”Anh…Anh…Rõ ràng là đã có vợ mà…mà còn…hừm…làm như vậy với tôi”.
Hạ Thương Vân quay mặt sang chỗ khác để anh không thấy mặt cô lúc này.
Hàn Diệc Thần phì cười.
“Phụt…Hahaha”.
Hạ Thương Vân???
Hàn Diệc Thần bước đến, ngồi xuống giường, kéo cô lại, ôm sau lưng cô.
Hạ Thương Vân giật mình, cố đẩy anh ra.
“Anh…Anh làm gì vậy…Mau buông tôi ra”
Hàn Diệc Thần cúi xuống, ghé sát tai cô, thổi một hơi vào.
Hạ Thương Vân rùng mình, tai cô đỏ ửng lên.
Cô cố né tránh khỏi anh.
Hạ Thương Vân nhỏ giọng
“Hừm…Tra nam”
Cô càng né tránh, anh càng tiến tới.
“Hửm…Tôi chưa có vợ…không ngoại tình vậy sao là tra nam được”
Nghe Hàn Diệc Thần nói vậy, trong lòng Hạ Thương Vân nhẹ nhõm hẳn ra, cứ như một viên đá lớn được thả xuống núi, rất thoải mái.
Hạ Thương Vân thì thầm.
“Vậy còn tiểu Ly…con bé gọi anh PaPa mà”.
Hàn Diệc Thần áp sát má anh với má cô.
“Lúc anh ở nước ngoài…Hai nhà đối diện nhau nên Tiểu Ly hay qua chơi…Anh cũng khá thân với PaPa con bé nên Tiểu Ly gọi là PaPa luôn”.
Hạ Thương Vân vẫn thắc mắc.
“Thế PaPa con bé đâu…”
Hàn Diệc Thần ôm cô chặt hơn.
Hạ Thương Vân cố đẩy anh ra.
“Cha mẹ con bé đi du lịch rồi…Vài ngày nữa mới về”
Cô chẳng dám nhìn anh.
“Ồ…”
Hàn Diệc Thần dãn cơ mặt ra nhìn cô.
Hạ Thương Vân nhẹ nhàng thở dài
“Haizzz…Làm hết hồn”
Cô cười mỉm.
Hạ Thương Vân liếc mắt qua lén nhìn Hàn Diệc Thần, thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt gian xảo liền đẩy mạnh anh ra.
Hạ Thương Vân nhăn mặt, cố ý giận cá chém thớt để thoát nạn.
“Nhìn cái gì mà nhìn…”
Cô lườm anh một cái rồi leo lên giường, nằm nghiêng tắt đèn bên phía cô, đắp chăn, nhắm mắt lại ngủ.
Hàn Diệc Thần thấy vậy liền đi khóa cửa lại, chạy nhanh đến chui vào chăn.
Anh luồn tay vào trong ôm sau lưng Hạ Thương Vân thủ thỉ.
“Hồi nãy…Tôi nghe em nói em còn chưa được chén tôi…Vậy là em muốn ăn tôi hả”
Hạ Thương Vân nghe vậy liền hoang mang.
Cô không dám quay đầu lại nhìn anh, khẽ nuốt nước bọt.
“Anh…Anh nghe lầm rồi…Bớt suy diễn lung tung đi”.
Hàn Diệc Thần nhếch mép cười.
Mặt anh trở nên gian xảo.
“Ồ…Haizzz…Nếu em muốn”
Hàn Diệc Thần ghé sát tai cô, luồn tay vào áo cô đưa lên từ từ.
Hàn Diệc Thần cảm thấy không ổn liền cố đẩy tay anh ra.
“Tôi tình nguyện hiến thân cho em…”
Anh thổi một hơi nhẹ vào tai cô.
Hạ Thương Vân cảm thấy nhột nhột, khó chịu, mặt đỏ ửng lên.
“Ưm…Đồ biến thái nhà anh…Tôi không thèm…Bỏ tay ra ngay”
Sức lực của cô so với anh yếu hơn nhiều.
Lúc này, anh không nương tay nữa, trực tiếp đưa tay lên xoa bầu ngực căng tròn.
Báo động đỏ vang lên.
Hạ Thương Vân cố vùng vằng, giãy giụa.
“Thả tôi ra”
Hàn Diệc Thần gác chân mình lên người cô, giữ chặt chân cô không cho giãy giụa nữa.
Anh ưỡn người lên, hickey trên cổ Hạ Thương Vân, tay vẫn không kiềm chế được mà bóp với xoa mạnh hơn.
“Ưm…A…Đau…Đau quá…”
1 lần đau 2 chỗ khiến Hạ Thương Vân khó mà còn sức lực.
1 vết bầm tím hiện lên.
Hàn Diệc Thần nhìn dấu vết mình vừa để lại trên người cô, nhếch mép cười.
Anh ghé sát tai cô.
“Cái này là để đánh dấu chủ quyền”
Vừa dứt lời, Hàn Diệc Thần lưu luyến thả tay ra khỏi ngực cô.
Anh xoay mạnh người cô lại.
“Hự…Cơ thể em kích thích như vậy…làm sao anh chịu nổi nữa đây”
Ánh mắt anh từ trong veo trở nên đục ngầu.
Giọng nói ngọt ngào trở nên ma mị, gian xảo.
Hạ Thương Vân nghe anh nói vậy liền có dự cảm không lành.
Cô đưa tay lên vai Hàn Diệc Thần, đẩy anh ra.
Cơ thể Hàn Diệc Thần ngày càng nóng lên.
Anh trườn lên, phả những làn hơi nóng vào tai Hạ Thương Vân, kích thích cô.
Anh nhìn cơ thể cô chỗ hở chỗ che, làn da trắng nõn,mùi hương trên người cô khiến anh khó có thể kiềm chế được mà nuốt nước bọt.
1 chất giọng trầm, khàn đặc vang lên.
“Ực…Ực…Anh chịu hết nổi rồi”
Trong người Hạ Thương Vân cứ như bị điện giật, cảm giác rất khó chịu.
Cô cố đẩy anh ra nhưng sức lực không cho phép.
Tay chân cô cứ mềm nhũn ra.
Hàn Diệc Thần cúi cxuoongs hôn từ vành tai cô trườn xuống đến cổ, hickey thêm vài cái.
Nhân lúc Hạ Thương Vân đang mơ màng, Anh cởi từng cúc áo cô ra.
Áo có 5 cúc mà được cởi hết 3 cúc rồi.
Hạ Thương Vân dồn hết lực vào cánh tay, đẩy Hàn Diệc Thần 1 cái thật mạnh khiến anh lật người sang 1 bên.
Cô bật dậy, nhanh chóng rời giường, chạy đến cửa.
Cánh cửa bị Hàn Diệc Thần khóa lại.
Hạ Thương Vân hoảng quá, chỉ cầm tay nắm cửa đẩy ra.
“???…Sao không mở được vậy nè”
Hàn Diệc Thần nhân cơ hội đó, bước nhanh đến Hạ Thương Vân.
Anh xoay người Hạ Thương Vân lại, đẩy cô vào cửa, hai thân thể áp sát vào nhau.
Hạ Thương Vân giãy giụa.
“Đồ chết thiệt vô sỉ nhà anh”
Hàn Diệc Thần nghe vậy, khóe môi bất giác cong lên.
“Hừ…Giờ em mới biết sao…Trễ rồi”
Anh đặt môi mình lên đôi môi hồng hào ấy.
“Ưm…”
Hạ Thương Vân đấm vào vai anh, muốn đẩy anh ra nhưng vẫn như cũ vô ích thôi.
Anh hôn cô tới tấp, luồn tay vào áo xoa xoa bầu ngực.
Hạ Thương Vân chịu không nổi nữa, cắn mạnh vào môi anh khiến nó chảy máu.
Anh thả cô ra, đưa tay lên lau miệng.
“A…Em tuổi chó sao”
-Hông bít nữ chính sẽ ra sao đây ta-