Hàn Diệc Thần lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô.
“Cái này…cho em”
Hạ Thương Vân???
“Gì nữa vậy…”
Hạ Thương Vân cầm lấy.
“Mở ra xem đi”
Hạ Thương Vân mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền.
(Các bạn có hình cho lẹ nhoa)
Cô nhìn ngắm sợi dây chuyền ấy.
Một chất giọng trầm ấm vang lên.
“Anh không quan tâm trước kia em vì lý do gì mà đòi chia tay anh…Bây giờ, anh độc thân, em cũng độc thân…cho dù em không muốn quay lại…anh cũng bắt em quay lại cho bằng được…Cả đời này, em chỉ được yêu một mình Hàn Diệc Thần tôi thôi…Thế nên, chúng ta trở lại như ban đầu được không”
Hạ Thương Vân nghe vậy không thể nhịn cười, mắt vẫn không rời khỏi sợi dây.
“Đúng là không biết cách ăn nói gì hết…Chả có câu nào hay cả…Dở ẹcc…”
Anh ngồi xuống.
Anh kéo cô lại ngồi lên đùi mình, vòng tay lên ôm lấy eo cô.
“Anh chịu đấy…Anh nghĩ sao nói vậy thôi”
Hạ Thương Vân dựa vào người anh.
“Thôi thì…Em chỉ nể sợi dây chuyền này hợp lý em thôi đấy…chứ em không có yêu anh đâu”
Hàn Diệc Thần cười tươi.
“Vậy sao…”
Hạ Thương Vân bĩu môi.
“Đúng vậy…Còn không mau đeo cho em”
Hàn Diệc Thần đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Anh đeo xong cô, Hạ Thương Vân xoay người lại nhìn anh.
Cô đặt tay cô lên má anh, mặt hơi xót.
“Còn đau không?!”
Hàn Diệc Thần nũng nịu, sụt sịt mũi.
“Còn…Nhiều lắm luôn…”
Anh nhẹ lấy tay còn lại của cô đặt lên ngực trái của mình mà nhõng nhẽo.
“Đau ở đây nữa này…”
Hạ Thương Vân cười tươi.
Cô vòng tay lên ôm cổ anh.
“Thế anh muốn chữa trị như thế nào đây”
Hàn Diệc Thần vòng tay xuống ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần mình một chút.
“Ba cái hôn cũng chưa hết đau đâu đấy”
Hạ Thương Vân cười mỉm.
Hạ Thương Vân cúi nhẹ xuống, Hạ Thương Vân ưỡn người lên, hai tay bóp má anh lại.
Khung cảnh ban đêm kết hợp với ánh đèn thực sự rất lãng mạn.
*Chụt…Chụt…Chụt*
“Được chưa…”
Hàn Diệc Thần với vẻ mặt giận dỗi.
“Tạm tha cho em thôi đó”
*Ting…Ting…Ting*
[Con đi đâu rồi]
“Con ở ngoài ban công”
[Ông nội kiếm con kìa]
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Con biết rồi”
[Dẫn con dâu tương lai đến nữa nha…mọi người đang chờ hai đứa đó]
Anh nhìn cô.
“Ừm…”
*Tút…Tút…Tút*
“Chuyện gì vậy”
Hàn Diệc Thần thở dài.
Cả hai đứng lên.
“Đi thôi”
Anh nắm lấy tay cô kéo đi.
“Nhưng…Nhưng mà đi đâu mới được”
“Ra mắt gia đình hai bên”
Cô kéo anh lại.
“Bây giờ luôn á”
Hàn Diệc Thần gật đầu.
Hạ Thương Vân nổi lên một tia hoang mang lo sợ.
“Nhưng…Nhưng mà em còn chuẩn bị gì hết”
Hàn Diệc Thần trấn an cô.
“Không sao đâu…Có anh đây rồi”
Vừa dứt lời, anh kéo cô đi.
Tại một phòng riêng trong nhà hàng.
Cánh cửa mở ra.
Hàn Diệc Thần và Hạ Thương Vân, tay nắm tay bước vào.
Gia đình hai bên đã có mặt đầy đủ.
Hàn Lập Băng vẫy tay.
“Yô…Chị dâu…”
Hạ Thương Vân cúi nhẹ đầu.
“Chào mọi người”
Hàn Lập Băng bắt đầu sự nghiệp chọc ghẹo người chị dâu này.
“Ủa…Môi hai người bị gì vậy”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt nhìn Hàn Lập Băng.
“Ờm…Cái này…”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Yêu nhau lắm, cắn nhau đau…Cắn tí có sao đâu”
Hàn Lập Băng kiểu cạn ngôn với ông anh này rồi, như vậy mà cũng nói được.
Hàn phu nhân lên tiếng đập tan không khí căng thẳng này.
“Vậy hai đứa đang yêu nhau à”
Hàn Diệc Thần nhìn bà mà gật nhẹ đầu.
Hàn phu nhân cười mỉm đá mắt với Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân cười mỉm.
Ông nội Hàn ho nhẹ vài cái.
“Nếu cái gì cũng đã làm…vậy thì không cần chần chừ gì nữa”
Ông nội Hạ gật gù.
Vậy thì chọn một ngày tốt để tiến hành hôn lễ luôn đi”
Hạ Thương Vân???
“Nội này…Chưa gì mà đã muốn gả con đi rồi”
Hạ phu nhân tiếp lời.
“Nội con nói đúng đó…Con gái gì mà gần 28 rồi…chồng chưa có…con xem bạn bè con kia…làm phù dâu ba lần rồi đấy”
Hạ Thương Vân nhăn mặt bĩu môi.
“Hừ…Kệ con…”
Hàn Diệc Thần cười mỉm.
“Bây giờ có con rồi…Cô ấy không còn ế nữa đâu”
Hàn phu nhân chen vào.
“Còn con nữa…con cũng ế đó, không khác gì con bé đâu…Có con bé con mới hết ế”
“Ơ…Chưa về nhà mà mẹ đã bênh cô ấy như vây rồi…mốt về, con trở thành con ghẻ luôn à”
Hàn phu nhân thở dài.
“Mẹ lượm con ngoài bãi rác đấy”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Chưa gì mà đã phân biệt đối xử rồi”
Hạ Thương Vân nhẹ cười.
Có lẽ đây là năm có cái sinh nhật vui nhất cuộc đời cô.
Chương sau có thịt nhoa mn