• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thương Vân bước theo sau, mắt nhìn ngó khắp nơi.

Cô lấy rất nhiều snack, kẹo, đồ ăn,… nói chung là đồ ăn vặt.

Từ đồ lạnh đến độ nóng đi đến đâu, thích cái gì là bỏ vào xe cái đấy.

Hàn Diệc Thần theo sau than thở.

“Em ăn nhiều như vậy chắc chắn sẽ mập đó”.

Hạ Thương Vân nghe vậy, khựng lại một chút rồi bước tiếp.

“Không sao, vẫn có người nói thích tôi mập”.

Hàn Diệc Thần siết chặt tay, nở một nụ cười gian xảo.

“Ai vậy…Nam hay nữ”

Hạ Thương Vân vẫn thản nhiên, tiếp tục lựa.

Cô thậm chí không thèm nhìn anh.

“Ai…còn lâu mới nói”

Hạ Thương Vân nói tiếp.

“Anh ra thanh toán đi”.

Cô bước nhanh đến tiệm trà sữa yêu thích.

“Đồ ngốc…Hồi đó anh lúc nào cũng nói dù tôi có mập anh cũng yêu tôi mà…Đúng là đàn ông…nói trước quên sau…chắc quên hết rồi”

Hạ Thương Vân nhìn vào menu.

“Lấy tôi 1 Caramen Coffee Latter size L và 1 Caramen Coffee Smoothie size L”.

Sau khi thanh toán, cô bước đến đưa cho anh ly Caramen Coffee Latter, cầm ly còn lại uống.

Hàn Diệc Thần cầm lấy ly nước cô đưa, nhếch mép cười.

“Xem ra…em vẫn còn nhớ vị tôi thích sao”.

Hạ Thương Vân đang nhìn anh say đắm nhưng khi nghe anh nói vậy liền chột dạ, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, liếc mắt sang chỗ khác, mặt đỏ như trái cà chua chín.

Cô xoay người bỏ đi.

Tại Hàn gia

“Anh đưa hóa đơn cho tôi”

Hàn Diệc Thần dựa vào sofa.

“Làm gì”

Hạ Thương Vân thở dài.

“Thì cứ đưa đây”

Hàn Diệc Thần đưa hóa đơn cho Hạ Thương Vân.

Hạ Thương Vân chuyển tiền qua cho Hàn Diệc Thần.

*Ting…ting…ting*

*Xong…không ai nợ ai”

Vừa dứt lời, cô xách đồ vào bếp hì hục nấu cơm.

Một hồi lâu sau

Dọn sẵn ra bàn hết rồi mà vẫn chưa thấy Hàn Diệc Thần đâu, Hạ Thương Vân ngồi xuống lấy điện thoại ra Voice qua cho Hàn Diệc Thần.

“Ăn cơm”

Tin nhắn vừa được gửi qua, cô để điện thoại qua một bên ngồi ăn cơm trước mặc kệ anh.

Trên thư phòng

Hàn Diệc Thần nghe Voice của cô không biết là bao nhiêu lần, miệng thì cười tủm tỉm

“Lười biếng…”

Hàn Diệc Thần từ từ bước xuống bàn ăn.

Anh qua ngồi kế cô, chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô ăn.

Thấy anh cứ nhìn mình mãi, cô liền khựng lại.

“Sao anh nhìn tôi hoài vậy?!”

Hàn Diệc Thần nhìn cô một cách trìu mến, ánh mắt say đắm vô cùng.

Anh nhẹ nhàng lấy miếng thịt dính trên khóe miệng cô, đưa lên trước mặt cô.

“Em ăn uống kỳ cục thật đấy”

Hạ Thương Vân đỏ mặt, xấu hổ quay đầu qua chỗ khác tiếp tục ăn.

“Kệ tôi…”

Thấy cô ngượng ngùng như vậy, khóe miệng bất giác cong lên.

“Dễ thương thật”

Mặc dù nói anh nhỏ nhưng cô vẫn nghe rất rõ từng chữ.

Tim cô lệch đi một nhịp, đập ngày càng nhanh, mặt càng đỏ.

Sau bữa ăn

Hạ Thương Vân cùng dì Hoa rửa chén.

Hàn Diệc Thần ngồi ngoài phòng khách đang call với các cổ đông bàn việc làm ăn.

Cô tắm xong, đi xuống bếp làm cho Hàn Diệc Thần một ly trà hoa cúc, tự thưởng cho bản thân món chè khúc bạch yêu thích.

Vì điện thoại hết pin nên cô đành phải ra phòng khách xem TV.

Trên phòng cô cũng có TV nhưng ở dưới nhà rồi lại làm biếng lên với lại trên phòng ngột ngạt, hơi khó chịu.

Hạ Thương Vân bước ra đặt ly trà hoa cúc xuống bàn cho anh.

Cái ghế đối diện TV, Hàn Diệc Thần cũng đang ngồi nên cô đành ngồi chung vậy.

Hạ Thương Vân ngồi cái bịch xuống ghế, mở nhỏ TV ăn chè khúc bạch.

Hàn Diệc Thần nhìn ly trà hoa cúc rồi nhìn cô cười nhẹ.

Các cổ đông???

Người trên màn hình lớn ấy là boss của họ sao

Tuy không thấy mặt chỉ thấy một phần cánh tay với tóc dài nhưng họ cũng hiểu được đây là con gái.

Bọn họ xì xào bàn tán.

“Anh ấy đang cười kìa”

“Boss có người yêu rồi sao?!”

“Chúng ta có Hàn phu nhân rồi”

“Cô ấy là ai?!”

Hàn Diệc Thần nhìn lại máy tính, thấy mọi người đang xì xào bàn tán liền ho nhẹ vài cái.

“Quay lại cuộc họp…Ngay lập tức”

Mọi người rùng mình, nhanh chóng trở lại cuộc họp.

Ngồi yên xem phim làm Hạ Thương Vân tê chân.

Cô rất muốn nằm nhưng Hàn Diệc Thần ngồi chiếm chỗ mất rồi.

Không lẽ cô gác chân lên đùi hắn.

Hạ Thương Vân tắt TV, khập khiễng đứng dậy.

“Hừ…tê chân rồi”

Anh chồm người lên, kéo cô ngồi xuống.

Hạ Thương Vân thì thầm.

“Gì vậy”

Hàn Diệc Thần cố ý nói lớn một chút.

“Đi đâu…”

Hạ Thương Vân chỉ tay lên

“Lên phòng”

Hàn Diệc Thần thở dài

“Ở yên đây”

Mặt Hạ Thương Vân phũng phịu, xoa xoa hai bàn chân.

“Ngồi tê chân với đau nhức lắm…lên phòng nằm cho khỏe”

Hàn Diệc Thần nhẹ nhàng đặt chân cô lên đùi mình.

“Nằm im đó”.

Hạ Thương Vân suy nghĩ một hồi lâu.

.

Hạ Thương Vân không muốn xem TV nữa, vì nhỏ tiếng quá cô không nghe thấy cái gì hết nên đành lướt điện thoại.

Theo thói quen, khi nằm, Hạ Thương Vân lúc nào cũng đung đưa chân mình.

Mọi người rất bàng hoàng.

Tin ấy rất nhanh truyền đến tai Hàn Mẫn Ly.

Cô nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Yeah…cuối cùng cũng thành công rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK