Không lâu sau, cuộc họp kết thúc.
Hàn Diệc Thần nhìn cô rồi cố ý đẩy nhẹ chân cô xuống.
Hạ Thương Vân tưởng bị trượt chân nên đưa ra lại lên đùi anh.
Anh nhẹ nhàng đặt chân cô xuống ghế, bước đến nâng đầu cô lên.
Hàn Diệc Thần ngồi xuống, đặt đầu cô lên đùi mình.
Như một thói quen, Hạ Thương Vân vẫn mặc kệ nhưng vài giây sau cô liếc mắt lên nhìn anh, thấy anh đang lướt điện thoại.
Cô xoay người định ngồi dậy thì bị anh giữ lại.
“Nằm yên…”.
Cảm giác quen thuộc cứ ùa về khiến cô không muốn ngồi dậy xíu nào.
Hạ Thương Vân đeo tai nghe bluetooth vào.
Cô mở nhạc nghe.
Một hồi lâu sau.
“Hàn tổng…”
Hàn Diệc Thần thở dài.
Anh nhéo má Hạ Thương Vân.
“A…A…đau…đau”
Hàn Diệc Thần cúi xuống.
“Gọi tôi là Thần…”
Hạ Thương Vân đánh nhẹ vào tay Hàn Diệc Thần.
“Được rồi…Anh thả ra đi…đau quá à”
Hàn Diệc Thần không nhéo cô nữa.
Anh xoa xoa má cô.
“Hừ…mềm mại thật”
Hạ Thương Vân tiếp tục nghịch điện thoại.
Cô đưa điện thoại lên cho anh xem.
“Thần…màu nào hợp với tôi đây”
Hàn Diệc Thần???
Hàn Diệc Thần bắt đầu đổ mồ hôi hột với nuốt nước bọt.
Điều anh sợ nhất trên đời là lựa chọn đồ cho cô.
Nó như cực hình với anh.
Cứ như bị tra tấn ấy.
Hàn Diệc Thần giả vờ không quan tâm.
Anh lướt điện thoại.
Trong lòng anh vẫn nổi lên một tia hoang mang lo sợ vô cũng.
“Mua nguyên một set luôn đi”
Hạ Thương Vân suy nghĩ một hồi lâu.
“Màu nào mình cũng thích vậy thôi mua một set luôn”
Hạ Thương Vân nhìn Hàn Diệc Thần???
“Anh sao vậy…bệnh à”
Hàn Diệc Thần gượng cười.
“Không gì…”
Hàn Diệc Thần nhẹ nhàng thở phào.
Trước kia, anh luôn phải đối mặt với việc lựa chọn.
Đến bây giờ vẫn còn ám ảnh việc đó.
“Haizzz…con gái thật khó hiểu”
Tay anh vẫn để trên má cô, bóp không buông.
*Ting…ting…ting*
Hàn Mẫn Ly: [Anh hai]
Hàn Diệc Thần: “Chuyện gì?!”
Hàn Mẫn Ly: [Tiến triển nhanh đó]
Hàn Diệc Thần: “Ừ”
Anh đưa điện thoại ra, cố ý để Hàn Diệc Thần thấy cảnh hai người họ thân mật.
Hàn Mẫn Ly rất bất ngờ.
[Ồ…Wao]
Cô đưa điện thoại cho Hàn phu nhân cùng xem.
[Mẹ thấy chưa…Con ghép có sai đâu]
Hàn phu nhân phì cười.
[Xem ra, quan hệ của hai đứa này càng tốt]
Hạ Thương Vân đeo tai nghe nên cô chả biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn thản nhiên nghịch điện thoại.
Hàn phu nhân: [Lúc nãy chú của con kiêm cổ đông công ty gửi hình cho mẹ]
Hàn Diệc Thần đưa điện thoại lên trước mặt mình, chống tay lên đầu.
“Thông tin đến nhanh vậy”
Hàn phu nhân tiếp tục sự nghiệp chống ế, thôi thúc thằng con còn độc thân của mình.
[Hai đứa nhanh chóng kết hôn còn cho mẹ cháu để ẵm bồng nữa]
Hàn Diệc Thần thở dài
“Rồi…rồi…con có việc rồi…cúp đây”.
Vừa dứt lời, anh đã ngắt máy, tiếp tục lướt điện thoại.
Tại vì mỏi mắt quá nên Hạ Thương Vân ngủ lúc nào cũng không hay.
Hàn Diệc Thần liếc mắt xuống thấy cô đang ngủ liền thở dài, cười một cách trìu mến.
“Haizzz…Em là heo rồi”
Hàn Diệc Thần từ từ đưa tai nghe ra, nhẹ nhàng bế cô lên phòng.
Hạ Thương Vân nằm trong chăn êm ái vẫn đang say giấc nồng.
Hàn Diệc Thần bước từ phòng tắm ra.
Anh nhẹ nhàng bò cô lên giường, ôm cô ngủ.
Sáng hôm sau.
Hạ Thương Vân bước xuống bàn ăn với bộ đồ công sở tươm tất.
Hàn Diệc Thần đang lướt điện thoại và nhâm nhi ly cà phê.
Hạ Thương Vân ngồi xuống ăn bữa sáng.
Vừa ăn xong, Hạ Thương Vân đã phóng xe đi đến Minh Thiên mà không thèm đợi anh.
Hàn Diệc Thần chau mày.
“Không thèm đợi tôi…Hừ…xem tôi xử em như thế nào đây”
Hàn Diệc Thần phóng chiếc Mercedes Maybach Exelero đến công ty.
Tại Minh Thiên.
“Pha cà phê cho tôi”
“Photo tài liệu cho tôi”
“Đưa đến Giám đốc điều hành”
“Bla…bla…”
Hàn Diệc Thần sai bảo không ngừng nghỉ.
Chỉ cần cô về phòng báo cáo là lại phải đi tiếp.
Từ sáng đến giờ, Hạ Thương Vân toàn đi không được ngồi khiến chân cô mệt rã rời.
“Hên là không đi giày cao gót…cái tên đó…Hôm nay anh trúng gì hay sao mà kêu có mỗi mình”
Ở đâu trong văn phòng.
“Hắt xì…”
Hàn Diệc Thần xoa xoa cái mũi.
“Ai lại đi nói xấu một người đẹp trai như mình vậy”
Hàn Diệc Thần nhấn nút gọi cho thư ký Lý.
“2 giờ họp”
11 giờ trưa
Hạ Thương Vân mệt mỏi nhìn vào đống tài liệu Hàn Diệc Thần giao cho cô.
“Làm hết đống này là đủ no luôn rồi”
Hàn Mẫn Ly bước đến.
“Đi ăn…”
Hạ Thương Vân nằm dài trên bàn.
“Tao thèm Takoyaki và chocolate đá xay ở quán bánh bao chiên quá à”
Đúng lúc đó, Hàn Diệc Thần và thư ký Lý bước qua.
Vô tình anh nghe được câu nói của cô nhưng vẫn thản nhiên bước qua.
Hàn Mẫn Ly suy nghĩ một hồi
“Hửm…nghe mày nói, tự nhiên tao cũng thèm matcha đá xay quá à”
Hạ Thương Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Cả hai cùng đồng thanh.
“Đi ăn thôi”
Mấy bữa nay điện thoai mình bị khùng nên ra trễ chút.
Mình sẽ cố gắng ra nhanh hơn.