Tại bệnh viện, khoa phụ sản.
Hàn Mẫn Ly ngồi ở ghế chờ.
Cô cảm thấy rất lo lắng, tay chân hơi run.
Hạ Thương Vân thấy vậy liền trấn an cô.
“Bình tĩnh đi…”
Y tá bước ra: “Mời chị Hàn Mẫn Ly ạ”
Hàn Mẫn Ly nghe gọi tên mình liền định hình lại, cô bước vào phòng khám.
Tua
Hàn Mẫn Ly bước ra, trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm.
Hạ Thương Vân bước đến.
Cô lấy tờ giấy xét nghiệm mà xem.
Hạ Thương Vân cười tươi.
“Được một tháng rồi…”
Hàn Mẫn Ly gật đầu
“Ừm…”
“Trai hay gái…”
“Chưa biết được…”
Hạ Thương Vân thở dài
“Haizzz…Vậy là tao sắp lên chức mẹ nuôi hihi”
Hàn Mẫn Ly???
“Ai nói mày là mẹ nuôi con tao”
“Không mẹ nuôi chứ là gì trời…”
“Mày là vợ tương lai của anh tao…tương đương với việc, mày sẽ là chị dâu tương lai của tao…con tao là cháu mày…mày là bác nó…Ok”
Hạ Thương Vân cười tươi nhìn chăm chú vào tờ xét nghiệm
“Xùy…Ai thèm làm vợ anh mày chứ…”
“Eo…Xạo xạo ghê…Mê ch** m* mà bày đặt chê chê…Êy…”
“Hứ…”
Hạ Thương Vân đưa Hàn Mẫn Ly về liền đi thẳng đến Hạ gia.
Hàn Mẫn Ly bước vào nhà với khuôn mặt tươi tắn hơn hồi sáng.
“Ba mẹ…con về rồi…”
Bà Hoắc bước lại với vẻ mặt lo lắng
“Bác sĩ bảo bệnh gì vậy con?!”
Hàn Mẫn Ly cười tươi
“Dạ…Không sao đâu mẹ…”
Bà Hoắc thở phào nhẹ nhõm
“Con không sao là tốt rồi…”
“Mà khi nào anh Vũ về vậy mẹ…”
“Ờm…Chắc trước bữa tối…”
“Vâng ạ…”
Vừa dứt lời, cô bước lên phòng.
Bà Hoắc ngồi xuống kế ông Hoắc
“Tâm trạng con bé này thất thường quá anh ha”
Ông Hoắc lắc đầu trong ngán ngẩm
“Em cungx có khác gì đâu…Ôi đàn bà…”
“Nói gì đó…”
“Có gì đâu…”
∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆
Buổi tối hôm đó, cả nhà Hoắc ăn cơm vui vẻ với nhau.
Hạ Thương ăn cơm ở Hạ gia và chơi với cháu cũng rất vui vẻ.
Chỉ có mình Hàn Diệc Thần ngậm ngùi ăn cơm với ông bà Hàn bonus thêm tô cơm chó của ông bà Hàn.
×××××××××××××××××××××××××
Tại phòng
Hàn Mẫn ngồi dựa vào thành giường mà nghịch điện thoại.
Hoắc Thiên Vũ từ phòng tắm bước ra.
Anh sấy tóc xong thì nằm dài trên giường.
Hàn Mẫn Ly tắt điện thoại để lên tủ đầu giường, cười tươi nhìn anh.
“Anh…”
Hoắc Thiên Vũ quay đầu qua nhìn cô
“Sao vậy?!”
“Lại đây…”
Hoắc Thiên Vũ ngồi dậy, xịch lại cô
“Sao vậy…”
Cô chỉ tay vào bụng
“Thử nghe xem…”
Anh nghe theo lời cô, cúi xuống áp sát tai mình vào bụng cô.
Một hồi sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cô
“Anh có nghe thấy gì đâu?!”
Cô tiếp tục chỉ vào bụng mình.
“Anh thử nghe lại xem…nghe kỹ vào đấy…”
Anh tiếp tục làm theo lời cô.
Lần này cũng giống như lần trước.
“Em đói rồi à…mới ăn cơm xong mà”
Hàn Mẫn Ly với vẻ mặt kiên nhẫn
“Em không có đói…anh thật sự không nghe thấy gì à”
Hoắc Thiên Vũ với vẻ mặt đăm chiêu, anh tập trung suy nghĩ.
Cô nhẹ xoa xoa bụng mình.
Anh nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
“Không lẽ…Em…Hửm…”
Anh chỉ chỉ vào bụng cô.
Hàn Mẫn Ly cười tươi nhẹ gật gù.
Nụ cười hiện rõ trên môi anh
“Thật sao…”
Cô gật đầu
“Ừm…”
“Nhưng…Rõ ràng có đề phòng mà…”
“Một tháng trước…chơi trần đó…”
Anh gượng cười
“Không thể nào…mới 1 lần mà sao dích được…Em đừng hòng lừa được anh”
“Chậc…”
Lúc này, trong lòng anh nửa vui nửa lo, kiểu rộn ràng vô cùng.
Cô lấy từ trong tủ đầu giường ra một tờ giấy xét nghiệm và một thanh que thử thai hiện lên hai vạch đưa cho anh.
“Nè…Xem cho kỹ vào…”
Anh đọc tờ xét nghiệm xong liền hết toáng lên.
Ông bà Hoắc ngồi dưới phòng khách nghe thấy tiếng hét của anh liền hoảng hốt chạy lên phòng anh.
Anh cười tươi
“Thật sao…”
Hàn Mẫn Ly gật đầu cười tươi
“Ừm…”
Ông bà Hoắc hối hả chạy vào mở của phòng anh.
“Có chuyện gì vậy con?!”
Anh quay đầu lại nhìn ông bà Hoắc mà hét lớn
“Ba mẹ…Con sắp được làm cha rồi…”
Ông bà Hoắc nghe anh nói vậy vui mừng vô cùng.
Không có từ nào để diễn tả được niềm vyi của họ.
Vui là phải thôi, 2 người họ cưới nhau 6 năm rồi, một thời gian rất dài như vậy, bây giờ mới có tin vui, 2 ông bà tuy không hối thúc nhưng cũng rất mong được ẵm cháu.
♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
Tại Hạ gia
Nãy giờ, Hạ Thương Vân và Hàn Diệc Thần đang call video với nhau.
Anh ngồi trong thư phòng, dựa người ra sau, mặt có vẻ ngán ngẩm.
Hàn Diệc Thần: \[ Không chịu đâu…Anh qua ngủ với em…\]
Hạ Thương Vân: \[ Thôi ráng đi anh…Mấy bữa nữa em về…\]
Hàn Diệc Thần: \[ Hự… \]
Việc này quá khó đối với anh, vì anh đã quen với việc ôm cô mỗi tối rồi.
Hạ Thương Vân cũng không kém là bao, cô cảm thấy trông vắng, cứ thiếu thiếu gì đó khiến cô hơi khó ngủ tuy ngủ trên chiếc giường của mình.
\*Tút…Tút…Tút…\*
Hạ Thương Vân???
“Cái tên này…Tự nhiên ngắt máy mình…”
~Tầm 15 phút sau~
\*Ting…Ting…Ting\*
Hạ Thương Vân với giọng tức giận.
“Gọi cái gì nữa…”
“Anh đang ở trước ngỏ nhà em”
Hạ Thương Vân???
“Thật à…”
“Cho em 1 phút để ra đây…”
\*Tút…Tút…Tút\*
“Ơ…”
Cô định hình lại, vơ lấy cái cardigan mà đi ra ngỏ.
Lòng cô nôn nao vô cùng.
Nhà cô cách ngỏ 5 cái biệt thự, 1 phút làm sao mà kịp.
Cô bước ra.
“Nhớ em quá à…”
“Em cũng nhớ anh…”
Các cho mình ý kiến nhoa…Nay mình có cơn ra hẳn 2 chương…hihi…Mãi iu…🥰🥰🥰