• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường về

Hàn Diệc Thần than thở: “Tôi đói rồi”. Thương Vân thở dài: “Đến siêu thị đi”.

Hàn Diệc Thần mỉm cười: “Ừ…”

Tại siêu thị

“Ăn lẩu hay ăn cơm”.

“Lẩu”.

“Hải sản hay thịt”.

“Hải sản”.

Trên đường về, họ ghé qua Hạ gia đưa theo 2 bé pet nhỏ Bông và Bột về nhà riêng của Hàn Diệc Thần.

Thế là tối hôm đó, họ anh rất vui vẻ.

Hạ Thương Vân ôm cái bụng đã căng tròn

“Woaaaa…no quá”.

Hàn Diệc Thần đứng dậy: ” Haizzz…em rửa chén đi”😏.

Hạ Thương Vân: “???…Ơ…anh ăn nhiều nhất mà”.

Hàn Diệc Thần cười đểu: “Nhưng em là bảo mẫu”😏.

Hạ Thương Vân tức giận: “Bảo Mẫu không phải giúp việc”😠.

Hàn Diệc Thần bước đi: “Xùy…”😒.

Anh ra ngoài sofa ngồi thảnh thơi.

Hạ Thương Vân tủi thân: “Anh ăn cho lắm vào giờ bắt tôi rửa…hứ”.

Thế là cô dọn hết đống chén rồi hì hục rửa.

Hàn Diệc Thần ngồi ngoài phòng khách thấy Hạ Thương Vân rửa chén với vẻ mặt miễn cưỡng liền phì cười: “Đáng yêu thật”.

Hạ Thương Vân rửa xong đống chén bát, cô bước thẳng lên phòng.

30 phút sau

Cô bước từ phòng tắm ra.

“Haizzz…Thoải mái quá”.

Hạ Thương Vân bắt đầu skincare.

*Ting…ting…ting*

“Nghe…”😒.

“Ngày mai, anh tao mở tiệc nướng á”☺.

“Thì sao…”😒.

“Sao là Sao…anh ấy không mời mày à”🤨. “Có…”.

“Ừ…ngủ trước đây…Bye bea”😁

*Cuộc gọi đã kết thúc*

Hạ Thương Vân:”???…Ơ…cái con này”

“Haizzz…một ngày dài mệt mỏi” Hạ Thương Vân nằm dài trên giường, đang thiu thiu thì

*Xạc…xạc…xạc*

Hạ Thương Vân giật mình tỉnh giấc.

Cô xoay người lại, thấy Hàn Diệc Thần đang nằm trên giường của mình liền bật dậy.

“???…Này…làm gì vậy”

Hàn Diệc Thần mở mắt ra nhìn Hạ Thương Vân: “Thấy rồi còn hỏi…đương nhiên là ngủ rồi”

Hạ Thương Vân: “???×2…nhưng…nhưng đây là phòng tôi”😖

Hàn Diệc Thần vẫn thản nhiên: “Vậy thì sao…”😒

Hạ Thương Vân tức giận: “Anh…Hừ…về phòng của anh đi”😠

“không được”😒

“Tại sao…”😖

“Đây là nhà tôi…”😏

“Hợp đồng ghi rõ ràng là ở phòng riêng mà”😠

Hàn Diệc Thần ngồi dậy, xoay người đè cô xuống: “Ở phòng riêng chứ không ngủ riêng”

Anh nằm xuống: “Nằm yên ngủ đi…tôi mệt rồi…không có sức cãi với em đâu”

“Anh…Hự…”

Anh thấy cô vẫn không nằm xuống liền đưa tay lên kéo cô vào lòng: “Được rồi… ngoan…ngủ đi”

Hạ Thương Vân đẩy nhẹ Hàn Diệc Thần ra: “Nhưng…nhưng mà”

Cô ngước mặt lên thấy anh đã chìm vào giấc ngủ: “Ưm…ngủ nhanh vậy”

Hạ Thương Vân nhìn Hàn Diệc Thần bằng một ánh mắt đầy nhớ nhung và trìu mến.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc anh, sau đó nằm việc xích lại, dựa đầu vào bờ vai săn chắc của anh, hít hà mùi hương quen thuộc mà trong suốt 4 năm nay cô vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó có thể được ngửi nó một lần nữa.

Vì quá mệt, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hàn Diệc Thần mở mắt ra, cúi xuống nhìn Hạ Thương Vân: “Rốt cuộc 4 năm trước em đòi chia tay tôi là vì lý do gì…Rõ ràng em vẫn còn yêu tôi, vẫn an tâm khi ở cạnh tôi…Vậy tại sao lại đòi chia tay…thực ra là vì cái gì chứ…”😟

8 giờ sáng hôm sau

Ánh nắng len lỏi chiếu vào khung cửa sổ, nhẹ nhàng chạm vào mắt Hạ Thương Vân

Hạ Thương Vân từ từ mở mắt ra, những chuyện tối qua đang ùa về làm cô giật mình ngồi dậy, mở chăn ra coi

“Haizzz…vẫn còn”

Cô liếc mắt sang bên cạnh, chẳng có ai cả

“Anh ấy dậy người sớm vậy”

Cô có thể nghe được những giọng nói quen thuộc của những người bạn ở dưới lầu.

“Haizzz…Mới sáng sớm mà ồn ào ghê”.

Hạ Thương Vân nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.

Hạ Thương Vân làm biếng lựa đồ nên mặc đại bộ đồ ngủ dài màu xanh biển cho nhanh,.tuy đơn giản nhưng cũng rất quý phái.

Cô từ từ bước xuống cầu thang, mọi người ở dưới phòng khách nhìn cô chằm chằm.

Hạ Thương Vân???.

Hàn Mẫn Ly ngạc nhiên bước đến hỏi: “Sao mày lại ở đây”

“Ờm tao”

Hạ Thương Vân liếc mắt sang nhìn Hàn Diệc Thần rồi quay sang nhìn Hàn Mẫn Ly “Tối hôm qua, tao tới đây xử lý việc ở công ty, làm xong lúc đó cũng khuya rồi…ờm tao mệt quá ngủ quên luôn”

Hàn Mẫn Ly vẫn thắc mắc: “Thật không”

Hạ Thương Vân ngoắc tay ra hiệu cho Nhạc Thắm và Hoàng Cẩm Như giúp đỡ.

Nhạc Thắm bước lại lên tiếng: “Cậu ấy nói thật đó…hôm qua, tớ, Tiểu Vân, anh Thần và anh Hào đi ăn…Nhưng công ty gặp việc đột xuất nên 2 người họ về xử lý

Hàn Mẫn Ly vẫn còn nghi ngờ: “À ra là vậy…nhưng”

Hạ Thương Vân chột dạ: ” Sao…”

“Hai bé pet này là Bông với Bột của mày mà…sao chúng ở đây” Hàn Mẫn Ly chỉ tay vào Bông và Bột.

Hạ Thương Vân không biết nên nói sao Hoàng Cẩm Như lên tiếng: “Ờ cái này…” Nhưng chưa kịp giải vây cho Hạ Thương Vân thì lại bị Hàn Mẫn Ly chặn họng.

Hàn Mẫn Ly quay sang lớn tiếng với Hoàng Cẩm Như: “Mày để yên cho nó nói”

Cô tức giận quay sang nhìn Hạ Thương Vân: “Tao muốn nghe câu trả lời từ mày nướng cuốn truyện này tao lên giọng mày”

Hạ Thương Vân luống cuống: “Ờm chuyện này…Tao”

“Mày đang giấu tao chuyện gì đúng không…Nhà anh tao rõ vốn không có quần áo dành cho con gái”

Hàn Mẫn Ly hùng hồn bước lên phòng Hạ Thương Vân

Hạ Thương Vân kéo Hàn Mẫn Ly lại

“Thực ra…” Hạ Thương Vân quyết định chơi lớn, mất liêm sỉ cũng được, mà mất lâu rồi mà, mình cậu ấy tin là được: “Tao ở nhờ nhà anh mày một thời gian”

Hàn Mẫn Ly nghe tới đây hớn hở quay lại: “Thật sao…”

Hạ Thương Vân thở dài: “Đúng rồi…Tao muốn tự kiếm nhà riêng nên trước khi kiếm được…” Hạ Thương Vân đang gào thét trong lòng: “Thì tao ở đây một thời gian”

Hàn Diệc Thần nghe tới đây, nhếch mép cười: “Haizzz…”

“Thôi khỏi kiếm đi…ở đây luôn cũng được”

Tất cả mọi người ???

VươngThinh Hào mới nghe qua thì biết đây là nói dối rồi.

Anh quay sang nhìn Hàn Diệc Thần: “Rốt cuộc…anh ta đang giở trò gì”.

“Sao mày không nói sớm…làm tao gắt lên mất xinh”.

“Xin lỗi mà…”.

“Thôi tao đi vô bếp đây”.

Khi Hàn Mẫn Ly đã đi, 3 cô gái thở một cái phào nhẹ nhõm.

Nhạc Thắm lên tiếng: “Trời ơi…nó làm tao hú hồn luôn”.

Hạ Thương Vân quay sang, trừng mắt nhHàn Diệc Thần: “Không phải anh nói là vào buổi chiều sao”.

Hàn Diệc Thần cười nhếch mép: “Anh đổi ý rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK