Anh đứng lên, chỉnh quần áo rồi cầm ly rượu lên bước đến bàn Hạ Thương Vân.
Một lúc lâu sau, Hàn Diệc Thần quay về, bước đến bàn ngồi bắt chéo chân.
Hạ Minh Tước tra hỏi.
“Sao rồi…nó chịu qua không?!”
Hàn Diệc Thần nhếch mép cười
“Cứ chờ mà xem”
Tầm 5 phút sau
Hạ Thương Vân và 3 cô gái bước qua.
Cô ngồi xuống kế anh.
Kể ra, ai cũng có đôi có cặp mà mình Hồng Thắm bị bơ vơ vào ngày sinh nhật bonus thêm 4 tô cơm chó to đùng ngay trước mắt.
Hơi xui…
Hạ Thương Vân ngồi xuống, nở một nụ cười giả trân.
“Xin chào…Tôi là Hạ Thương Vân”
Hồng Thắm tỏ vẻ kiêu ngạo.
“À…Chào…Tôi là Hồng Thắm…hôm nay là sinh nhật tôi”
Hạ Thương Vân với ánh nhìn phi tiêu.
“Ồ…Vậy chúc mừng cô”
Hạ Thương Vân mở túi ra lấy một tấm thiệp mời. “Ngày mai là sinh nhật tôi…Cô rảnh thì qua chung vui”
Ngồi chơi, nói chuyện được một hồi.
“Tôi đi vệ sinh chút”
Hạ Thương Vân vào nhà vệ sinh dặm lại son. Hồng Thắm khoanh tay, khuôn mặt không cảm xúc bước vào.
“Xin hỏi Hạ tiểu thư có quan hệ gì với Thần ca vậy”
Hạ Thương Vân bặm môi không thèm nhìn Hồng Thắm.
“Đi mà hỏi anh ta đấy…hỏi tôi làm gì”
Hồng Thắm nhếch mép.
“Hừ…Tôi khuyên cô nên tránh xa anh ấy ra…không phải của mình thì đừng leo cao”
Hạ Thương Vân đóng nắp son lại, bỏ vào túi, nhìn Hồng Thắm bằng ánh mắt khinh thường.
“Đồ của ai cuối cùng cũng về với chủ cần gì phải tranh dành”
Hạ Thương Vân lấy túi, bước tới gần Hồng Thắm.
Cô ghé sát tai cô ta thì thầm.
“Mà tôi có tránh xa thì chắc gì anh ta chịu rời xa tôi”
Vừa dứt lời, Hạ Thương Vân nhếch mép bước đi bỏ mặc ai kia đang trong cơn ghen ăn tức ở.
Cả hai về ghế ngồi.
Hạ Minh Tước lên tiếng đập tan không khí căng thẳng.
“Thôi cũng muộn rồi…Tôi xin phép đưa vợ tôi về trước”
Hạ Minh Tước đứng lên nhìn Hàn Diệc Thần.
“Chăm sóc tốt cho em gái tôi…Nó mà có chuyện gì…Tôi xử cậu đầu tiên”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Biết rồi”
Hoắc Thiên Vũ cùng Hàn Mẫn Ly đứng lên chuẩn bị về.
Hoắc Thiên Vũ vỗ vai Hàn Diệc Thần.
“Đêm nay chén luôn cho máu”
Hàn Diệc Thần nhếch mép.
“Từ từ cho hấp dẫn”
Hạ Thương Vân???
“Mấy người đang nói gì vậy”
Nhạc Thắm vì tửu lượng kém, mới uống vài ly đã say tí bị nên Vương Thinh Hào đã đưa cô đi từ sớm rồi.
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Hồng Thắm em ở lại chơi với mọi người bọn anh về trước”
Hồng Thắm???
“Ơ…nhưng…em…”
Vừa dứt lời, Hàn Diệc Thần kéo cô đi.
“Này…Anh đang làm tay tôi đau đấy…Đi từ từ thôi…”
Tửu lượng của Hạ Thương Vân thực sự không kém.
Uống nhiều như vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ.
“Lái về nhà nhanh lên cho tôi còn đi ngủ”
Hàn Diệc Thần chống tay lên cửa sổ nhếch mép cười.
Tại khách sạn.
Hạ Thương Vân???
“Anh đưa tôi đến khách sạn làm gì?!”
Hàn Diệc Thần kéo cô đi vào.
“Làm việc đại sự”
Hạ Thương Vân???
Tại quầy tiếp tân.
Nhân viên: “Hàn tổng…Ngài cần gì?!”
Hàn Diệc Thần một tay nắm chặt tay cô, một tay bỏ vào túi quần.
“Lấy phòng chuyên dụng của tôi”
Nhân viên: “Vâng…”
Vài phút sau
Nhân viên: “Hàn tổng…Đây là thẻ phòng”
Hàn Diệc Thần lấy thẻ phòng rồi kéo Hạ Thương Vân vào thang máy.
“Nè anh gấp cái gì chứ?!”
Anh chẳng thèm nói gì.
Nhân viên 1: “Lần đầu tiên tui thấy anh ấy dẫn con gái vào khách sạn mà còn gấp gáp như vậy á”
Nhân viên 2: “Mà theo tui á…Đây là Hàn thiếu phu nhân tương lai rồi”
Nhân viên 1: “Tui nghe nói anh ấy mấy năm qua không tiếp xúc với nữ sắc mà”
Nhân viên 2: “Ai biết được…Mà thôi mình có thích thì cũng không đến lượt anh ấy để ý đâu”
Quản lý bước tới ho nhẹ vài cái.
“Hai cô lo làm việc đi…suốt ngày nhiều chuyện”
Nhân viên 1 + Nhân viên 2: “Vâng…Quản lý”
Quản lý bước gọi điện cho Hàn phu nhân.
“Thưa phu nhân…Thiếu gia dẫn Hạ tiểu thư vào khách sạn…Có nên…”
[Không cần đâu…để hai đứa nó tự nhiên]
“Vâng”
[Sáng mai dọn dẹp có dấu vết gì thì báo ngay cho tôi biết]
“Vâng”
Quản lý tát máy đẩy kính đi vào.
Tại phòng
Hạ Thương Vân cố kéo tay mình lại.
“Buông tôi ra…tên kia…”
Hàn Diệc Thần kéo cô vào phòng, khóa cửa lại.
Hạ Thương Vân nổi lên một tia hoang mang.
Cô nhân lúc anh đang khóa cửa, giật tay ra khỏi tay anh, né xa anh ra.
Hàn Diệc Thần cứ tiến lại là cô né xa.
“Anh đừng qua đây”
Hàn Diệc Thần nở một nụ cười gian tà.
“Tôi khóa chặt cửa rồi…Em chạy đi đâu cho thoát”
Hạ Thương Vân chỉ suy tính cách chạy thoát mà để lộ sơ hở, tạo điều kiện cho con sói bước nhanh tới dồn cô vào kính.
Phong cảnh thành phố đêm từ trên cao rất lãng mạng~~
Anh cúi xuống hôn cô tới tấp.
Hạ Thương Vân bị tấn công bất ngờ liền hoảng hồn lại.
Cô cắn vào môi anh.
Hàn Diệc Thần lấy tay chấm một cái lên vết cắn.
“Hừ…Em dám cắn tôi”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.
Anh vác cô lên ném nhẹ lên đường.
Anh cúi xuống hôn lên cổ cô.
“Em đúng là khiến người ta mê mẩn mà”
Vừa dứt lời, anh cắn lên khắp cổ cô.
Hạ Thương Vân cố đẩy anh ra.
“Đừng…Đừng mà…Tôi chưa sẵn sàng làm chuyện đó mà”
Hàn Diệc Thần nghe cô nói vậy liền thì thầm vào tai cô.
“Không sao đâu…Anh nhất định sẽ nhẹ nhàng mà”
Hạ Thương Vân với ánh mắt mặt hơi hoang mang nhìn anh.
“Em sợ…”.
Hàn Diệc Thần hít hà mùi hương trên cơ thể cô.
1 chất giọng gian tà nhẹ vang lên
“Đừng lo…Đêm còn dài…Em cứ từ từ mà hưởng thụ…”
(Anh ăn cho cố vô rồi sáng ngày mai chị xử đẹp anh luôn hahaha)