• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

~8 giờ tối hôm đó~

Tắm xong, Hạ Thương Vân đã nằm dài lên giường.

Bình thường đến bữa ăn, cô với Nhạc Thắm vừa làm vừa ăn ở quán luôn nên không cần phải nấu cơm tối.

*Ting…*

Hạ Thương Vân nhìn vào tên của người mới gửi tin nhắn cho mình mà ???

“Sao tự nhiên cậu ta lại nhắn tin cho mình nhỉ?!”

Cô bấm vào xem…

(Vì trong đây không có sticker nên mình sẽ thay stickers bằng icon nha các friends…)

Hàn DiệcThần: [ Hi cậu 🙋‍♂️ ]

Hạ Thương Vân: [ Chào ]

Hàn Diệc Thần: [ Cậu đi làm về chưa? ]

Hạ Thương Vân: [ Rồi ]

Hàn Diệc Thần: [ Cậu ăn cơm chưa? ]

Hạ Thương Vân: [ Rồi ]

Hàn Diệc Thần: [ Cậu đang làm gì vậy? ]

Hạ Thương Vân: [ Nằm ]

Hàn Diệc Thần: [ Sao cậu nhắn tin lạnh nhạt thế ]

Hạ Thương Vân: [ ? Lạnh nhạt ]

Hàn Diệc Thần: [ Tôi nhắn quá trời còn cậu thì sao 😟]

Hàn Diệc Thần: [ Không lạnh nhạt chứ là gì 😢 ]

Hạ Thương Vân: [ Bình thường mà ]

Hàn Diệc Thần: [ Đấy cậu nhắn cộc lốc lạnh nhạt lắm á 😢 ]

Hạ Thương Vân thở dài

“Haizzz…Mệt mỏi hà…”

Hạ Thương Vân: [ Có chuyện gì? ]

Hàn Diệc Thần: [ Có chuyện mới cho cậu được à ]

Hạ Thương Vân rùng mình.

Hạ Thương Vân: [ Tôi nghĩ chúng ta nên xưng mày tao ]

Hàn Diệc Thần cười tủm tỉm

“Ra là ghét sến súa…”

Hạ Minh Tước thấy anh ngồi cười một mình nên hoang mang.

“Gì vậy?!”.

Hàn Diệc Thần nhìn Hạ Minh Tước, mặt anh vẫn còn rất tươi.

“???…Sao…”

Hạ Minh Tước bước lại gần anh mà phì cười.

“Đang quen em nào đúng không…”

Hạ Minh Tước giật lấy điện thoại nhưng nhanh anh tay hơn nên Hạ Minh Tước không thể lấy được.

“Cút ra kia đi…”

Hạ Minh Tước leo lên giường của anh.

Hoắc Thiên Vũ xoay ghế qua.

“Ai vậy…Xinh không…”

Vương Thinh Hào nằm trên giường, ngó xuống.

“Được nó thích chắc là xinh rồi…Mà ai vậy”

Hàn Diệc Thần leo lên cầu thang.

“Ai kệ tao…3 thằng bây nhiều chuyện quá à”

Vừa dứt lời, anh đóng rèm lại.

“Ngủ sớm đi…”

Hoắc Thiên Vũ xoay ghế lại tiếp tục đi deadline.

“Ít hất cũng phải cho tụi tao biết tên chứ”

Hàn Diệc Thần thở phào

“Mai mốt, tao cho tụi bây biết”

Hoắc Thiên Vũ lắc đầu, cười trừ.

Vương Thinh Hào nằm xuống hẳn hoi, kéo rèm lại.

“Tao chống mắt lên coi tụi bây được bao lâu”

Hạ Minh Tước: “Cược không mọi người…”

Hàn Diệc Thần: “Dẹp đê…”

Hạ Thương Vân nhăn mặt.

“Tên này seen lâu như vậy rồi mà không thèm rep lại…Ngộ vậy trời…Hay cậu ta nghĩ mình thô quá…”

\*Ting…\*

Hàn Diệc Thần: \[ Xin lỗi nha \]

Hàn Diệc Thần: \[ Nãy anh cậu phá tôi nên rep lại hơi lâu một chút \]

Hạ Thương Vân cười mỉm.

Hạ Thương Vân: \[ Ừ \]

Hàn Diệc Thần thở dài

Anh cứ nhắn rồi lại xóa, không biết làm sao để bắt chuyện với cô một cách thoải mái và tự nhiên nhất có thể.

Hạ Thương Vân cảm thấy mình nhắn ở hơi có hơi kì cục nên cô quyết định nhắn tiếp.

Hạ Thương Vân: \[ Cậu ăn cơm chưa? \]

“Eo ơi…nhục quá à…”

Thấy cô nhắn tiếp cho mình, anh cười mỉm.

Hàn Diệc Thần: \[ Tôi ăn rồi \]

Hai người cứ nhắn qua lại, tán gẫu từ chuyện này đến chuyện kia tới khuya mới chịu ngủ.

~Sáng hôm sau~

Như ngày hôm qua, Nhạc thắm tiếp tục sự nghiệp ngủ nướng thêm vài phút nên Hạ Thương Vân đành phải lên lớp một mình.

Cô mới bước ra khỏi toà chung cư thì thấy có một bóng dáng người con trai với bộ đồ sport, cặp đeo 1 bên vai.

Thấy cô ra, Hàn Diệc Thần bước nhanh tới.

“Ơ…Bạn đẹp đẹp đi đâu đây…”

Hạ Thương Vân suy nghĩ lại.

“À…Xin lỗi…Tôi nhầm…Ờm…Cậu đi đâu đây”

Hàn Diệc Thần cười tươi, xoa xoa sau gáy.

“Ờm…Tôi đi ngang qua đây”

Hạ Thương Vân???

“Cậu ở kí túc xá…Sao đi ngang qua đây hay vậy”

Hàn Diệc Thần nuốt nước bọt nhìn cô, miệng vẫn cố cong lên.

“Tôi có công việc gần đây…”

Hạ Thương Vân cười mỉm, cô nhún vai.

Hạ Thương Vân bước đi, Hàn Diệc Thần bước theo sau.

“Ừm…Ngộ ha…Công việc từ sáng sớm”

Hàn Diệc Thần gãi đầu, anh cố lảnh sang chuyện khác.

“Vậy…Cậu thường đi học bằng gì?!”

Hạ Thương Vân thản nhiên trả lời

“Xe buýt…”

“Vậy…Tôi đi cùng cậu”

“Tùy cậu…”

Tại trạm.

Hai người họ lên xe, chuyển tiền rồi ngồi vào ghế.

Hạ Thương Vân ngồi trong còn Hàn Diệc Thần ngồi ngoài.

Hạ Thương Vân lấy tai nghe ra đeo vào.

“Cậu vẫn xài tai nghe có dây à”

Hạ Thương Vân thở dài

“Airpod hư…làm biếng đi mua nên xài đỡ”

Hàn Diệc Thần gật gù

“Ồ…ra vậy…”

“Mà…”

Không để anh nói hết, cô lấy 1 bên tai nghe ra, lau một chút rồi nhẹ đeo vào tai anh.

“Con trai gì mà nói nhiều thế…”

Đeo vào cho anh xong, cô quay qua nhìn bên ngoài cửa sổ.

Anh im lặng vừa nghe nhạc vừa nhìn cô.

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡

2 người bước xuống xe.

Phải đi bộ một đoạn nữa mới đến trường.

“À…Đúng rồi…Gần đây mới mở một quán coffee”

Anh chưa nói hết thì cô đã ngắt lời

“Tôi không thích uống cà phê”

Hàn Diệc Thần khựng lại một chút sau đó bước nhanh theo cô.

“Nó không phải một quán coffee bình thường đâu”

Hạ Thương Vân thở phào

“Ồ…Vậy nó là một quán bất bình thường à…”

Hàn Diệc Thần với vẻ mặt ngây thơ vừa đi vừa nhìn cô.

“Không lại coffee thú cưng…”

Nghe anh nói đến thú cưng, cô liền đứng lại, đổi sắc mặt nhìn anh.

“Coffee thú cưng…”

Hàn Diệc Thần nhếch mép

“Đúng rồi…”

Hạ Thương Vân cười nhẹ.

“Ở đó nuôi con gì?!”

Hàn Diệc Thần với vẻ mặt suy ngẫm.

“Ờm…”

Hạ Thương Vân với ánh mắt mong chờ.

Tôi nghe bạn review là có chó, mèo với hamster”

Hạ Thương Vân vẻ mặt tươi tắn hơn, cười tươi hơn.

“Hamster…”

Hàn Diệc Thần cười mỉm, nhẹ gật đầu

“Ừm…”

Hạ Thương Vân bước đi, Hàn Diệc Thần bước đi theo.

“Vậy quán ở đâu?!”

Hàn Diệc Thần với vẻ mặt khá đăm chiêu.

“Ờm…cũng gần siêu thị BIGbig…”

Mặt Hạ Thương Vân hơi nhăn.

Hàn Diệc Thần thấy vậy liền hỏi

“Sao vậy…”

Hạ Thương Vân thở dài

“À…Không có gì đâu…”

Hàn Diệc Thần xoa xoa sau gáy

“Vậy…5 giờ chiều nay, cậu rảnh không đi với tôi nha…”

“Để tôi tính đã…Có gì sẽ nhắn lại với cậu sau”

“Ừm…Vậy cậu về lớp đi…Bye…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK