Ninh Khuyết rời đi, trong vải quây màu vàng bên khe suối, các thiếu nữ Đại Hà Quốc vẫn còn đang phấn khích bàn luận về sự việc trước đó. Thiên Miêu Nữ ngâm đôi chân nhỏ trong dòng nước suối ấm áp, vui vẻ nói:
- Chung đại ca quả nhiên là học sinh thư viện, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Chước Chi Hoa mỉm cười nhìn nàng một cái, nói:
- Lần đầu gặp mặt đã đoán được, bằng không... Sao sơn chủ lại bảo chúng ta đối đãi hắn khách khí như thế, nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm đuổi ra xa mấy dặm rồi.
Rồi nàng thở dài nói:
- May mắn có vị sư huynh thư viện này ra mặt, hy vọng rằng những người Nguyệt Luân Quốc và Yến doanh sẽ cư xử đúng mực hơn, không đến mức phái người qua đây cưỡng đoạt.
Thiên Miêu Nữ đang nghĩ về chi tiết trong trận chiến, lòng bàn chân vỗ nhẹ mặt nước suối, hơi ngửa đầu, tò mò hỏi:
- Chung sư huynh đánh thắng tên hòa thượng thối kia mà không sử dụng thủ đoạn tu hành nào, thậm chí không cảm nhận được niệm lực từ hắn. Sư tỷ, vậy Chung sư huynh có phải là người tu hành không?
Chước Chi Hoa giật mình, nói:
- Nghe nói lần này thư viện không có ai xuất sắc vượt trội, trong sáu người khoa kỹ, Tạ tam công tử là người giỏi nhất cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Bất Hoặc. Nếu Chung sư huynh chưa vào khoa kỹ, có lẽ hắn cũng không phải là người tu hành?
Những lời này có chút do dự, bởi vì chính nàng cũng không chắc chắn, làm sao một học sinh thư viện bình thường, không có khả năng tu hành, chỉ dựa vào đao và tên trong tay lại có thể dễ dàng đánh bại tăng nhân Bạch Tháp Tự.
Trong một góc yên tĩnh của vải quây màu vàng, hơi nước từ suối nước nóng bốc lên và tan biến, ánh mặt trời mùa đông xuyên qua tán cây cao, phủ lên mọi vật một lớp ánh sáng lung linh. Thiếu nữ mặc áo trắng, tóc đen, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của các thiếu nữ khác, bình tĩnh cầm bút viết. Mái tóc của nàng nhẹ nhàng rơi xuống vai theo từng nét bút di chuyển.
Sau đó, một phong thư đến từ Yến doanh, đánh vỡ sung sướng yên tĩnh ven suối.
...
Hiện tại Ninh Khuyết đi trên một con đường hoàn toàn khác với những người tu hành thông thường. Hắn luôn tuân theo nguyên tắc "Không lấy việc chế ngự kẻ địch làm mục tiêu tu hành", mà phải từ cuộc sông bình thường và chiến đấu thực tế không ngừng trải nghiệm học tập. Mặc dù cảnh giới tu hành của hắn vẫn bình thường, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, hắn đã có thể được coi là một cao thủ, đặc biệt khi đối mặt với những người tu hành thông thường.
Nếu hắn tiếp tục cùng Triều Tiểu Thụ chiến đấu tại Xuân Phong Đình, khi đối mặt với kiếm khách Nam Tấn và tăng nhân Nguyệt Luân Quốc, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu bảo hắn một mình đi đối đầu với vị kiếm sư ở căn nhà nhỏ ven hồ thành Trường An, hắn cũng sẽ không bị thương nặng như trước.
Đương nhiên, nếu bây giờ hắn gặp những đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh kia, hoặc là Long Khánh hoàng tử, Vương Cảnh Lược cường giả như vậy, dù hắn phản ứng nhanh bao nhiêu, phương thức chiến đấu mạnh mẽ bao nhiêu, vẫn sẽ bị đối phương dí ngón tay đè xuống chờ chết.
Tuy nhiên, nếu thực sự gặp phải những cao thủ như vậy trong hoang nguyên, Ninh Khuyết vẫn còn nhiều biện pháp khác. Dù là phù thuật chưa từng sử dụng trong chiến đấu, hay là túi gấm mà Nhan Sắt đại sư tặng, hoặc là mười ba mũi tên tinh xảo được tạo ra từ trí tuệ tập thể của thư viện hậu sơn, tất cả đều sẽ là những phương tiện giúp hắn bảo toàn mạng sống.
Ninh Khuyết có một đánh giá khách quan và bình tĩnh về khả năng của mình, cũng như mức độ nguy hiểm khi vào hoang nguyên. Hắn hiểu rằng việc cạnh tranh trực tiếp với các cao thủ để giành lấy quyển thiên thư là điều không thể. Tuy nhiên, nếu hắn chỉ quan sát từ xa hoặc thỉnh thoảng sử dụng một số mưu kế nhỏ để gây rắc rối cho Hạ Hầu, thì khả năng sẽ không có vấn đề gì.
Che giấu tung tích khi lẻn vào hoang nguyên, thuận tiện ngắm cảnh cũng tốt. Nếu tình thế đột ngột thay đổi và hắn thực sự chọc giận những cao nhân có khả năng hô phong hoán vũ, bị ép vào đường cùng không thể trốn thì hắn vẫn còn hai biện pháp cuối cùng để bảo vệ mạng sống. Tuy nhiên, hai biện pháp này không thể tiết lộ cho người ngoài.
- Đại nhân, ngài muốn một mình vào hoang nguyên? Thuộc hạ thề sống chết không theo.
Bên ngoài là giáo úy thân tín tướng quân phủ, trong tối là ám thị vệ quan quân của bệ hạ, mặt lộ vẻ phẫn nộ kiến nghị, trong tay cương đạo sáng như tuyết ở trước người kéo ra mấy đóa hoa nhỏ, sau đó không chút do dự... đặt lên cổ mình.
- Nếu ngài muốn bỏ lại thuộc hạ tự mình vào hoang nguyên, vậy xin giẫm qua thi thể của ta để rời khỏi gian phòng này!
Ninh Khuyết nhìn giáo úy thề sống thề chết, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Đại Đường đế quốc phân chia các bộ nghiêm cẩn, Thiên Xu Xử và ám thị vệ đều trực thuộc hoàng cung, lại không hề liên quan gì với nhau, cho nên giáo úy hoàn toàn không biết mục đích hắn muốn tiến vào hoang nguyên.
Ninh Khuyết không để ý đến thái độ khẩn trương của giáo úy, mà tập trung suy nghĩ về cách vào hoang nguyên và rút lui làm sao cho an toàn thuận lợi. Phương pháp tốt nhất có lẽ là mang theo mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Đại Đường xông thẳng vương đình, qua Hô Lan Hải thẳng đến bộ lạc người Hoang. Nhưng mấy ngàn tinh kỵ xông pha thì làm sao đi tìm thiên thư? Há có thể lừa gạt Hạ Hầu đại tướng quân?
Một mình một ngựa tiến vào hoang nguyên thoạt nhìn là lựa chọn rất dũng cảm. Trong trường hợp đó, hắn tin rằng với khả năng và sự quen thuộc của mình đối với hoang nguyên, việc sống sót sẽ không quá khó khăn. Có điều lựa chọn này quá công khai, xông pha tất nhiên sẽ biến thành bia ngắm - một người cưỡi ngựa tiến thẳng đến vương đình, chẳng khác gì nói cho đám gián điệp của thần điện Tài Quyết Ti và những thế lực ngầm khác là, ta rất ghê gớm rất tự tin đây này.
Chỉ có mặt trời bất diệt mới có tư cách trâu bò như thế tự tin như thế tự kỷ như thế. Nếu Ninh Khuyết làm việc việc bực này ở trên thảo nguyên, chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý ngay, sau đó sẽ là chuyện không có gì bất ngờ, bị tra ra thân phận. Các phương thế lực biết hắn đại biểu cho ý chí của triều đình Đại Đường và thư viện, dù không đến giết thì cũng sẽ có vô số phương pháp vây hắn lại chỗ nào đó khiến hắn không thể nào tiếp xúc được mục tiêu của mình.
Đại tướng quân phủ Thổ Dương Thành chính là đang làm như thế, cho nên Ninh Khuyết bị mấy chục tên Đường quân tinh nhuệ hộ vệ, cả ngày chỉ có thể dạo chơi quanh biên giới. Lúc này giáo úy đặt đao ngang cổ, kiên quyết bi tráng nhìn hắn cũng vì lý do này, cho nên Ninh Khuyết nhìn hắn, cau mày nghĩ một số chuyện khác.
- Ngươi nói xem, nên dùng cách nào để tiến vào hoang nguyên là thích hợp nhất?
Giáo úy ngây người, sắc mặt bi phẫn muốn chết. Đao đã đặt lên cổ rồi mà đại nhân lại hoàn toàn không để ý, vẫn kiên trì muốn vào hoang nguyên, còn hỏi hắn phương pháp? Chẳng lẽ phải run tay kéo ra một đường máu thì đại nhân mới chịu nhìn ư?
Ninh Khuyết bỗng nhiên nhớ tới vải quây màu vàng bên hồ suối, lông mày nhíu lại dần dần giãn ra, ngẩng đầu nhìn phía giáo úy vẫn nắm đao đặt trên cổ, nói:
- Ta có một việc cần ngươi làm. Trong số học sinh thư viện đến biên giới chân tu, có một người tên Chung Đại Tuấn, hiện đang ở Thành Sơn doanh. Mấy hôm trước ta với ngươi có đi qua đó rồi. Ta muốn ngươi tìm cách giữ hắn lại, không để hắn liên lạc với bên ngoài, việc này phải thực hiện một cách kín đáo. Ngươi có thể làm được không?
Giáo úy giơ đao, cảm giác cổ mình có chút cứng ngắc, thấy động tác của mình có chút khôi hài, khổ não đáp:
- Hắn là không có vấn đề, chỉ là đại nhân...
Ninh Khuyết khoát tay, không nghe hắn can, nghiêm túc nói:
- Đừng cố ngăn cản ta bằng cách này, ta chưa bao giờ sợ chết người, huống chi là tự mình muốn chết.
Giáo úy mất hết can đảm, thầm nghĩ gặp phải một thủ trưởng ý chí sắt đá như vậy đúng là bất hạnh to lớn của cuộc đời.
Ninh Khuyết nhìn tư thế cầm đao của hắn, nói:
- Ngươi tay phải cầm đao, nếu muốn tự sát thì chẳng phải nên xoay ngang lưỡi đao, đặt bên phải cái cổ mới đúng chứ?
Giáo úy lúc này mới phát hiện tư thế cầm đao của mình có vấn đề, xấu hổ bỏ xuống, che mặt chạy ra khỏi phòng.
Ninh Khuyết lắc đầu, không suy nghĩ việc này nữa, đưa tay vào trong vạt áo lục lọi một lúc mới lấy ra hết các yêu bài, thầm nghĩ mình từ khi nào lại biến thành mèo máy rồi?
Lá bài tẩy của hắn không ít, yêu bài càng nhiều.
Thư viện, ám thị vệ, Ngư Long Bang, Thiên Xu Xử, còn có tam sư tỷ Dư Liêm cho, hoặc gỗ hoặc vàng hoặc đá, hoặc không phải gỗ vàng đá, màu sắc hào quang không đồng nhất, rậm rạp chồng chất ở trên bàn.
- Làm thế nào để mỗi yêu bài có thể phát huy tác dụng tối đa?
Hắn nhìn đống yêu bài trên bàn và suy nghĩ cẩn thận. Yêu bài của ám thị vệ có lẽ không hữu dụng trên thảo nguyên, nhưng trong Tả Trướng Vương Đình chắc chắn có gián điệp của triều đình. Khi cần thiết, hắn có thể dùng yêu bài Thiên Xu Xử để ra lệnh cho họ. Nếu tình hình trở nên căng thẳng, yêu bài của thư viện cũng có thể trở thành pháp bảo ném ra.
...
Nguyệt Luân Quốc Khúc Ny Mã Đề cô cô có địa vị cao quý và Hoa Si Lục Thần Già nổi tiếng khắp thiên hạ, muốn sử dụng một chỗ suối nước nóng để ngâm tắm, nhìn qua thì không phải là yêu cầu quá đáng. Tuy nhiên, chỗ suối nước nóng đó đã bị các nữ đệ tử Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển chiếm giữ trước, vì vậy yêu cầu này trở nên không hợp lý, dẫn đến một cuộc tranh chấp và kéo theo nhiều vấn đề phức tạp khác.
Đều là người tu hành nhận chiếu lệnh từ Tây Lăng Thần Điện đến Viên Yến, các đệ tử của Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển chỉ là những người bình thường, thư thánh vẫn chưa đích thân tới. Trong khi đó, Nguyệt Luân Quốc Bạch Tháp Tự lại do Khúc cô cô tự mình dẫn đội. Hơn nữa, giữa Hoa Si Lục Thần Già và Long Khánh hoàng tử của thần điện Tài Quyết Ti còn có một mối quan hệ đặc biệt mà ai cũng biết. Vì vậy, dù là từ phía thần điện hay Yến Quốc, thái độ đối với cuộc tranh chấp này đều rất rõ ràng.
Ninh Khuyết đã đánh bại tăng nhân Bạch Tháp Tự, tạm thời bảo vệ quyền sử dụng suối nước nóng cho các thiếu nữ Đại Hà Quốc. Tuy nhiên, không lâu sau đó, một nhiệm vụ vô cùng khó khăn đã được giao cho các thiếu nữ này.
Các nước Trung Nguyên quyết định đàm phán hòa bình với Tả Trướng Vương Đình. Để thể hiện thành ý và lòng nhân ái, thần điện Quang Minh Ti đã kêu gọi các nước tập hợp một lượng lương thực để viện trợ dân chúng bộ lạc vương đình vượt qua mùa đông.
Chuyện ngu xuẩn như nuôi hổ thành họa này, cho dù là quang minh ngu ngốc nữa cũng sẽ không làm, vì thế số lương thực này cũng sẽ không lớn, chỉ là để tượng trưng mà thôi. Đã là ý nghĩa tượng trưng, tự nhiên vận chuyển đến vương đình trước khi khi rét đậm buông xuống. Nhưng trời đông giá rét, tiến vào sâu hoang nguyên khi nào cũng có thể gặp phải mã tặc, không thể nói là không gian nguy.
Nhất là liên quân soái doanh lấy lý do phòng ngự nên chỉ phái ra một đội kỵ binh nhỏ để hộ tống, khiến cho nhiệm vụ này trở nên càng thêm đáng sợ.
Lĩnh nhiệm vụ này, đó là các thiếu nữ Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển.
Các thiếu nữ Đại Hà Quốc cùng đội kỵ binh hộ tống lương thực tiến vào hoang nguyên, không thể tiếp tục chiếm giữ suối nước nóng ven hồ với phong cảnh tuyệt đẹp này nữa. Dù trên đường có gặp phải nguy hiểm gì, trách nhiệm đều thuộc về các nàng.
Thiên Miêu Nữ tức giận nói:
- Thật quá đáng! Chúng ta nên khiển trách lên thần điện!
Một nữ đệ tử ảm đạm nói:
- Sau điều lệnh này nói không chừng còn có ý tứ của thần điện.
Thiên Miêu Nữ mở đôi mắt thật to, không hiểu lời của sư tỷ, thần điện Hạo Thiên Đạo ở trong lòng tín đồ thiên hạ cao thượng thần thánh quang minh chính nghĩa, sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Chước Chi Hoa hơi chua xót nói:
- Long Khánh hoàng tử là phò mã tương lai của Nguyệt Luân Quốc, người nói thần điện sẽ đứng về phía ai? Dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng cũng có thể đoán được lý do phần điều lệnh này xuất hiện. Khúc cô cô của Nguyệt Luân Quốc vốn nổi tiếng thù dai, nhưng Chung sư huynh là học sinh thư viện, lại đang ở trong Đông Thăng trại Bích Thủy doanh, bà ta không thể làm gì được, nên đương nhiên muốn trút giận lên chúng ta. Nếu không như vậy, làm sao bà ta có thể thể hiện sự kiêu ngạo của mình?
Các thiếu nữ Đại Hà Quốc ven suối lo lắng về những nguy hiểm có thể gặp phải trên con đường dài phía trước, ánh mắt đều hướng về phía thiếu nữ tóc đen đang ngồi bên bàn nhỏ trong vải quây màu vàng.
- Sơn chủ, chuyện tới nay, ngài phải đứng ra nói chuyện rồi.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK