“Đổi ý rồi”😏
“Anh…”
Hạ Thương Vân lao đến nhưng bị Nhạc Thắm và Hoàng Cẩm Như cản lại.
“Được rồi tiểu Vân…bớt giận” Nhạc Thắm dỗ.
Hoàng Cẩm Như lên giọng: “Hồi nữa có án mạng bây giờ”🤣.
Hạ Thương Vân bình tĩnh lại.
Hàn Diệc Thần nhìn Hàn Diệc Thần nhếch mép cười😏.
Nội tâm của Hạ Thương Vân đang gào thét: “Cứ chờ đó đi…Tôi sẽ giết chết anh… cái tên chết tiệt”
Hạ Thương Vân thở dốc, cô cố kìm nén cơn tức giận đang sục sôi.
Hạ Thương Vân ngồi xuống sofa lấy miếng bánh mì ngồi ăn thản nhiên.
Hàn Diệc Thần tiếp tục sự nghiệp chọc ghẹo cô nàng khó tính này.
“Bông lại đây với papa”😏
Hạ Thương Vân nghe Hàn Diệc Thần nói vậy liền hét vào mặt anh
“Nó không có Papa chỉ có MaMa thôi…Đồ ngốc”.
Hạ Thương Vân giận dỗi không thèm nhìn Hàn Diệc Thần lấy một cái.
Hàn Diệc Thần vuốt ve Bông nhếch mép cười “Sao vậy trông em cứ như con mèo đang xù lông đấy”😏
Hạ Thương Vân cắn một miếng bánh: “Kệ tôi”
Hàn Diệc Thần lại tiếp tục nói trúng tim cô, anh cố ý nói lớn cho Vương Thinh Hào nghe: “Tối qua em nằm ngoan lắm mà… sao bây giờ…😏”
Hạ Thương Vân đỏ mặt: “Anh…Anh im miệng lại đi”
Cùng lúc đó, Hàn Mẫn Ly bước ra, cô nghe được câu này của Hàn Diệc Thần hớn hở chạy đến: “Tiểu Vân…Hôm qua, mày với anh tao ngủ chung hả”.
Vương Thinh Hào nhìn Hạ Thương Vân, anh nóng lòng muốn nghe câu trả lời của Hạ Thương Vân
“Làm ơn không phải như vậy được không”.
Hạ Thương Vân luống cuống: “Ờm cái này…tao…tao”
Hàn Diệc Thần lên giọng khẳng định một cách chắc nịch: “Đúng rồi” anh nhấn mạnh từng chữ: “Tối qua, cô ấy ôm anh ngủ”
Hàn Mẫn Ly mừng rỡ: “Yeah…”
Hàn Mẫn Ly quay sang, đặt hai tay cô lên lên vai Hạ Thương Vân.
“Hãy sống thật với bản thân đi”
Hạ Thương Vân: “???…Hả…sống thật gì cơ”
“Mày thích anh tao rồi”
Hạ Thương Vân nghe vậy liền hoảng: “Không phải…tao sẽ không yêu lại…”
Hạ Thương Vân trần tỉnh lại.
Không được…không được…không thể nói tiếp được…
Hàn Mẫn Ly ??? yêu lại gì cơ.
Hạ Thương Vân quay đầu nhìn sang chỗ khác, cô thở dốc, mắt đảo liên tục, nuốt nước bọt: “À…không có gì”
Hàn Diệc Thần thấy cô như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Em không muốn yêu lại tôi…Hừ…Em buộc phải là của tôi… chỉ có thể là của tôi.
Nhạc Thắm bước đến kéo tay Hạ Thương Vân: “Được rồi…Chúng ta đi chuẩn bị nguyên liệu thôi…”
Hạ Thương Vân hoàn hồn lại: “Hả…À…Ừm”
Trong bếp
Hạ Thương Vân hì hục thái từng miếng thịt.
Tất cả mọi người ở ngoài sân chơi.
Hàn Diệc Thần nhẹ nhàng bước vào.
Cô đang rửa tay thì có hai cánh tay săn chắc vòng qua ôm eo cô.
Hạ Thương Vân giật mình, bắt đầu giãy giụa cố đẩy hai cánh tay ấy ra.
“Này…làm gì vậy”
Càng đẩy càng bị ôm chặt hơn.
Hàn Diệc Thần cúi xuống ghé sát tai cô: “Sao vậy…Giận rồi à”
Hạ Thương Vân thở dốc
“Tôi nào dám giận Hàn tổng”
Hàn Diệc Thần thở dài, nhẹ nhàng xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Thương Vân đỏ mặt, quay đầu sang một bên.
“Nhìn cái gì mà nhìn…”
Hạ Thương Vân đẩy Hàn Diệc Thần ra.
Cô bước nhanh qua nhưng chưa được hai bước thì đã bị Hàn Diệc Thần kéo lại.
“Này…”
Anh đặt hai tay cô lên vai mình, vòng hai tay qua ôm eo cô.
Hạ Thương Vân liền hoảng, cô đẩy anh ra.
Chưa kịp để cô nói, Hàn Diệc Thần đã bịt miệng cô lại bằng môi mình.
Môi chạm môi khiến Hạ Thương Vân giật bắn người lên.
Bên trong cô cứ như có một luồng điện chạy qua vậy.
Ban đầu, Hạ Thương Vân còn giãy giụa, cố gắng kháng cự nhưng rồi cũng thuận theo chiều gió, vòng tay lên cổ anh, để yên cho anh hôn.
Cùng lúc đó, Vương Thinh Hào bước vào. Cảnh tượng hai người họ tình cảm như vậy đã vô tình lọt vào mắt anh.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, cảnh tượng đó không còn khiến anh nhói nữa.
Tại sao chứ…không lẽ…anh thật sự không còn tình cảm với Tiểu Vân.
Nhạc Thắm nói đúng, Hai người họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Tối hôm qua
Vương Thinh Hào mở cửa xe cho Nhạc Thắm
Trong xe
Nhạc Thắm cảm thấy cứ nôn nao như thế nào ấy.
Cô không thể chịu nổi việc cứ phải im lặng cho qua việc như vậy.
Nhạc Thắm cúi nhẹ đầu xuống, 2 tay đan vào nhau, mặt có chút đỏ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Hào…”
Vương Thinh Hào ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn nhạc Thắm: “Sao vậy…”
Nhạc Thắm không thèm nhìn Vương Thinh Hào, cô thở dài: “Anh vẫn đang theo đuổi Tiểu Vân sao?!”
Vương Thinh Hào nghe xong câu đó liền khựng lại, nhìn Nhạc Thắm thở dài: “Ừ…”
Từ “Ừ” của anh cứ như đang khứa vào tim cô.
Nhạc Thắm quyết định nói thẳng luôn mặc dù biết Vương Thinh Hào sẽ rất đau lòng nhưng nhìn anh như vậy cô còn đau lòng hơn
“Em đảm bảo với anh…không thành đâu” “Sao em chắc được”
“Anh Thần nói với em…” cô quay sang nhìn Vương Thinh Hào “Hai người họ đang sống chung một nhà đó”
Vương Thinh Hào nghe vậy thở dài, anh phóng nhanh vào lề đường.
Nhạc Thắm ngạc nhiên???
Khi xe đã dừng hẳn, Vương Thinh Hào đập mạnh vào bô-lăng: “Cậu ta lại giở trò”
Nhạc Thắm rưng rưng: “4 năm rồi đó… một thời gian dài như vậy, nếu cậu ấy thay lòng thì đã cho anh cơ hội theo đuổi từ lâu rồi…”
Vương Thinh Hào tức giận lớn tiếng: “Em có thể im được không..”
Nhạc Thắm vẫn mặc kệ, cô lớn tiếng nói nhanh: “Hai người họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều…mọi việc anh làm không bằng một câu của anh Thần đâu…”
Vương Thinh Hào chẳng nói gì, anh thở dài chống tay lên khóe mũi.
Nhạc Thắm xoay người nhìn ra cửa sổ, cô trấn tỉnh lại, nuốt nước bọt, nước mắt cứ từ từ rơi xuống: “Chúng ta quen biết nhau cũng hơn 10 năm rồi…em tỏ tình với anh cũng không ít lần…nhưng anh…”
Vương Thinh Hào nghe vậy, xoay người nhìn Nhạc Thắm: “hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau…em đừng so sánh như vậy…Tiểu Vân biết em thích anh nên mới từ chối anh…Anh căn bản chỉ xem em là một ngưới bạn, một đứa em gái..”
Chưa kịp để Vương Thinh Hào nói hết câu, Nhạc Thắm đã chặn họng anh, cô hét vào mặt anh, nước mắt cứ thế mà tuôn ra:
“Anh sai rồi…ngày từ đầu trong lòng tiểu Vân không hề có anh…cậu ấy chỉ yêu mỗi anh Thần nên mới chờ cho tới bây giờ đó…anh hiểu chưa”
Vương Thinh Hào lắc đầu: “Không phải vậy đâu…”
Nhạc Thắm nói tiếp những lần mày cô nhẹ giọng: “Ngay từ đầu, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bước thêm một bước nữa với em…”
Nhạc Thắm vội lau đi nước mắt, đeo túi vào, thở dài trấn tỉnh lại: “Nãy giờ, em chỉ nói để anh nhận ra thôi…Còn anh như thế nào…em mặc kệ…bắt đầu từ bây giờ em không lầm phiền anh nữa…”
Vương Thinh Hào an ủi cô: “Anh…”
Vừa dứt lời, Nhạc Thắm đã mở cửa xe, chậm rãi bước ra chậm rãi, đi về phía trước, không để anh nói.