• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau

Ánh nắng len lỏi chiếu vào.

Cả căn phòng còn nồng nặc mùi hoan ái của hai người.

Hai thân thể trần trụi như tơ tằm quấn lấy nhau vẫn còn đang say giấc nồng.

Hạ Thương Vân nheo mắt lại.

Cô từ từ mở mắt ra.

Hạ Thương Vân mơ màng nhìn xung quanh.

Đầu cô hơi đau một chút, toàn thân ê ẩm đau nhức.

Bây giờ chỉ cần cử động nhẹ một chút là cơn đau lại đến hỏi thăm.

Tất cả những ký ức của đêm qua dần dần ùa về hiện lên trong đầu cô.

Hạ Thương Vân giật mình bật dậy.

Cô thở dốc, quay đầu nhìn ai kia còn đang ngủ say.

.

“Cái tên khốn này”

Hạ Thương Vân lấy gối đập vào người anh khiến anh thức giấc.

Hàn Diệc Thần từ từ ngồi dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ.

“Mới sáng sớm mà em đã quậy gì vậy”

Hạ Thương Vân hét vào mặt anh cho anh tĩnh.

“Anh còn dám nói nữa hả!…Anh xem tối qua anh lên cơn điên rồi làm gì tôi đây này?!”

Hàn Diệc Thần cười tươi.

“Không phải đêm qua rất vui sao…Em còn nói em sươ…”

Hàn Diệc Thần chưa kịp nói hết câu, Hạ Thương Vân đã ném cái gối vào mặt anh.

Cô đỏ mặt.

“Anh câm miệng ngay cho tôi”

*Ting…Ting…Ting*

“Alo…Mẹ…”

[Về chuẩn bị cho bữa tiệc đi con].

“Con biết rồi”

[Mà con rể có ở đó không?!]

“???….Con rể nào cơ…

[Con đùa hoài…Tiểu Thần con rể tương lai của mẹ đâu]

“Anh ta là con rể của mẹ từ khi nào vậy?!”

Hàn Diệc Thần giật lấy điện thoại.

“Con rể của mẹ đây”

[Biết ngay là hai đứa ở cùng nhau mà]

“Vâng…”

Hạ Thương Vân giật lấy tay anh mà cắn.

“A…Em đang làm anh đau đấy?!”

Hạ Thương Vân nhả ra, gạt tay anh ra.

[Oh…Vậy là hai đứa đang bận…mẹ không làm phiền hai đứa nữa…tạm biệt]

Vừa dứt lời, Hạ phu nhân cúp máy.

Hạ Thương Vân lườm anh một cái rồi mặc áo sơ mi của anh vào.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy đắc ý.

“Bây giờ đồ đâu tôi mặc đây”

Hàn Diệc Thần thở dài.

“Anh chuẩn bị hết rồi…để trong tủ đấy”

Hạ Thương Vân từ bước xuống giường.

Đứng lên mà còn không nổi huống chi là đi.

Cô vẫn ráng để bước đến vào nhà vệ sinh.

Hàn Diệc Thần muốn giúp nhưng bị cô ngan lại.

“Em có cần đề phòng anh như vậy không”

Sau bao vất vả, Hạ Thương Vân cũng lết được đến nhà vệ sinh.

Hàn Diệc Thần thở phào nhẹ nhõm, dựa người vào thành giường.

“Hôm nay trời đẹp thật!”

Trong nhà vệ sinh

Hạ Thương Vân mgắm mình trong gương.

Trên người cô toàn là dấu vết do tên biến thái kia để lại.

“Anh ta đúng là đồ cầm thú mà”

Một chất giọng gian xảo vang lên từ bên ngoài.

“Anh để thuốc kế bàn chải đánh răng đấy…Em bôi vào cho đỡ đau”

Hạ Thương Vân nhìn vào lọ thuốc rồi thở dài.

“Biết rồi…”

Hàn Diệc Thần nói tiếp.

“Có cần anh giúp em bôi không?!”

Hạ Thương Vân đỏ mặt, hét lớn.

“CÚT”.

Tại nhà riêng của Hàn Diệc Thần.

Chiếc Mercedes Maybach Exelero đâu một lúc rồi lại đi.

Hạ Thương Vân bước vào nhà.

“Chị Tiểu Vân…”

Hạ Thương Vân bước lại Tiểu My.

“Sao vậy nhóc…”

Tiểu My thắc mắc.

“Sao tối qua…chị với PaPa không về nhà”

Hạ Thương Vân nghe vậy, nuốt nước bọt.

“Ờm…tối qua…chị qua nhà bạn ngủ còn PaPa của nhóc chắc là…là ngủ ở công ty rồi”

Tiểu My nghe sao tin vậy.

“Vâng…Mà cổ chị bị gì vậy”

Hạ Thương Vân xoa xoa cổ.

.

“Chị…Chị bị muỗi chích…Tại cắm trại ngủ ngoài trời mà”

Tiểu My hớn hở.

“Vâng…”

*Ting…Ting…Ting*

“Chuyện gì?!”

[Anh để quên tài liệu ở nhà rồi]

“Ờ…Thì sao”

Hàn Diệc Thần thở dài.

[Trợ lý Hạ…tài liệu phải có mặt ở công ty trước 10 giờ].

Hạ Thương Vân thở dài hét vào điện thoại.

“Biết rồi…”

Vừa dứt lời, Hạ Thương Vân cúp máy.

“Hừ…em dám cúp máy của tôi”

Anh dựa người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài trong nhẹ nhõm.

“Hôm nay thoải mái thật”

T/g: Anh được xả lũ mà không thoải mái mới lạ…Hahaha…

Hạ Thương Vân bước lên thư phòng.

Cô lấy tài liệu trên bàn nhưng bất chợt, một cuốn album khá cũ kỹ lọt vào tầm mắt của cô.

Hạ Thương Vân đặt tài liệu xuống, ngồi xuống mở quyển album ra coi.

Trong đó là hình của cô và anh lúc còn đi học, còn bên nhau.

Cô xem từng trang, từng tấm hình.

Những ký ức tươi đẹp ùa về hiện lên trong đầu cô khiến cô cười mỉm.

Hạ Thương Vân mở sang trang tiếp theo

Hạ Thương Vân???

Cô cầm tấm hình lên.

Đây là tấm hình chụp ở thủy cung, lần đầu tiên đi chơi với nhau và cũng là tấm hình đầu tiên cô và anh chụp chung hồi mới bắt đầu yêu.

Nhưng tại sao…sao nó chỉ còn có một nửa vậy… còn phần chân đâu rồi…Mà sao, nó còn nhăn nhó nữa…Trông bức hình thực sự rất tàn…nhìn tấm hình mà tội dùm luôn ấy…

Hạ Thương Vân xoay tấm hình, nhìn vào mặt sau của nó.

Trên đó có mấy dòng chữ được viết khá ẩu.

“Cô dám bỏ rơi tôi. Hạ Thương Vân, tôi hận cô. Tôi sẽ khiến cô phải hối hận và đau khổ đến mức phải quỳ xuống xin tôi tha thứ. Tôi sẽ cướp hết mọi thứ của cô khiến cô sống không bằng chết. Vứt bỏ cô như cô đã vứt bỏ tôi, trêu đùa với tình cảm của tôi Nhưng…”

Hạ Thương Vân thở dài.

“Phần dưới chắc anh đã xé mất rồi…”

Giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống má.

“Biết ngay mà…anh ta đối xử với mình như vậy vậy chắc chắn là có vấn đề mà…”

Cô gục mặt xuống bàn, nước mắt không kìm được mà rơi.

Hạ Thương Vân khóc như 1 đứa trẻ.

Tại công ty Minh Thiên.

*Cốc…Cốc…Cốc*.

“Vào đi…”

Thư ký Lý: “Hàn tổng…Đây là tài liệu”

Hàn Diệc Thần???

“Cô ấy đâu?!”

Thư ký Lý: “Tiếp tân nói Hạ tiểu thư gửi tài liệu rồi về luôn…Mà…”

Hàn Diệc Thần thở dài trong hụt hẫng.

“Mà sao…”

Thư ký Lý: “Sắc mặt hơi nhạt rất mệt…Có vẻ không tốt…”

Hàn Diệc Thần???

“Được rồi…Cậu ra ngoài đi”

Khi thư ký Lý đã đi.

“Không tốt…hồi nãy thấy vẫn bình thường mà?!”

Giới thiệu chương sau:

Hạ Thương Vân: “Em gái anh không chịu cho tôi yêu ai NYC…”

Hàn Diệc Thần: “Nhưng em gái tôi muốn bạn thân nó yêu anh trai mình”

Hạ Thương Vân cười mỉm: “Hửm…Cũng có lý…”

Hạ Thương Vân: “Tao quay lại với NYC rồi”

Hàn Mẫn Ly???: “Mày mới nói gì cơ?!”

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK