Quay lại hiện tại
Hàn Mẫn Ly thở dốc trong tức giận.
“Hự…Hự…Hự…”
Cô đập tay lên bàn.
“Thật tức chết mà…con đó dám nói nó là vị hôn thê của anh tao…Hự…Hự…”
Hạ Thương Vân vội trấn an cô.
“Thôi…Kệ nó đi…”
Hàn Mẫn Ly uống một ngụm nước
“Không thể chịu được mà…”
“Mà sao dạo này mày dễ tức giận vậy…?!”
Hàn Mẫn Ly hét vào mặt cô
“Không biết…”
Hạ Thương Vân đưa Hàn Mẫn Ly về.
Trên đường đến công ty, Hoàng Cẩm Như nhắn tin cho cô.
Hoàng Cẩm Như: \[ Nguyệt Phương Dung lại về nước rồi \]
Hoàng Cẩm Như: \[ Nghe bảo là về hẳn luôn \]
Hạ Thương Vân nhăn mặt khi đọc dòng tin nhắn ấy.
Cô nhếch mép.
“Hừ…”
Tại Hoắc gia.
Hàn Mẫn Ly bước vào.
“Ba mẹ…con về rồi…”
Hoắc phu nhân thấy cô có vẻ ũ rũ.
“Sao vậy con…có chuyện gì à…”
Hàn Mẫn Ly bước lên cầu thang
“Không có gì đâu ạ”
“Ơ…”
Trên phòng
Hàn Mẫn Ly nằm dài trên giường.
Dạo này, cô đã lắm, cô rất mệt mỏi, tâm trạng cứ thất thường, hay buồn nôn còn hay đau lưng nữa chứ…trước giờ, cô có bị đau lưng đâu…
Cô chợt nhớ ra, hồi nãy, trước khi về, cô có ghé qua tiệm thuốc, dược sĩ có đưa cho cô một cái hộp gì đó bảo cô về thử.
Hàn Mẫn Ly mở túi ra lấy thì có tiếng gọi ở cửa.
“Ra ăn cơm đi con…”
Hàn Mẫn Ly hoảng hồn lại, cô đẩy một nửa chiếc hộp vào túi.
“Dạ con ra ngay…”
Hàn Mẫn Ly thở dài.
Cô bước xuống nhà, ngồi vào bàn ăn.
“Thằng Vũ bận gặp đối tác rồi…Chúng ta ăn cơm trước…”
Hàn Mẫn Ly gật đầu
“Vâng ạ…”
Trưa nay, cả nhà ăn món Nhật, nhìn chúng rất bắt mắt nhưng không hiểu sao, cô nhìn vào thức ăn trên bàn lại cảm thấy rất khó chịu, nhất là cái món Sashimi cá hồi.
Bình thường cô cực thích luôn mà sao hôm nay lại…
Hàn Mẫn Ly nhăn mặt, bên trong cô cứ sao sao ấy…cứ như muốn trào ra…
Hàn Mẫn Ly mím môi lại
“Hực…Hực…Hực…”
Cô chịu không nổi nữa liền chạy vào phòng vệ sinh.
Ông bà Hoắc???
Bà Hoắc: “Hôm nay em nấu không ngon à”
Ông Hoắc: “Chắc con bé mệt thôi…chứ tay nghề của em dở sao được…”
Trong nhà vệ sinh
“Oẹ…Oẹ…Oẹ…”
Hàn Mẫn Ly thở dốc…
“Hự…Hự…Hự…”
“Mình bị cái gì vậy trời?!”
Cô rửa mặt rồi bước ra.
Bà Hoắc bước lại với vẻ mặt lo lắng
“Sao vậy con…”
Cô định hình lại.
“À…không sao đâu mẹ…dạo này, dạ dày con có vấn đề…”
Bà Hoắc nhăn mặt
“Mẹ đưa con đi khám…”
Hàn Mẫn Ly thở dài
“Dạ không cần đâu…Chút con bảo tiểu Vân đưa con đi là được rồi…”
Bà chuẩn bị nói thì bị cô ngắc lời.
“Được rồi…Ba mẹ ăn cơm trước đi…con lên phòng ngủ đây”
Vừa dứt lời, cô bước đi.
Bà Hoắc thở dài trong ngán ngẩm.
Trên phòng
Hàn Mẫn Ly bước vào với vẻ uể oải.
Ở chỗ cái túi, một nửa chiếc hộp nhỏ lọt vào mắt cô.
Cô lấy cái hộp nhìn 1 chút sau đó vào phòng vệ sinh.
Tầm 30 phút sau
Cô bước ra với vẻ mặt hoang mang.
Cô cứ đi qua đi lại, siết chặt tay vào que thử thai hiện lên 2 vạch.
“Không thể…không thể như vậy được”
“Sao có thể như vậy được chứ”
“Lúc nào cũng đề phòng mà…”
Mặt cô lo lắng vô cùng.
~Những dòng ký ức ùa về trong đầu cô~
Vào một đêm của một tháng trước.
Hoắc Thiên Vũ đi xã giao về trong bộ dạng nữa nửa say nửa tỉnh.
Anh tắm xong liền chui vào trong ôm cô.
~Bảo bối~
Hàn Mẫn Ly thở dài
“Sao không đi luôn đi…về làm gì…”
Anh rúc đầu vào hộc cổ cô
“Thôi mà…”
Cô cứ thản nhiên nghịch điện thoại.
“Hừ…”
Anh xoay người cô qua, thay đổi tư thế 2 người.
Hàn Mẫn Ly???
Anh cúi xuống hôn vào vành tai cô.
“Ưm…Áo mưa đâu?!”
“Lúc nào cũng xài áo mưa mà…một lần cũng không dính được đâu…”
Hàn Mẫn Ly cảm thấy khá hợp lý nên cũng chơi trần với anh và sau đó họ…
Quay lại hiện tại…
Hàn Mẫn Ly với vẻ mặt bất lực
“Đúng là bách phát bách trúng mà…Hự…Cái tên xấu xa…”
Hàn Mẫn Ly mệt quá, cô nhắn tin cho Hạ Thương Vân xong liền đánh một giấc dài.
Tại công ty Minh Thiên.
\*Cốc…Cốc…Cốc…\*
“Vào đi”
Hạ Thương Vân bước vào
“Hàn tổng…Chiều nay, tôi xin nghỉ…”
Hàn Diệc Thần rời mắt khỏi sấp tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Lý do…”
Hạ Thương Vân vẫn thản nhiên
“Gặp trai…”
Tại cô còn giận anh vụ tối qua anh hành cô nên mới như vậy Hihi…
Hàn Diệc Thần???
Anh nhăn mặt, đứng lên bước về phía cô.
Áp sát người cô vào cửa.
“Đó là thằng nào…”
“Không nói…”
Anh bóp hai má cô lại.
“Anh chưa đủ thỏa mãn em à”
Cô vẫn thản nhên
“Tóm lại là chiều nay tôi nghỉ”
Anh rời tay khỏi má cô, bỏ vào túi quần
“Không duyệt…”
Cô bước đến ngồi xuống sofa
“Hừ…”
Anh bước đến ngồi kế cô, chống tay lên thành sofa mà nhìn cô.
“Vị hôn thê của anh về nước rồi đấy, nghe bảo về luôn”
Hàn Diệc Thần thở dài
“Kệ cô ta…Mà cô ta không phải hôn thê của anh”
Hạ Thương Vân nhún vai
“Không biết”
Anh xấn tới, rúc đầu vào cổ cô
“Trưa nay, em muốn ăn gì?!”
Hạ Thương Vân với vẻ mặt đăm chiêu
“Chưa biết nữa…mà chiều nay, em đưa tiểu Ly đi khám sau đó về Hạ gia ở mấy ngày rồi…”
Hàn Diệc Thần???
“Vậy anh ở với ai…ai chăm sóc anh đây?!”
Hạ Thương cười 1 cách giả trân
“Em ở có 2-3 ngày chứ nhiêu đâu…”
Hàn Diệc Thần với vẻ mặt hờn dỗi
“Ứ Ừ…Không chịu đâu…”
“Thôi mà…Em ở có mấy ngày à…Ban ngày đi làm cũng được gặp mà…Chỉ có có tối không gặp thôi mà…”
“Được rồi…Đi ăn…”