”

Anh kéo cô vào lòng.

Cô đẩy anh

“Buông ra ngay”

Hàn Diệc Thần ôm cô chặt hơn một chút, anh nhắm mắt lại.

“Được rồi…ngủ đi…tôi không làm gì em đâu…hứa đó”

Hạ Thương Vân nghe vậy, rũ mắt xuống.

Từ trước giờ, anh ấy lúc nào cũng giữ lời hứa với cô, cho dù có xảy ra một chút trở ngại anh vẫn giữ lời.

Mắt cô lim dim từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi Hạ Thương Vân đã ngủ say, Hàn Diệc Thần mở mắt ra, cúi xuống hôn lên tóc cô.

Anh thở dài.

Sáng hôm sau

Hạ Thương Vân từ từ mở mắt ra thấy Hàn Diệc Thần đang ôm mình ngủ say sưa.

Cô nhẹ đặt tay anh xuống từ từ bước xuống giường.

Nhưng chưa kịp xuống giường đã bị Hàn Diệc Thần kéo cô vào lòng.

Anh ôm cô, dúi đầu vào lưng cô.

“Hôm nay, tôi cho em nghỉ…ở lại để tôi ôm ngủ”

Hạ Thương Vân???

“Ơ…Nhưng…hôm nay có cuộc họp với…”

Hạ Thương Vân chưa kịp nói hết đã Hàn Diệc Thần bị ngắt lời.

“Tôi bảo Thư kí Lý dời rồi”

Hạ Thương Vân nghe vậy liền bịu môi.

“Xùy…Làm Boss có khác…thích đi làm hay nghỉ ở nhà đều được…Sướng thật”

Hàn Diệc Thần nhếch mép, mắt vẫn không chịu mở.

“Hừ.. Làm vợ boss còn sướng hơn nhiều”

Hạ Thương Vân đáp lại.

“Oh…Vậy tiếc cho tôi quá…không có số được làm vợ boss như Nguyệt tiểu thư”

Hàn Diệc Thần ôm cô chặt hơn.

“Hừ…Cô ta không xứng”

Hạ Thương Vân bật dậy bước vào phòng tắm.

Đứng ngắm nhìn mình trong gương, Hạ Thương Vân nhăn mặt.

“Cái tên cầm thú…Để lại trên cổ mình bao nhiêu là vết hickey…Hừ…Không lẽ mặc áo cao cổ…Hự…cái tên biến thái, lưu manh, vô sỉ”

“Hắt xì”

“Haizzz…xem ra, cô ấy đang chửi mình rồi”

Tại phòng khách

Hàn Lập Băng và Tiểu My đang chơi với Bông và Bột.

Hàn Diệc Thần và Hạ Thương Vân bước xuống.

Tiểu My nhìn Hạ Thương Vân.

“Cô ơi…Cổ cô bị gì vậy”

Hạ Thương Vân ấp a ấp úng, xoa xoa cổ.

“À…Ừm…Cô bị muỗi chích…Hờ Hờ”

Hàn Lập Băng nghe vậy, buông lời trêu chọc, đá xéo.

“Con muỗi cao 1m8 luôn đấy Tiểu My”.

Hạ Thương Vân nghe vậy liền đỏ.

Hàn Diệc Thần nhăn mặt.

“Câm miệng”

Hạ Thương Vân ngượng quá liền đi vào bếp.

Cô đang ăn sáng thì Tiểu My chạy đến.

“Cô Tiểu Vân…”

Hạ Thương Vân nghe vậy, quay đầu qua nhìn Tiểu My, nuốt thức ăn lạnh lùng nói.

“Sao vậy…nhóc”

Tiểu My???

Tiểu My khôi phục lại bị vẻ mặt hớn hở.

“Chị Tiểu Vân…chị đưa em đi chơi nha”

Hạ Thương Vân nghe vậy liền phì cười.

“Được…Vậy lát đưa em đi”

Tiểu My chạy lên lầu

“Vậy…em đi chuẩn bị trước…gặp lại chị sau”

Hàn Diệc Thần bước vào ???

“Sao con bé lại gọi em là chị…”

Hạ Thương Vân cười giả trân

“Thưa Hàn tổng…Tại vì tôi trẻ đẹp…chứ đâu như anh”

Hàn Diệc Thần bỏ một tay vào túi quần, nhếch mép.

“Tôi làm sao…”

Hạ Thương Vân cười giả trân×2

“Anh tự hiểu đi”

Cô bước lên lầu.

Hàn Diệc Thần cười tươi

“Hừ…Em Dám chê tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK