• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại giảng đường

Nhạc Thắm thấy cô đang nhắn tin với ai đó liền hỏi.

“Mày đang nhắn với ai vậy vậy?!”

Hạ Thương Vân nhìn Nhạc Thắm, cô tắt điện thoại.

“À…không gì đâu…”

Nhạc Thắm nhún vai rồi tập trung nghe giảng tiếp.

Hạ Thương Vân: [ Chiều nay, tôi bận rồi ]

Hàn Diệc Thần: [ Vậy…chiều mai thì sao ]

Hạ Thương Vân xem thời khóa biểu, ngồi suy nghĩ một hồi.

“Chiều nay có học gì không mày…”

Nhạc Thắm với khuôn mặt gắng nhớ

“À đúng rồi…Chiều mai có bài giảng của thầy Trịnh”

Hạ Thương Vân thở dài

“Mấy giờ xong?!”

Nhạc Thắm nhăn mặt

“Chắc tầm 4 đến 5 giờ…”

Hạ Thương Vân mở máy lên tiếp tục nhắn.

Hạ Thương Vân: [ Chưa biết nữa ]

Hạ Thương Vân: [ Bài giảng của thầy Trịnh tầm 4 đến 5 giờ mới xong ]

Hạ Thương Vân: [ Tôi không hứa trước là sẽ đi đâu ]

Hàn Diệc Thần: [ Không sao đâu ]

Hàn Diệc Thần: [ Tôi đợi cậu ]

Hạ Thương Vân: [ Không cần đâu ]

Hạ Thương Vân: [ Bữa khác đi cũng được mà ]

Hàn Diệc Thần chần chừ một chút rồi nhắn tiếp.

Hàn Diệc Thần: [ Cứ vậy đi ]

Hàn Diệc Thần: [ Tôi chờ cậu ]

Vừa nhắn xong, anh off luôn.

Hạ Thương Vân???

Hạ Thương Vân: [ Sao cũng được ]

Hạ Thương Vân: [ Cậu chờ lâu không phải lỗi tại tôi đâu nha ]

Hạ Thương Vân thở dài trong ngắn ngẩm.

Tối hôm đó

Tại ký túc xá

Hàn Diệc Thần cứ ngắm nhìn tủ đồ rồi lại lục lọi mãi.

Hạ Minh Tước bước đến.

“Mày làm cái gì vậy?!”

Hàn Diệc Thần thở dài

“Hổng có gì để mặc hết”

Hạ Minh Tước vội né ra

“Mày câm ngay…Tao hơi kị cái câu đó đấy”

Cả đám phì cười

Hoắc Thiên Vũ: “Không phải kị mà là sợ”

Vương Thinh Hào: “Nghe từ Tiểu Như riết rồi cũng sợ luôn hả”

Hàn Diệc Thần lắc đầu trong nhóm ngán ngẩm: “Ai bảo lấy vợ sớm chi…”

Hạ Minh Tước khi ngồi bịch xuống ghế của anh, xoay ghế qua, xoay ghế lại.

“Không lấy lỡ bị thằng khác hốt thì chết”

Hoắc Thiên Vũ với vẻ mặt đăm chiêu.

“Ừ nhỉ…Sao lúc đó, tao không cầu hôn tiểu Ly nhỉ”

Cả đám phì cười

Hàn Diệc Thần: “Mày nghĩ nó đồng ý chắc…Hahaha”

Hoắc Thiên Vũ lắc đầu

“Haizzz…Chịu đấy”

*Ting…*

*Ting…*

Hạ Minh Tước mở điện thoại lên.

Hạ Thương Vân: [ Êy…Bro…]

Hạ Thương Vân: [ Bạn đẹp đẹp hay đi chung với anh á ]

Hạ Minh Tước đọc tin nhắn rồi nhìn Hàn Diệc Thần.

“Em tao nhắn hỏi mày gì…mày đắc tội với nó hả”

Hàn Diệc Thần???

“Cậu ấy nhắn gì vậy?!”

Hạ Thương Vân: [ Cậu ta là một tiểu mỹ thụ hả ]

Hạ Minh Tước đọc tin nhắn xong thì phì cười.

“Phụt…Hahaha…Hahaha…”

Cả 3???

Hàn Diệc Thần nhìn anh với vẻ mặt hoang mang.

“Nó hỏi tao…mày là một tiểu mỹ thụ hả…”

Câu nói của như tiếng sét đánh ngang tai Hàn Diệc Thần.

Cả đám phì cười.

[ Cậu ta mà kết với anh Hào thì đẹp đôi quá rồi còn gì?! ]

Hạ Minh Tước đọc xong, đưa tay lên ôm bụng cười.

Hàn Diệc Thần nhăn mặt

“Gì nữa…”

Hạ Minh Tước cố gắng nhịn cười để nói

“Nó nói mày với thằng Hào kết thể thì đẹp đôi”

Nụ cười trên môi Vương Thinh Hào vụt tắt

“Êy…Cái này không vui nha…”

Hai người kia vẫn cứ ôm bụng cười nên Vương Thinh Hào và Hàn Diệc Thần quyết định lấy băng keo bịt mồm hai người kia lại, sau đó leo lên giường ngủ.

Sáng hôm sau

Hàn Diệc Thần tiếp tục đứng chờ cô ở trước cổng chung cư.

Hôm nay, cả hai lên xe buýt trễ một chút thôi mà xe buýt đã đông người.

Thực ra là còn một chỗ trống nhưng Hạ Thương Vân đã để cho một bà cụ ngồi rồi.

Trạm dừng kế tiếp có nhiều người lên hơn, đa phần là người trung niên và nhân viên văn phòng.

Hôm nay, cô mặc váy Polo nên ôm sát body, từ nửa đùi đi xuống thì hở nên không thể tránh khỏi những người xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể.

Xe buýt nhanh chậm thất thường khiến người đụng người là cố ý cũng sẽ là vô tình.

Xe phóng lên khiến Hạ Thương Vân đụng nhẹ một chú tầm 40

“Cháu xin lỗi”

Chú cười tươi

“À…Không sao đâu”

Sau đó, Hạ Thương Vân nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý hắn ta đang say sưa nhìn vào cơ thể cô.

Ông chú liếc mắt qua bắt gặp ánh mắt sét đánh của Hàn Diệc Thần cứ nhìn mình hắn liền né tránh.

Cứ lâu lâu, hắn lại liếc qua nhìn vào cô.

Hạ Thương Vân không thể làm gì được, cô rất khó chịu nhưng cũng toàn mặc kệ vì trường hợp này trên xe buýt xảy ra rất nhiều.

Hàn Diệc Thần cố bước đi tới

“À…Cho tôi qua chút…”

Anh đứng sau lưng cô, thân thể anh cũng có thể che bớt một vài phần cho cô.

Anh nhẹ nhàng bước lên, tay trái nắm vịn cầm, tay phải vịn vào ghế.

Xe rung lắc khiến hai thân thể chạm nhẹ vào nhau.

Anh hơi cúi xuống, phả những làn hơi ấm vào cổ cô.

Hạ Thương Vân cười mỉm.

Ông chú kia thấy vậy củng cố né cô xa một chút vì cơ thể anh đa phần nhiều cơ, ông ta nghĩ nếu anh đấm ông ta một cái thì có mà ăn cháo đến hết đời hoặc là cũng có thể gãy luôn cả sóng mũi.

Chiều hôm đó

Bài giảng của thầy Trịnh kết thúc vào 4h37′

Hôm nay, Nhạc Thắm có hèn nên chuồn từ lâu rồi.

Cô chuẩn bị về thì bị thầy gọi lại.

Hạ Thương Vân nhìn đồng hồ rồi thở dài

“Vâng…”

Sau khi tập bóng rổ xong, Hàn Diệc Thần chạy ngay về kí túc tắm rửa sạch sẽ, trước khi đi, anh còn đứng ngắm mình trước cương mà chỉnh chu đến nỗi muốn nát cái gương rồi mới chịu đi.

Hàn Diệc Thần đứng ở hành lang trước khoa thiết kế chờ cô.

Anh mặc chiếc áo form rộng với chiếc quần đùi.

Nói chung, anh mặc rất giống đồ sport nhưng thay vào đó là nguyên cây đen.

Hạ Thương Vân đang chăm chỉ ghi chép thì nghe mấy bạn ngồi trước cười đùa bảo là có nam thần khoa quản trị đúng ở ngoài hành lang chờ ai đó khiến cô không khỏi bàng hoàng.

Quay về hiện tại.

Bài giảng kết thúc, mọi người về gần hết nhưng Hạ Thương Vân vẫn chưa ra.

Hàn Diệc Thần tin rằng cô sẽ không thất hứa nên anh tiếp tục chờ.

Anh đang đứng thì có một cô gái bạn bước đến, không ai khác chính là Cẩm Tú.

Cô ta theo đuổi anh lâu rồi nhưng mà chưa thành.

Nay, cô ta thấy anh đứng đây nên sinh ảo tưởng vì cô nghe bạn cô chỉ rằng, tránh anh một thời gian nếu anh đến tìm cô tức là cô đã thành công rồi.

Thấy anh đứng đó cô rất vui nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở đây có rất nhiều người, nhỡ không phải tìm mình thì nhục chết mất.

Cô ta vào trong ngồi chờ mọi người về hết.

Nếu anh còn ở đó chính là cô đã thành công rồi nhưng cô không biết rằng bên trong vẫn còn một người.

Cuối cùng, mọi người cũng về hết.

Cô ta nhếch mép.

Cẩm Tú bước đến.

Hàn Diệc Thần quay lại nhìn, tưởng Hạ Thương Vân nên cười rất tươi

“Sao cậu ra lâu vậy…”

Nụ cười trên môi vụt tắt khi thấy Cẩm Tú Anh.

Hàn Diệc Thần nhăn mặt, thở dài, quay đầu nhìn về phía trước.

Anh xịch xa ra, cố tạo khoảng cách với Cẩm Tú.

Cẩm Tú thấy vậy liền nhếch mép.

“Cậu chờ ai à…”

Hàn Diệc Thần nhẹ thở dài

“Kệ tôi…”

Hạ Thương Vân bước ra thấy Hàn Diệc Thần và bạn cùng khoa đang nói chuyện thì thản nhiên bước đi.

Hàn Diệc Thần thấy cô đi liền bước nhanh đến.

Cẩm Tú???

“Ủa…không phải chờ mình à”

Tác giả: Ta nói QUÊ chữ Ê kéo dài. May là mọi người về hết rồi chứ không cô ta nhục không có lỗ mà chui luôn.

“Sao cậu ra lâu vậy…”

“Thầy kiếm tôi… không lẽ bỏ về…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK