Tại Hạ gia
Hàn Diệc Thần bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.
Cô nghiêng người, nằm xoay qua bên kia.
“Ưm…Hự…”
Hàn Diệc Thần thở phào.
Anh cúi xuống hôn lên khắp mặt cô.
*Chụt…Chụt…Chụt…*
Hạ Thương Vân đẩy anh ra
“Ưm…”
Anh ngồi nhìn cô một lát rồi xuống nhà chào hỏi mọi người xong xuôi thì về Hàn gia.
~Cùng lúc đó~
Tại quán bar Moonlight.
Ông chú lúc nãy ngồi suy nghĩ cách có thể giải quyết chuyện vừa rồi.
1 anh bước đến ngồi kế.
“Ngay từ đầu tên nhóc đó không muốn hợp tác với chúng ta…Chắc chắn nó đã dùng cô gái đó để làm cái cớ…”
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Lỡ đâu…Cậu ta thích thật thì sao…”
Anh đó thở dài.
“Vậy cứ thử xem…Bắt phục vụ cho hắn…Biết đâu trúng ý hắn…Ta lại lời…Cùng lắm cho con nhỏ kia chút tiền…Là xong…”
Ông ta gật gù.
“Cậu nói cũng có lý…Chúng ta liều một phen vậy…”
~Sáng hôm sau~
Hạ Thương Vân bị tiếng kêu inh ỏi của đồng hồ báo thức phá giấc ngủ đang ngon.
Cô từ từ mở mắt, đầu cô đau như búa bổ.
~Tại bàn ăn~
Hạ Thương Vân ngồi xuống bàn, cô ăn như chết đói mấy ngày.
Bà Hạ vui vẻ bước đến ngồi kế bên cô.
“Tiểu Vân”
Cô vẫn thản nhiên ngồi ăn.
“Sao mẹ”
“Ờm…Mẹ với chị Hàn bàn việc kết hôn cho 2 đứa rồi…”
Hạ Thương Vân???
Cô khựng lại 1 chút rồi quay qua nhìn bà Hạ.
“Chọn ngày lành tháng tốt rồi, thiệp mời xong xuôi hết luôn rồi…Công việc của 2 đứa là đi chọn quần ào thôi…”
Cô nhăn mặt.
“Mẹ à…Chưa gì mà mẹ đã muốn gả con đi rôi”
Cô quay lại ăn tiếp.
“Con chưa muốn lấy chồng…Chuyện đó để vài năm nữa rồi tính tiếp…”
Mẹ Hạ nghe cô nói xong liền thay đổi sắc thái.
“Mày có biét mày bao nhiêu tyooir rồi không mà chờ thêm mấy năm nữa…Mày chờ tao xuống lỗ rồi mới lấy hả…”
Hạ Thương Vân bĩu môi
“Nhưng con chưa muốn chứ bộ…”
Bà Hạ quát lại.
“Không nhưng nhị gì nữa hết…Cuối tháng này cưới…Tự chọn ngày đi thử váy đi”
Vừa dứt lời, bà Hạ bước lên lầu.
“Mẹ à…Hự…”
~Tại công ty Minh Thiên~
Hạ Thương Vân phải ở phòng thiết kế để giúp chỉnh sửa một số mẫu thiết kế.
Hàn Diệc Thần phải đi gặp vài đối tác bàn công việc nên 2 người ngày hôm bay chưa gặp mặt.
~5 giờ chiều~
Hạ Thương Vân tan ca về sớm.
Cô mới ra khỏi công ty, đi 1 đoạn ở nhà xe.
Có 2 người đàn ông lạ trong nhà xe, cô tưởng là nhân viên mới nên không quan tâm gì 2 người đó, mặc kệ họ.
Hạ Thương Vân chuẩn bị mở cửa xe thì cô bị 1 người dùng khăn bịt miệng cô.
Hạ Thương Vân cố gắng kêu cứu nhưng trong nhà xe khá vắng người.
Tầm vài giây sau cô bất tỉnh vì trong chiếc khăn có tẩm thuốc mê.
2 người đàn ông đấy bế cô lên xe rồi phóng nhanh đi.
~Cùng lúc đó~
Tại khách sạn Refreshing.
Hôm nay là sinh nhật của Lộc Minh Bắc, một người bạn của Hàn Diệc Thần.
Trong bữa tiệc có cả Hàn Lập Băng vì anh đi gặp đối tác, học hỏi kinh nghiệm từ Hàn Diệc Thần nên cũng nhập hội với mọi người.
Xung quanh hồ bơi là các cô gái nóng bỏng với những bộ áo tắm đang vui đùa cùng Lộc Minh Bắc.
Hàn Diệc Thần ngồi trên bờ, anh cứ chăm chú nhìn vào điện thoại.
“Sao cô ấy không trả lời tin nhắn nhỉ”
~Cùng lúc đó~
Tại 1 phòng trong khách sạn Refreshing.
Hạ Thương Vân với chiếc váy ngủ lụa đen 2 dây, dáng cô nằm trông cô rất quyến rũ.
Cô bị che mắt bởi 1 chiếc khăn mỏng dài.
Trên giường có những cánh hoa hồng.
Khung cảnh trong phòng với những ánh đèn ma mị vô cùng.
Hạ Thương Vân nằm quằn quại trên chiéc giường.
Trong cô bây giờ rất khó chịu.
“Hự…Hự…”
~Tại hồ bơi~
Hàn Diệc Thần cảm thấy quá chán và quá nhớ Hạ Thương Vân.
Trong lòng cảm thấy chột dạ vô cùng. Anh sợ cô dỗi anh.
Hàn Diệc Thần đứng lên đi.
Lộc Minh Bắc thấy vậy liền bước nhanh đến.
“Êyy…Người anh em…Về sớm vậy…”
“Nhàm chán…”
Vừa dứt lời, anh bước đi, Hàn Lập Băng thấy thế cũng đi theo.
Mới đi được đến cổng khách sạn thì có một ông chú cản lại, trên tay ông ta cầm 1 tấm thẻ.
“Hàn tổng…”
Hàn Diệc Thần thở dài.
“Có chuyện gì?!”
“Thực ra, tôi có một món quà muốn cho ngài…”
Hàn Diệc Thần nhăn mặt.
Ông ta nói với giọng nịnh bợ.
“Tôi bảo đảm ngài sẽ thích món quà này…”
“Không cần…”
1 câu nói thẳng thừng khiến ông ta hơi hoang mang nhưng ông ta vẫn cố.
Ông ta đưa thẻ phòng cho anh.
Anh thở dài nhận lấy vì lịch sự.
Mấy vụ làm ăn như thế này khiến anh rất ghét và khó chịu.
Ông ta đi xa, anh bước đến thùng rác, chuẩn bị ném cái thẻ vào thì bị Hàn Lập Băng ngăn lại.
“Khoan…Anh Hai…”
Hàn Diệc Thần nhìn Hàn Lập Băng.
“Anh không thích có thể cho em mà…”
Hàn Diệc Thần thở phào 1 cái, anh ném cái thẻ vào Hàn Lập Băng rồi bình thản bước đi
Hàn Lập Băng nhận thẻ xong thì hí hửng lên phòng.
Hàn Diệc Thần chuẩn bị mở cửa xe thì có 1 cuộc gọi đến, không ai khác chính là Hàn Lập Băng.
Hàn Diệc Thần chau mày, bắt máy.
“Gì nữa…”
Hàn Lập Băng với giọng gấp gáp có phần hơi hoảng sợ.
“Anh à…Chị dâu nằm trong này…”
Hàn Diệc Thần???
“Cái gì cơ???”
Bật mí đôi chút về chương sau: anh nhà được ăn một bữa no nê…hí hí…