Nguyệt Phương Dung ăn xong, chuẩn bị đi về thì trời đổ mưa lớn.
Lý minh Thành bảo Nguyệt Phương Dung ở tạm nhà anh 1 đêm, sáng mai sẽ đưa cô về.
Ban đầu, trong lòng Nguyệt Phương Dung khá lo sợ nhưng khi nghe anh nói còn một phòng riêng khiến cô an tâm hơn một phần.
Là người Hàn Diệc Thần tin tưởng nên chắc sẽ không sao đâu ha.
Nguyệt Phương Dung ngồi thư giãn trên sofa.
Không hiểu sao, khi ở đây, cô có một cảm giác rất an toàn, mọi sự đề phòng tan biến dần.
Lý Minh Thành từ bếp bước ra, 2 tay cầm 2 Ly cacao sữa nóng.
Anh để trên bàn trước mặt cô 1 ly.
“Cô cứ tự nhiên như ở nhà…”
“Cảm ơn”.
Nguyệt Phương Dung cầm ly lên thổi một hơi uống một ngụm…
Một hồi sau.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi…”
Lý Minh Thành cười mỉm.
“Ờm…1 tháng nữa tròn 30”
Nguyệt Phương Dung bĩu môi.
“Già rồi…Vợ con chưa có…”
“Tôi theo chủ nghĩa độc thân”
“Xùy…”
Nguyệt Phương Dung nói vậy thôi chứ trong lòng cô lại nghĩ khác.
Lý Minh Thành cũng rất đẹp trai nha, người cao ráo, ngũ quan cũng rất chuẩn đấy…Anh ta rất giống thư sinh…
Bên trong không biết như thế nào những nếu sinh con ra chắc chắn rất đẹp…
???Ủa…Tự nhiên mình lại nghĩ đến cái việc tào lao này vậy nhỉ…
Làm thư ký cho Hàn Diệc Thần lâu năm như vậy, chắc chắn có tài không phải dạng vừa đâu.
Mọi thông tin về Nguyệt Phương Dung, anh nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ có cô là chả biết gì về anh cả.
“Ba mẹ anh làm nghề gì?!”
Lý Minh Thành đẩy kính.
“Ba tôi là giáo sư”
“Ồ…”
“Mẹ tôi là bác sĩ tâm lý”
“Ồ…”
“Cô tò mò đến vậy à?!”
Nghe Lý Minh Thành nói vậy, cô liền lảng tránh, nhìn sang chỗ khác.
“Hừ…Tôi chỉ hỏi chút thôi mà…”
Lý Minh Thành ngồi dựa vào sofa, bắt chéo chân.
“Cô là người đa nhân cách à!!!”
Nguyệt Phương Dung nhìn anh???
“Sao…”
“Tôi để ý thấy chỉ cần ở gần Hàn tổng hoặc Hạ tiểu thư, cô sẽ biến thành một con người khác…Nói chính xác là tiểu tam…”
Nguyệt Phương Dung như bị đánh trúng tim đen, cô bắt đầu đổ mồ hôi hột.
“Anh đang nói cái gì vậy…Tôi nghe chẳng hiểu gì gì hết”
Lý Minh Thành bước qua ngồi kế cô.
Nguyệt Phương Dung xịch ra, né tránh anh.
“Cô đang gặp vấn đề gì à!!!”
Nguyệt Phương Dung nuốt nước bọt nhìn anh.
“Ờm…Tôi…”
Mọi sự phòng bị mất hết, cô rất muốn nói cho anh biết tất cả nhưng lỡ nói ra rồi, anh cười vào mặt cô thì sao…Có phải cô quá dễ dãi không…Lại mềm lòng trước người đàn ông này…
Ba cô từng dạy rằng không nên quá tin tưởng vào một ai đó, như thế thất vọng sẽ càng nặng nề hơn…Nhưng không hiểu tại sao, trước anh, cô lại…
“Tôi…”
“Cô làm sao nói tôi nghe xem nào!!!”
Lý Minh Thành biết cô đang hoảng liền trấn an cô.
“Mẹ tôi là bác sĩ tâm lý mà…Có gì tôi sẽ nhờ bà ấy giúp cô..”
Cơ thể Nguyệt Phương Dung mềm nhũn ra, mặt cô hơi cúi xuống.
“Tôi muốn được sống theo ý tôi, làm những gì tôi thích”
Lý Minh Thành nhíu mày nhìn cô.
“Cô nói tiếp đi…Tôi đang lắng nghe đây…”
“Từ nhỏ, ba tôi luôn coi trọng anh hai và tiểu Thảo hơn là tôi…Ba luôn nghĩ tôi thì chẳng làm nên tích sự gì chỉ toàn phá hoại thôi…”
“Mẹ và anh hai không như ông ấy…2 ngươi họ rất thương tôi, cô gắng bảo vệ tôi”
2 tay Nguyệt Phương Dung đan vào nhau.
“Vì sĩ diện, ba luôn ép tôi làm theo ý ông muốn, chắng thèm quan tâm tôi nghĩ gì và thực sự muốn gì…Kể cả việc trở thành Thiếu phu nhân Hàn gia…Tôi không muốn làm điều đó”
“Anh trai bạn thân tôi, nam thần khoa ngoại ngữ An Dĩ Phong tỏ tình với Hạ Thương Vân trước toàn trường mà vẫn bị từ chối…Nên tôi biết đến Hạ Thương Vân…”
“Lúc đầu, tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy vì có một gia đình hạnh phúc và tự tin sống theo cách riêng của bản thân mặc kệ miệng đời…”
“Nhưng rồi…Sau khi biết được người yêu của anh Thần chính là Hạ Thương Vân thì tôi rất sốc”
“Và như những gì đoán trước, ba tôi bắt tôi đập chậu cướp hoa…Tôi không phản kháng lại được…”
“Tôi không muốn tự nhiên trở thành người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người tôi không hề yêu…”
“Điều gì đến cũng phải đến, tôi lấy hết can đảm trở thành loại người tôi ghét nhất đi gặp cậu ấy, nói với cậu ấy rằng tôi là vị hôn thê của anh Thần…”
“Trong lòng tôi mong muốn sau lần gặp đấy, cậu ấy sẽ phản đối như thế tôi sẽ không phải làm nữa…Ba sẽ buông tha cho tôi”
“Nhưng không, 2 người chia tay, tôi… Haizzz… Lại phải tiếp tục…Cũng may là anh Thần luôn chán ghét tôi…Tôi muốn anh ấy ghét tôi càng nhiều càng tốt…”
“Tuần trước, sau khi mẹ tôi nhận thiệp mời cưới từ tay Hàn phu nhân, tôi và mẹ mừng lắm…cuối cùng, tôi cũng được giải thoát…”
“Và rồi…”
“Ba tức giận, bắt tôi đi quyết rũ anh Thần để anh ấy đổi ý…Nếu tôi không làm được thì tôi sẽ không còn là tiểu thư Nguyệt gia nữa…Mẹ tôi can ngăn nhưng không được…ông ấy nói sẽ ly hôn với bà ấy…”
Nói đến đây, nước mắt Nguyệt Phương Dung trào ra.
“Anh hai tôi đi công tác rồi…Tôi không làm gì được hết…”
Lý Minh Thành thở dài.
Anh lấy điện thoại từ sau lưng lên nghe.
“Hạ tiểu thư…Cô nghe rõ rồi chứ…”
Nguyệt Phương Dung??? nhìn anh