Tại Hạ gia
Hạ Thương Vân bước vào.
Cô đi một mạch lên phòng với vẻ mặt khá thẫn thờ.
Cả nhà???
Hoàng Cẩm Như lên tiếng.
“Nó bị sao vậy anh…”
Hạ Minh Tước lắc đầu.
“Anh cũng không biết nữa…”
Hạ Thương Vân nằm dài trên giường, suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ mà ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Cuộc họp kéo dài đến 2 giờ chiều mới xong.
Hàn Diệc Thần gọi cho cô bao nhiêu cuộc, cô cũng không bắt máy, kết quả cuối cùng vẫn là không liên lạc được.
Anh liền phóng nhanh về nhà.
Người giúp việc: “Thiếu gia…Hạ tiểu thư lúc mới về vẫn còn vui vẻ…từ lúc, cô ấy từ thư phòng bước ra thì sắc mặt có vẻ không được ổn…”
Hàn Diệc Thần nghe vậy cũng đoán ngầm ra được chuyện gì.
Người giúp việc: “Hạ tiểu thư còn nói…Cô ấy về Hạ gia…”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Tôi biết rồi”
Anh bước vào thư phòng.
Anh thấy cuốn album được mở ra, trên đó còn có tấm hình bị anh xé.
Không chần chừ gì nữa, Hàn Diệc Thần liền chạy nhanh xuống, phóng xe đi tới Hạ gia.
Tại Hạ gia
Hàn Diệc Thần bước nhanh vào.
Anh thở dốc.
Hạ Minh Tước chỉ tay lên trên, ý nói Hạ Thương Vân đang ở trên phòng.
Hàn Diệc Thần gật đầu rồi chạy nhanh lên phòng cô.
*Cốc…Cốc…Cốc*
“Em mở cửa cho anh ngay lập tức”
Anh thở dốc.
“Anh đếm đến 3 mà em không mở cửa là anh xông vào đấy”
“3…2…”
Cánh cửa mở ra, Hạ Thương Vân không thèm nhìn anh lạnh nhạt nói.
“Anh về đi…Chúng ta nói chuyện sau”
Vừa dứt lời, cô đóng cập cánh cửa lại.
Hàn Diệc Thần thở dài trong mệt mỏi,
Anh tính nói thêm thì Hạ Minh Tước bước đến khoác vai anh.
“Người anh em…đi theo tôi”
Tại hoa viên.
“Nó có đưa thiệp mời cho mày chưa”
Hàn Diệc Thần thở dài
“Chưa”
Hạ Minh Tước bỏ một tay vào túi quần.
“Biết ngay mà”
Anh lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Hàn Diệc Thần.
“Cho mày”
Hàn Diệc Thần cầm lấy tấm thiệp.
“Cơ hội cuối đó…hoà giải nhanh đi”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Biết rồi…Cảm ơn…”
Tối hôm đó.
Tại nhà hàng
Hạ Thương Vân mặc 1 chiếc váy prom.
(Xem hình cho lẹ nha mn🤗🤗🤗)
Hàn Mẫn Ly bước tới ôm lấy Hạ Thương Vân.
“Sinh nhật vui vẻ…bạn yêu”
Hạ Thương Vân ôm lại.
“Cảm ơn”
Hoàng Cẩm Như: “Quà của vợ chồng tao đây”
Hạ Thương Vân???
“Sao đi hai người mà có một món vậy”
Hạ Minh Tước: “Hết tiền rồi…”
Hạ Thương Vân lắc đầu
“Chậc…Chậc…Thật hết nói nổi…”
Nhạc Thắm nhảy tới.
“Đây là quà của tao”
Hạ Thương Vân: “Thanks…em yêu”
Hàn Mẫn Ly: “Tụi tao vô trước đây…”
Hạ Thương Vân gật đầu: “Ừm…Lát tao vào”
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự sinh nhật của tôi…Chúc mọi người ngon miệng…”
Một tràng vỗ tay vang lên.
Hạ Thương Vân đi xung quanh tiếp đón, chào hỏi mọi người
“Chị Tiểu Vân…sinh nhật vui vẻ”
Hạ Thương Vân xoa đầu Tiểu My.
“Cảm ơn nhóc”
Tiểu My xụ mặt xuống.
“Tuần sau, em mới được sang chơi với chị Tiểu Vân và PaPa…”
“Không sao đâu mà”
Vì bên trong khá ồn ào và ngột ngạt, Hạ Thương Vân ra ngoài ban công hóng gió.
Cả ngày hôm nay, chỉ cần yên tĩnh suy ngấm thì cô cứ nhớ lại tấm hình đó.
Nghe thấy từ đằng sau có tiếng bước chân, cô quay người lại.
Hàn Diệc Thần với khuôn mặt không cảm xúc, một tay bỏ vào túi quần đứng trước mặt cô.
Cô thở dài.
Cô đang xoay người lại thì bị anh ôm lấy, giữ chặt không cho động đậy.
Cô vùng vẫy.
“Anh làm gì vậy…Buông tôi ra”
Hàn Diệc Thần nghiêm túc nói.
“Anh không buông đấy”
Cô tiếp tục đẩy anh ra.
Một tay anh giữ lấy eo cô, một tay đẩy đầu cô tới.
Hàn Diệc Thần cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Cô cố đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng tiến tới.
Hết cách, cô cắn vào khóe môi dưới của anh.
Anh koảng hồn lại, buông cô ra.
“A…Em dám cắn tôi…”
Anh lau lấy vết máu.
Hạ Thương Vân thở dốc.
“Có gì mà tôi không dám…”
Hàn Diệc Thần bước tới, giữ chặt cô lại.
“Nè…”
Anh cúi xuống hôn cô lần hai.
Lần này không được ngọt ngào cho lắm.
Anh ngấu nghiến lấy môi cô.
Được một lúc, anh cắn vào khóe môi dưới của cô.
T/g: Em hơi mệt với anh chị rồi đấy…😒😒😒
“A…Tên điên này…”
Cô đẩy mạnh anh ra và không tự chủ được mà tát vào mặt anh một cái.
Hàn Diệc Thần đen mặt, siết chặt tay.
Tát anh xong, tim Hạ Thương Vân nhói lên một cái.
Cô xoay người lại, nuốt nước bọt.
“Tôi…Tôi không cố ý…xin lỗi…”
Hàn Diệc Thần bước nhanh đến, ôm sau lưng cô.
Anh cúi xuống, rúc đầu vào hộc cổ cô.
Hạ Thương Vân đẩy tay anh ra.
“Đứng im”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.
“Em giận anh vì tấm hình à”
Hạ Thương Vân nhẹ thở dài.
“Tôi là người bỏ rơi anh…Thì lấy đầu tư cách để giận chứ”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.
“Những thứ của tôi bao gồm cả thân thể này gần như cũng thuộc về anh rồi…Anh cũng trả thù được rồi…”
Hàn Diệc Thần không nói gì, anh lấy từ trong túi áo ra một tấm hình.
Hạ Thương Vân???
“Đúng là anh rất hận em nhưng anh cũng rất yêu em”
Hạ Thương Vân cầm lấy tấm hình được dán lại tuy vẫn còn nhăn nhó nhưng vẫn thấy được hình hình.
Cô nhìn tấm hình một lúc rồi quay ra nhìn mặt sau.
Tiếp tục với những dòng chữ ẩu còn lại.
Nhưng khi đứng trước mặt em, anh quả thực không làm được.
Là anh quá yếu đuối phải không.
Anh không bảo vệ được cho người mình yêu.
Là anh vẫn còn yêu em rất nhiều, không nỡ để em phải chịu nhiều tổn thương, không nỡ để em đau khổ.
yêu em.
-Hàn Diệc Thần-
Cô thở dài sau đó xé nát tấm hình ném vào thùng rác.
Hàn Diệc Thần???
“Sao em lại xé nó”
Hạ Thương Vân thở dài.
“Tôi không thích nhắc lại chuyện buồn…cũng không muốn thấy những dòng chữ ẩu tả xấu xí này một lần nào nữa”
Anh ôm cô chặt hơn.
Lúc này, cô không kháng cự nữa.
“3 năm trước, anh có về nước một lần…anh lấy hết can đảm đi tìm em…Anh muốn xem cuộc sống của em khi không có anh như thế nào”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.
“Thì…Thì sao”
Anh áp sát má mình với má cô.
“Trong một tuần, anh thăm dò em thì cứ cách một đến hai ngày em lại đi bên một người con trai với đúng một vẻ mặt duy nhất là không cảm xúc”
Hạ Thương Vân nuốt nước bọt.
“Rồi sao nữa…”
Hàn Diệc Thần thở dài
“Ra nước ngoài làm việc tiếp”
Hạ Thương Vân bĩu môi.
Thực ra, 4 năm trước, lúc anh chuẩn bị ra nước ngoài, em cũng có đến nhưng chỉ đứng ở xa nhìn anh đi thôi”
Hàn Diệc Thần cười mỉm
“Sao em không đến níu anh lại…Lúc đó anh căn bản không muốn đi xíu nào…”
“Sợ…Anh sẽ từ bỏ thêm 1 cơ hôi tốt chứ sao…Ngốc như anh như hiểu cái gì”
Hàn Diệc Thần lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô.
“Cái này…Cho em…”
Hạ Thương Vân???
“Gì nữa đây”
Chương sau là hòa giải luôn nhoa…
Nhiều chữ quá, nằm ngoài dự đoán của mình nên phần giới thiệu của chương trước phải để chương sau.