~Sáng hôm sau~
Ánh nắng len lỏi chiếu vào…
2 thân thể trần trường nằm rã rời đang say sưa giấc nồng.
Cả căn phòng vẫn còn nồng nạc mùi hoan ái đêm qua.
Cách cửa hé mở, nụ cười hiện trên môi rồi cánh cửa nhẹ khép lại.
Bà Hàn bước xuống nhà với vẻ mặt tươi tắn.
Hạ Thương Vân từ từ mở mắt ra.
Những ký ức ngày hôm qua ùa về.
Cô chỉ nhớ là mình chuẩn bị lên xe thì 2 tên bắt mình đi…
Hạ Thương Vân bật dậy, mặt cô hoang mang vô cùng.
Cả thân thể cô đau nhức ê ẩm vô cùng, nhất là ở hạ bộ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ…
Hạ Thương Vân lấy lại bình tĩnh, cô quay đầu qua nhìn người đàn ông đang say giấc nằm bên cạnh.
Cô chuẩn bị lên tiếng gọi anh dậy thì bị anh kéo vào lòng.
“Em hành anh cả đêm rồi…Để anh ôm ngủ tí đi…”
Hạ Thương Vân???
“Em không có…”
Thấy anh nhắm mắt làm thinh, cô liền dúi đầu vào cơ ngực săn chắc của anh.
Tối qua, tuy cô có trúng thuốc nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấy.
Đúng là có hơi đau nhưng…Ừm…Cảm giác vẫn rất tuyệt…
2 người bước xuống nhà.
Anh đi kiểu gì mà kì cục kẹo luôn. Cứ khều khều rồi đẩy nhẹ cô.
“Chậc…Đi đàng hoàng coi…”
2 bà mẹ đang ngồi đối phó với Nguyệt Phương Dung.
Nguyệt Phương Dung thấy Hàn Diệc Thần bước xuống liền chạy nhanh đến ôm lấy cánh tay anh mặc kệ sự hiện diện của Hạ Thương Vân ở kế bên.
“Anh Thần…”
Hạ Thương Vân nghe cô ta nói mà sờn hết cả da gà da vịt lên rồi.
Hạ Thương Vân bước nhanh đến ghế ngồi, cô mà ở kế nhỏ đó thêm phút dây nào nữa chắc cô sẽ ói ngay tại đây mất.
Nãy giờ, ngồi nói chuyện, Nguyệt Phương Dung cứ nằng nặc đòi ở chung một nhà với Hạ Thương Vân và Hàn Diệc Thần.
Hạ Thương Vân ngồi nghe mà buồn ngủ nhưng cố vẫn giữ phép lịch sự.
Hạ Thương Vân thở dài.
“Cứ để cô ấy ở đây đi…Dù gì Nguyệt tiểu thư cũng không có nhà để ở…”
Nguyệt Phương Dung cố gượng cười.
Hàn Diệc Thần thở phào rồi đứng lên, nhăn mặt nhìn Hạ Thương Vân
“Theo ý em vậy”
Đạt được ý đồ, Nguyệt Phương Dung cười thầm trong lòng, bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ.
Vừa dứt lời, Hàn Diệc Thần bước ra xe chờ cô.
Hạ Thương Vân dặn dò quản gia một chút rồi cũng ra ngồi vào xe.
Trên đường đi.
“Em để cô ta vào nhà mình làm gì?!”
Hạ Thương Vân vẫn thản nhiên xem lịch trình của anh.
“Có sao đâu…”
Hàn Diệc Thần nhăn mặt.
“Anh không thích thế giới riêng của 2 người cứ phá đâu…”
“Được rồi…Tự tay em sẽ đuổi cô ta…Anh đừng lo…”
“Càng sớm càng tốt…”
“Rồi…Rồi…Rồi…”