• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khách sạn quá ngột ngạt nên Vương Thinh Hào ra ngoài đi dạo cho thoáng. Cảnh tượng Hạ Thương Vân không giãy giụa, để cho Hàn Diệc Thần ôm đã vô tình lọt vào mắt anh.

“Cô ấy vẫn mềm lòng sao…vậy là hai người đó vẫn còn…yêu nhau rất nhiều” anh quay đi, lái xe đến quán bar.

“Lát tôi đưa em về”

“Không cần” cô mỉm cười

Thấy Hạ Thương Vân cười anh cũng cười theo: “Vậy anh…”

“Hai đứa” Hàn Diệc Thần chưa kịp nói hết câu, Hàn phu nhân bước lại lên tiếng.

Hạ Thương Vân đẩy Hàn Diệc Thần ra.

“Mẹ” Hàn Diệc Thần trở nên nghiêm túc.

“Tiểu Vân…” Hạ phu nhân bước lại.

“Mẹ…có chuyện gì sao” Hạ Thương Vân vẫn còn ngượng ngùng

“Chúng ta về thôi”

“Ơ…con” Hạ Thương Vân quay sang nhìn Hàn Diệc Thần

Hàn Diệc Thần thấy vậy liền bảo: “Vậy em về đi…”

“???…” Hạ Thương Vân nghe xong câu này, hầm hực bỏ đi. Nói là đưa mình về, mới nói không thôi vậy mà làm thật.

Hạ phu nhân thấy Hạ Thương Vân bỏ đi liền phì cười: “Bà coi đó…mới nói một câu mà đã bỏ đi rồi”.

Con bé đáng yêu thật” Hàn phu nhân cũng phì cười theo.

Hạ phu nhân quay sang Hàn Diệc Thần “Con ra đưa con bé về đi”.

“À…Vâng…vậy con xin phép đi trước”.

Khi Hàn Diệc Thần đã đi xa phu nhân lên tiếng: “Cứ với tiến độ này thì khi nào mới có con dâu đây”.

“Tôi cũng thấy vậy đó”.

Hàn Mẫn Ly chen vào, khoác vai hai bà mẹ: “Hai người cứ nôn nóng…phải để từ từ”.

“Haizzz…” cả hai đồng thanh thở dài.

Hàn Mẫn Ly phì cười

Tại nhà xe

Hạ Thương Vân đang đi thì bị một cánh tay kéo.

“Ơ…” quay về phía sau “Anh làm gì vậy… Buông ra…”.

Hạ Thương Vân thấy Hàn Diệc Thần liền giãy giụa.

Thấy Hạ Thương Vân giận, Hàn Diệc Thần vác cô lên vai: “Ây da…Em nặng thật”.

Hạ Thương Vân nghe vậy liền tức giận, đấm vào lưng anh

“Ý anh là tôi mập chứ gì…Hạ Thương Vân giãy mạnh hơn: “Mau thả tôi xuống”. Hàn Diệc Thần đánh nhẹ vào mông cô “Ngoan nào…”

Bị đánh vào chỗ nhạy cảm như vậy, mặt đỏ như trái cà chua chín, không dám động đậy gì nữa, mặc cho Hàn Diệc Thần vác lên xe.

Đến xe, Hàn Diệc Thần nhẹ nhàng đưa Hạ Thương Vân vào trong ghế phụ.

Hàn Diệc Thần vào trong xe nhìn Hạ Thương Vân: “Muốn anh thắt dây an toàn à”

Hạ Thương Vân liếc mắt: “Không cần”.

Cô kéo hoài mà dây chẳng chịu ra.

Thấy vậy, Hàn Diệc Thần phì cười, anh rướn người lên chỗ Hạ Thương Vân “Được rồi để anh làm cho”

Trên đường về, hai người chẳng nói gì. Anh muốn nắm tay cô nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ đẩy ra.

“Đến nhà rồi…” Hàn Diệc Thần tiếc nuối nhìn Hạ Thương Vân

Cô mở cửa xe: “Cảm ơn” đứng bên ngoài cô ngượng ngùng: “Vậy anh về đi…Bye bye…” nói sau cô chạy vào nhà.

Hàn Diệc Thần cười khổ, anh phóng xe về.

Mới bước vào nhà đã bị ánh mắt thăm dò của mọi người chặn lại

Hạ phu nhân lao tới: “Tiểu Vân…hai đứa tiến triển đến đâu rồi”

Hạ Thương Vân ngạc nhiên: “???…Tiến triển gì cơ”

“Thì thằng bé để con đeo bông vàng kim chứng tỏ muốn công khai quan hệ rồi còn gì nữa..”

Hạ Thương Vân hoang mang: Ờ thì…đưa nhầm thiệp” cô cố lảng tránh

Hạ phu nhân tiếp tục tra hỏi: “sao mà nhầm được cơ chứ”

Hạ Minh Tước anh của Hạ Thương Vân lên tiếng, cố ý nhấn mảnh: “ĐÚNG RỒI SAO MÀ NHẦM ĐƯỢC”.

Hoàng Cẩm Như vợ Hạ Minh tước cũng là bạn thân Hạ Thương Vân lên tiếng: “Anh im đi…nhiều chuyện”

Nghe mẹ nói như vậy cô liền lảng sang chuyện khác: “Con mệt rồi…Con về phòng đây”.

“Ơ…nhưng…nhưng…”

Hạ lão gia lên tiếng: “Được rồi bà… chuyện chúng nó thì kệ chúng nó”.

“Haizzz…”

Tại Hàn gia

Hàn Diệc Thần cũng bị tra hỏi như vậy, anh cũng cố tránh né, lảng sang chuyện khác

Tại thư phòng

“Anh…em vào được không”.

“Vào đi”.

Hàn Mẫn Ly chạy đến: “Anh…anh có muốn biết Tiểu Vân nghĩ về anh như thế nào không”

“????…Em tính bày trò gì đây”.

“Bình thường á, bọn em hay call riêng với nhau, chuyện gì cũng nói em hết”

“Thì sao…” Hàn Diệc Thần vẫn mặc kệ.

“Sao là sao…anh phải biết cậu ấy nghĩ về anh như thế nào chứ”

“Biết để làm gì”.

“Thôi mệt anh quá”.

“Cô ấy mà biết được anh ở đây chắc chắn sẽ không tha cho em đâu”

“Gọi rồi”

Hàn Diệc Thần:😒😒😒

*Cuộc gọi đang được bắt đầu*

“Gì…” Hạ Thương Vân gắt giọng.

“Chồi ôi…nay mặc váy cái sexy dữ ta”.

Hạ Thương Vân đang skincare, cô mặc cái váy ngủ hai dây trông rất quyến rũ. Cái váy này là do Hàn Mẫn Ly mua cho cô

“Còn dám nói…”.

“Đẹp mà…”

“Hết đồ rồi…mặc đỡ…nhưng cũng thoải mái thật”

Hạ Thương Vân đem máy tính đặt lên giường.

Đi lại chỗ con chó của cô: “Bột ngủ đi con”

“meow meow” con mèo bông của cô bước tới: “Bông…Sao vậy con…muốn ngủ với mẹ hả…Lại đây mẹ ôm nào”

Cô ôm Bông lên giường, nằm xuống.

Một tay bấm điện thoại, Một tay vuốt ve Bông.

Hàn Mẫn Ly lên tiếng: “Hôm nay sao…”.

Hạ Thương Vân liếc mắt sang máy tính rồi nhìn vào điện thoại: “bình thường… trừ”

“Trừ cái gì…”

Hạ Thương Vân nhớ về nụ hôn đến giọng nói ôn nhu và cái ôm ấm áp của Hàn Diệc Thần cô cười nhẹ: “Không có gì chỉ là Nguyệt Phương Dung tới kiếm chuyện thôi”

Hàn Diệc Thần đang đánh máy liền khựng lại.

Hàn Mẫn Ly quay sang nhìn anh hai rồi tiếp tục hỏi

“Cô ta nói sao”

“Haizzz…bảo tại sao tao có bông vàng kim”

“Rồi mày nói sao…”

Hạ Thương Vân nghĩ một hồi lâu “nếu mình nói cho cậu ấy biết mình nói là hôn phu của cô đưa cho tôi thì cậu ấy sẽ nghi ngờ mất”

“Tao nói là muốn biết thì đi hỏi anh ta”.

“Vậy…Mày thấy anh tao sao”

Hạ Thương Vân nhìn vào máy tính, quay người nằm úp, thả điện thoại xuống vuốt ve Bông.

Hàn Diệc Thần nhìn chằm chằm cô nãy giờ

“Thì…” cô cười tươi “ĐẸP”

“Hả…Thế thôi á…Còn gì nữa không”

“Ờm…hết rồi”

Đang vui bỗng nhiên sắc mặt mệt cô trở nên nghiêm túc.

“Này…mày nghĩ tao có nên quay lại với người yêu cũ không”

Hàn Diệc Thần rất bất ngờ với câu nói của cô, trong lòng anh đang mong chờ điều gì đó.

Hàn Mẫn Ly nghe cô này liền đập bàn. “Không được…tao tốn bao nhiêu công sức nghĩ cách để tác hợp cho mày với anh tao…khó khăn lắm mới tiến triển một chút…vậy mà mày…”

Hạ Thương Vân chặn họng: “Tao chỉ mới nghĩ tới thôi chứ có quyết định quay lại đâu mà mày hết toáng lên như thế”.

“Nói tóm lại là không được…Anh tao vừa đẹp trai, nhà giàu lại còn tài nữa…mày không chọn mà cứ nhớ nhung đến cái thằng khốn đó”

Hàn Diệc Thần nghe vậy trong lòng cố gắng nhịn cười. Tên khốn đó ở kế em đây này.

“Tao không nhớ lắm…chỉ là”

“Chỉ là sao”

“Ờ…anh mày hoàn hảo quá tao…tao với không tới” cô cố nhịn cười

“Nhưng mà lỡ như tên đó quay về trả thù mày sao…ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra…dù gì lúc đó mày cũng đá người ta mà…”

Nghe tới đây, Hạ Thương Vân khựng lại.

“Sao mày chắc chắn được anh mày sẽ thích tao” cô quay qua nhìn mèo Bông thì thầm “hận muốn đòi mạng luôn chứ thích cái gì”.

” Mày nói cũng đúng…”

“Mà thôi…mệt quá…cúp đây…”

“Ơ…tao chưa…”

*Tút…Tút…Tút…*

*Cuộc gọi đã kết thúc*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK