“Chia tay đi” Hạ Thương Vân lạnh lùng nói.
Hàn Diệc Thần nhìn cô với ánh mắt đầy ngạc nhiên hỏi lại: “Gì vậy, sao tự nhiên em lại nói thế, rút lại nhanh cho anh”
Anh đứng lên, nắm lấy 2 bàn tay cô
Hạ Thương Vân thở dài, rút tay lại “em chán lắm rồi”. Nói xong, cô quay người bỏ đi, để lại anh một mình với vẻ mặt thẫn thờ, chưa hiểu chuyện.
4 năm sau
Tại sân bay quốc tế PEK, một người đàn ông lịch lãm tầm 27-28 tuổi bước ra. Trên người anh toát lên vẻ sang chảnh của một con nhà giàu, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái xung quanh.
”Diệc Thần”
Nghe thấy tiếng gọi tên mình, anh ngoảnh đầu lại. Đó là Hoắc Thiên Vũ bạn thân từ nhỏ của anh và cũng là chồng em gái anh Hàn Mẩn Ly.
Anh liếc mắt “ồ…em rể”, Hàn Diệc Thần nhấn mạnh 2 chữ “em rể” rồi cười nhếch mép
Hoắc Thiên Vũ thở dài, đưa tay khoác lên vai Hàn Diệc Thần: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, không nhất thiết phải nhấn mạnh như thế đâu. Mau lên xe đi mọi người đang chờ”.
6h tối, tại Hàn gia
Hàn Diệt Thần vừa bước vào cổng, mẹ anh đã chạy ra ôm chầm lấy anh. Anh nhìn ba, chỉ cúi đầu một cái rồi liếc mắt đi chỗ khác. Tối hôm đó, gia đình vui vẻ quây quần bên bữa cơm. Ngồi máy bay lâu làm anh rất mệt nên vừa tắm xong đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau
Cốc…Cốc…Cốc…
“Thần thần, con dậy chưa”
“Rồi mẹ” anh đang chỉnh quần áo
“Xuống ăn sáng đi con, mọi người đang chờ”
“Con biết rồi”
Dưới bàn ăn, mọi người đã có mặt đầy đủ.
Đang ăn thì nhà hàng lão gia lên tiếng: “Con đến tiếp quản Minh Thiên đi”.
Suy nghĩ một hồi lâu anh đáp lại: “Con biết rồi”
“Hôm nay chủ nhật, tiểu Vũ con đưa Thần Thần đi chơi cho khuây khỏa”
“Vâng…” Hoắc Thiên Vũ vui vẻ đáp lại.
Tại quán Grinders Coffee, 2 người đàn ông điển trai ngồi uống cà phê thu hút ánh nhìn của các cô gái đi ngang qua.
Cùng thời điểm đó
Hạ Thương Vân bị mẹ bắt đi xem mắt “Mẹ à cho con về đi, chứ con mệt lắm rồi” Hạ Thương Vân nói với vẻ mặt đầy khổ sở
“Con coi đó, 28 tuổi rồi mà chưa có một mảnh tình nào, mẹ mới là người mệt mỏi đây này”
Nói xong, bà ấy đẩy Hạ Thương Vân vào bàn.
Nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, Hàn Diệc Thần liếc mắt sang bàn trên, anh ngạc nhiên “là cô ấy”, anh chống tay bàn “hừ…trùng hợp thật”.
Mẹ cô đứng chỉ tay vào cô bảo: “Con ngồi đây chờ người ta đó,không được trốn nghe chưa, nhớ phải dịu dàng vào đó” nói xong mẹ cô ra về.
Tầm 30 phút sau, một người đàn ông tầm 30 tuổi bước lại bàn cô.
“Xin chào cô là Hạ Thương Vân phải không?”
Nghe thấy có người gọi tên mình cô liền ngước mặt lên.
“À…À đúng rồi”
Anh ta ngồi xuống ra vẻ nói: “Thực ra tôi cũng không muốn đi xem mắt cho lắm”.
“Hả…À tôi cũng thế” cô hơi ngạc nhiên một chút
“Tôi tên…” anh chưa nói hết câu thì có một đứa bé chạy tới cắt ngang
“Mẹ ơi” Hạ Thương Vân giật mình, sặc nước
“Tiểu bảo sao con lại ở đây”
“Hì…hì…hì…” thằng bé cười khoái chí
Đến bây giờ, người đàn ông vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Đây là…”
Hạ Thương Vân bình thản trả lời:” À…Con trai tôi”
“Nhưng mẹ cô nói cô chưa có…” mặt anh ta đầy sự hoài nghi
“Đây…đây là con riêng của tôi”
Anh ta nhìn thằng bé một hồi lâu, sau đó đứng lên nói với giọng đầy kiêu ngạo: “Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau” nói xong anh ta đi khỏi quán với vẻ mặt vẫn còn chút hoang mang
Hàn Điệc Thần ngồi sau cũng rất bất ngờ
Anh ta chưa đi được 1 phút, có một cô gái lao bàn. không ai khác chính là Hàn Mẫnn Ly bạn thân ơi là thân của Hạ Thương Vân
“Sao…sao được không?!”
“Được cái gì mà được” cô gắt giọng, thở liên hồi.
“Hả…Sao vậy, kế hoạch thành công mà” thấy Hạ Thương Vân có vẻ tức giận, Hàn Mẫn Ly bắt đầu hoang mang
“Tao bảo khi nào ra hiệu mới vô mà…mà sao mày…haizzz”
“Ủa…mày ra hiệu rồi mà, tay mày cứ như này…như này nè…Ai mà biết” Hàn Mẫn Ly vừa nói vừa xoa thái dương bên trái. “Cái đó là ngại ngùng mẹ” Hạ Thương Vân trợn mắt
“Tao bảo khi nào tao vổ vai mới vô mà”
“À thì ờm” Hàn Mẫn Ly nuốt nước bọt “Tao lỡ quên…Ờm dù gì ổng cũng đi rồi mà”
“Tiểu bảo, con ra xe đi, quản gia trả tiền cho con” thấy tiểu bảo đã đi rồi, Hạ Thương Vân gục mặt xuống bàn
“Trời ơi…Tao thấy ổng cũng được nên tính thử mà”
Hàn Diệc Thần nghe cô nói như thế trong lòng có chút khó chịu, anh nhăn mặt
Hàn Mẫn Ly thở phào:”Haizzz…” uống một ngụm nước,liếc mắt lên bàn trên thì thấy chồng với anh trai liền reo lên một cách giả trân.
“Ủa…Chồng…anh hai…”