“Nếu đã không muốn cho thì đừng có nói kiểu đó với tôi” nói xong liền bỏ đi luôn
“Ơ…Cái con này…láo thật…xùy” Hạ Thương Vân vẫn còn bực bội chuyện hồi nãy giờ thêm chuyện này khiến cô như muốn nổ tung.
Hạ Thương Vân vào thử cái váy.
Cái váy hai dây dài đến nửa đùi, ôm sát body cô, kết hợp với mái tóc màu nâu cafe khiến Hạ Thương Vân đã quyến rũ lại càng thêm nóng bỏng.
Hạ Thương Vân bước ra, mọi người trong tiệm nhìn cô đến ngẩn.
Hạn Mẫn Ly nhìn từ đầu đến chân:”Uầy… được đó
Nhân viên: “Woaaa…Cô thật khéo chọn…cái váy rất hợp với cô”
“Được rồi…tôi lấy bộ này”
Nguyệt Phương Thảo liếc mắt, nói với giọng chảnh chọe: “Xùy…chẳng có mắt thẩm mỹ”
Hàn Mẫn Ly ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại ở đây…tiểu Vân mày quen nó hả” Hàn Mẫn Ly quay sang Hạ Thương Vân
“Không…” Hạ Thương Vân kể đầu đuôi câu chuyện lúc nãy cho Hàn Mẫn Ly nghe
“Úi xời…Tưởng gì…Con này á đi theo anh tao suốt, lúc ở New York ngày nào cũng anh Thần ơi Anh Thần à…Nghe mà mắc ói!!!”
“THẢO MAI nó vậy…” Hạ Thương Vân nhấn mạnh 2 chữ thảo mai
“Nè…cô nói ai thảo mai hả” Nguyệt Phương Thảo tức giận hét lên.
Nguyệt Phương Thảo chạy đến mách lẻo Hàn Diệc Thần, anh ấy đứng lên, lại phía Hạ Thương Vân. Hàn Diệc Thần thấy Hạ Thương Vân ăn mặc hở hang như vậy, trong lòng anh có chút rạo rực.
“Anh…sao anh lại ở đây “
Hàn Điệc Thần chẳng nói gì liếc mắt nhìn Hạ Thương Vân: “Tôi muốn cái váy này…cô nhường cho tôi…” Hàn Diệc Thần đưa tay vào túi, lên giọng bảo: “Tôi đền bộ khác cho cô”
“Hừ..” Hạ Thương Vân khoanh tay
Trong đầu cô không ngừng chửi bới Hàn Diệc Thần: “Trước đây, anh ta rõ vốn ghét bánh bèo với thảo mai, một mình Hàn Mẫn Ly đã đủ lắm rồi giờ còn thêm con Nguyệt Phương Thảo này nữa. Còn vì cô ta tranh đồ với bà đây…Hừ…thật tức chết mà…aaaa”
Hạ Thương Vân bước lại Nguyệt Phương Thảo đang ôm tay Hàn Diệc Thần khoanh tay lên giọng bảo: “Giành làm gì trong khi mặc chẳng được chẳng hợp…SỈ DIỆN đến vậy à” Hạ Thương Vân nhìn xuống ngực Nguyệt Phương Thảo cười giả trân.
Nguyệt Phương Thảo đỏ mặt, lấy tay che ngực, cô nhìn ngực Hạ Thương Vân: “Hứ…biến thái” quay đầu qua chỗ khác.
Hàn Mẫn Ly nghe vậy phì cười: “Ha…nhìn là biết…Nguyệt Phương Thảo cô giành chỉ để tỏ vẻ…Chứ mấy cái váy SEXY như thế này cô có mặc được đâu mà giành…xớ”
Nghe 1 màn khinh như thế, Nguyệt Phương Thảo tức đến nổi mặt chín như trái cà chua, trong lòng chửi bới Hàn Mẫn Ly: “Cô cứ chờ mà coi, đến khi tôi cưới được Hàn Diệc Thần xem cô còn lên mặt nổi không…Cái con đáng ghét”
Hàn Diệc Thần không cản cô em gái này vì anh biết cho dù không có Hàn Mẫn Ly thì cái váy cũng thuộc về Hạ Thương Vân. “Cô ấy đã thích thì chẳng ai tranh nổi. Hừ…Mặt lúc tức giận vẫn rất đáng yêu”
Hàn Mẫn Ly chỉ tay vào Nguyệt Phương Thảo: ” Cô còn nhỏ lắm, có mặc cũng không SEXY nổi đâu. Nói cho cô hay, mấy chàng trai trong quán bar phải điên đảo vì BODY Hạ Thương Vân đó”. Hàn Mẫn Ly đưa tay lên xuống body Hạ Thương Vân
Nghe đến đây, Hạ Thương Vân nhìn Hàn Diệc Thần, thấy anh ấy nhăn mặt nhìn mình, cô nuốt nước bọt, liếc mắt qua chỗ khác
Bỗng nhiên, có 1 cơn gió lạnh thổi quá, khiến 3 cô gái và mọi người trong tiệm phải rùng mình
“Ồ…vậy ra Hạ tiểu thư đây có rất nhiều người theo đuổi” Hàn Diệc Thần gắt giọng, trừng mắt nhìn Hạ Thương Vân.
“Ờ…hờ…Tôi…” thấy Hàn Diệc Thần như vậy, Hạ Thương Vân không biết nên nói như thế nào nữa.
Hàn Mẫn Ly nhoi nhoi nhảy vào: “Nhiều NGƯỜI YÊU CŨ thì có, yêu gì mà 2-3 ngày thay 1 người”
Hàn Diệc Thần như muốn nổ tung: “Ồ…”
Hàn Mẫn Ly cảm thấy có gì đó không ổn liền lên giọng: “Anh đừng nghĩ sai về cậu ấy…ờm 1 khi đã yêu là rất chung tình á…ờ em nhớ là cậu ấy có yêu 1 anh tới tận 4 năm á. Ờm cậu ấy nói anh ta mặt dày vô sỉ gì đó
Hạ Thương Vân cảm thấy mọi việc đã đi quá xa liền kéo tay Hàn Mẫn Ly thì thầm “Chúng…chúng ta về thôi được rồi đó”.
Hạ Thương Vân như muốn khóc thét: ” Trời ơi cái con lắm mồm này, cứ kể hết ra vậy hả”
Cơn tức giận đang sục sôi trong anh, trừng mắt nhìn Hạ Thương Vân như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy : “Ồ…RA LÀ THẾ…4 NĂM LẬN À…CŨNG DÀI ĐÓ…AI MÀ MẶT DÀY VÔ SỈ VẬY HẠ TIỂU THƯ?!!!”