• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Cẩm Như: “Bách phát bách trúng”

Hàn Mẫn Ly và Hạ Thương Vân???

Hạ Thương Vân thở dài: “Cái này gọi là một công đôi chuyện thưa chị…”

Cô nói tiếp: “Để anh ấy từ bỏ tao với nhận ra là yêu Nhạc Thắm rất nhiều.

Hạ Thương Vân bước đến, khuôn mặt căng thẳng vô cùng.

“Anh bỏ tay cậu ấy ra ngay…”

Hạ Thương Vân kéo Nhạc Thắm ra phía sau cô.

Nhạc Thắm???

Vương Thinh Hào ngạc nhiên.

Nhạc Thắm hoang mang.

“Tiểu Vân…sao vậy”.

Mặt Hạ Thương Vân không hề biến sắc. Cô lạnh lùng nói.

“Cậu ấy sắp phải ra nước ngoài lấy chồng rồi…em nghĩ anh nên tránh xa cậu ấy ra thì hơn”.

Câu nói của Hạ Thương Vân như tiếng sét đánh ngang tai Vương Thinh Hào.

*Đoàng…đoàng…đoàng*

Vương Thinh Hào vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh liếc mắt sang Nhạc Thắm.

“Sao em không nói gì với anh về chuyện này…”

Nhạc Thắm nhìn Vương Thinh Hào rồi quay mặt sang chỗ khác sau xuống.

“Nói với anh thì được ích gì chứ”

Vương Thinh Hào không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Nhạc Thắm lay lay tay Hạ Thương Vân ra hiểu.

.

Hạ Thương Vân đẩy lại

“Từ trước đến giờ, nếu em có tình cảm với anh thì đã cho anh cơ hội từ lâu rồi…chỉ là em”

Hạ Thương Vân lưỡng lự.

Vương Thịnh Hào tiếp lời cô.

“Chỉ là em vẫn yêu Diệc Thần đúng không”

Hàn Mẫn Ly và Hoàng Cẩm Như từ xa không nghe thấy gì hết.

“Họ nói nhỏ quá, tao không nghe được gì cả”

Hàn Diệc Thần cũng đứng gần đó.

Anh rất muốn nghe câu trả lời từ chính miệng của cô.

Hạ Thương Vân thở dài.

Cô không muốn trả lời xíu nào.

Vương Thinh Hào nói tiếp.

“Năm lần bảy lượt em từ chối anh là vì còn yêu Diệc Thần, em muốn chờ cậu ấy đúng không Tiểu Vân…Em trả lời anh đi”

Hàn Diệc Thần siết chặt tay, nuốt nước bọt.

Anh rất hồi hộp, mong chờ câu trả lời của cô.

Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.

Cô rõ ràng biết chính xác bản thân mình muốn gì mà.

“Đúng…là em vẫn còn yêu anh ấy”.

Vương Thinh Hào siết chặt hai tay lại.

“Thôi được rồi…cũng trễ rồi…anh về trước…bọn em nghỉ ngơi đi”

Anh xoay người bước đi.

Nhạc Thắm bước tới nhưng bị Hạ Thương Vân kéo lại.

“Hay dừng lại đi…quá xa rồi đó”

Hạ Thương Vân búng trán Nhạc Thắm.

“Mày ngốc lắm…Nếu giờ mà đuổi theo thì công sức đổ sông đổ biển hết đó biết cho con kia”.

“Ơ…nhưng anh ấy”

Hạ Thương Vân kéo Nhạc Thắm đi.

“Kiên trì chút đi”.

Nhạc Thắm bịu môi.

“Hựưưư…”

Hàn Diệc Thần vừa nghe xong câu trả lời, anh cũng rất bất ngờ.

Trong lòng có một cảm xúc rất kỳ lạ ùa về.

Nó có chút quen thuộc.

“Hừ…Em không nỡ bỏ tôi”

Mọi người đã về hết.

Hạ Thương Vân nằm dài trên giường.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm cô mệt rã rời.

Hạ Thương Vân lảm nhảm.

“Muốn đi shopping quá à”.

Hai mắt cô không thể mở nổi nữa.

Thế là cô chìm vào giấc ngủ.

Hàn Diệc Thần đứng ở ngoài cửa.

Tuy cô nói không to nhưng anh vẫn có thể nghe rõ hết từng chữ.

“Đi shopping sao…”

4 giờ chiều.

Hạ Thương Vân từ từ bước xuống cầu thang.

Thấy Hàn Diệc Thần đang lướt iPad, cô mặc kệ, lướt xuống dưới bếp rót nước uống.

Hạ Thương Vân mặt còn ngái ngủ bước lên cầu thang.

“Lên thay đồ…đi shopping với tôi”

Hạ Thương Vân??? cô có nghe lầm không

“Cái gì cơ???”

Anh nhấn mạnh từng chữ.

“ĐI SHOPPING VỚI TÔI”

Hạ Thương Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì. Hàn Diệc Thần nhìn vào đồng hồ.

“Tôi cho em 15 phút chuẩn bị…trễ là phạt”

Vừa dứt lời, anh tiếp tục lướt iPad.

Hạ Thương Vân nhanh chóng lên thay đồ.

Cô mặc đại sweater dài tay với quần đùi jean kết thêm đôi Mc Queen trong rất trẻ trung năng động.

Hạ Thương Vân bước nhanh xuống, thấy đang đứng chờ mình.

“Hàn tổng…”

Nghe cô gọi, Hàn Diệc Thần quay đầu lại nhìn Hạ Thương Vân từ đầu đến chân.

“Lớn rồi mà ăn mặc cứ như trẻ con”.

“Haizzz…Hàn tổng, chúng ta bằng tuổi nhau đó”

“Thì sao…”

“Anh với tôi muốn đứng cạnh nhau, người ta còn tưởng chúng ta là chú cháu đó”

Hàn Diệc Thần nghe vậy, tức giận.

Anh ưỡn người về phía cô.

“Ý em là chê tôi già”

Hạ Thương Vân cố nhịn cười.

“Không có”

Cô lảng sang chuyện khác.

“Vậy…Anh trả tiền hết luôn à”

Hàn Diệc Thần nghe vậy chọc cô tiếp.

“Tôi mua cho tôi…tôi không trả thì ai trả đây”

Hạ Thương Vân cạn ngôn.

Hạ Thương Vân thở dài.

“Anh đợi tôi chút…”

Hàn Diệc Thần ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi nhanh chóng khi thấy cô đi lên lầu.

“Đi đâu đó”

Hạ Thương Vân quay đầu lại.

“Lấy thêm tiền…”

“Làm gì…”

“Mua 1 lần nhiều thứ để lần sau khỏi phải mua…làm biếng được chưa…Hứ”

Vừa dứt lời, cô bước nhanh lên phòng.

Hàn Diệc Thần đứng đó đợi cô.

“Tiền của tôi cũng là tiền của em mà…Đồ ngốc”

Tại trung tâm mua sắm Big City

Hàn Diệc Thần mới bước vào, đã thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái xung quanh.

“Anh ấy đẹp trai quá à…”

“…”

Hạ Thương Vân nhìn xung quanh, thấy mấy cô gái cứ nhìn Hàn Diệc Thần rồi khen này nọ, trong lòng cô khó chịu vô cùng.

Cô lườm anh một cái rồi bước nhanh đến lấy xe đẩy, miệng lẩm bẩm.

“Đúng là hút người…nhìn thấy ghét”

Tuy cô nói nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe được.

Hàn Diệc Thần nhếch mép cười.

“Hừ…ghen rồi”

Anh bước nhanh đến cô.

Hạ Thương Vân???

“Sao anh không lấy xe đẩy”

Hàn Diệc Thần liếc mắt nhìn Hạ Thương Vân.

“Em lấy rồi…tôi lấy làm gì nữa”

Anh nhìn về phía trước.

Cô nhìn anh cũng chẳng nói gì, đẩy xe đi thật nhanh.

Anh bước nhanh đến cô×2

Tại quầy dép.

Hạ Thương Vân lưỡng lự không biết nên chọn màu nào.

“Xanh da trời hay Hồng?!”

Hàn Diệc Thần thấy vậy liền lên tiếng. “Xanh da trời”

Hạ Thương Vân nhìn vào đôi xanh da trời rồi nhìn Hàn Diệc Thần.

“Hàn tổng…giờ tôi mới biết mắt thẩm mỹ của anh tốt thật…very good”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK