Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do Trường An Lý thị hoàng tộc thống trị thiên hạ và sự hiện diện của Tây Lăng Thần Điện, quan hệ giữa các nước Trung Nguyên và Đại Đường đế quốc từ trước đến nay chưa bao giờ hòa hợp. Mặc dù e ngại sức mạnh quân sự của Đường quốc và không dám tỏ ra khinh thường, nhưng sâu thẳm trong lòng họ không hề có thiện cảm. Chỉ có Đại Hà Quốc là một ngoại lệ.

Phía nam đại lục, giữa Đại Hà Quốc và Đại Đường đế quốc có một đầm lầy lớn và rừng rậm cùng với Nam Tấn quốc rộng lớn, khiến việc giao thương trở nên vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, có lẽ vì khoảng cách xa xôi mà sinh ra sự ngưỡng mộ, từ nhiều năm trước, quân dân Đại Hà Quốc đã luôn ngưỡng mộ văn hóa Đường quốc. Mặc dù giao thông gian nan và đường xá dài lâu, họ vẫn thường xuyên cử sứ giả và học trò đến Đường quốc. Phong cảnh và văn hóa của thành Trường An rất phổ biến ở Đại Hà Quốc. Từ hệ thống quan chế triều đình đến cuộc sống hàng ngày của người dân, đều có thể thấy rõ ảnh hưởng của phong cách Đường quốc.

Những thiếu nam thiếu nữ xuất hiện bên rừng rậm ven hồ xanh lam, trang phục váy xòe nhạt màu, đai lưng rộng dài hoa lệ, phong cách trang phục phổ biến nhất thời khai hóa của Đại Đường. Họ có vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú, bên hông đeo kiếm gỗ vỏ đen dài hơi cong, chính là tú kiếm đặc trưng của Đại Hà Quốc.

Từ những chi tiết này, Ninh Khuyết nhanh chóng kết luận rằng đối phương là người Đại Hà Quốc. Với nhiều thế hệ giao hảo, con dân hai nước luôn có cảm giác thân cận và tin cậy tự nhiên với nhau. Do đó, hắn không chút do dự buông cung tên trong tay. Đúng như dự đoán, sau khi đám thiếu nam thiếu nữ này biết hắn là người Đường, họ nhanh chóng thể hiện thiện ý và báo ra sư môn tông phái của mình.

Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển là nơi Thư Thánh Vương đại nhân tu hành, những thiếu nam thiếu nữ xuất hiện trên Yến bắc hoang nguyên này tự nhiên là đệ tử của Thư Thánh, trong đó phần lớn là nữ đệ tử, chỉ có ba bốn nam đệ tử.

Thiếu nữ trước đó bị Ninh Khuyết dùng cung gỗ chắc hoàng dương nhắm tới tiến lên, chớp đôi mắt to tò mò, giống như thấy điều gì thú vị, nhìn Ninh Khuyết và hỏi:

- Ngươi thật sự là người Đường?

Thiếu nữ này mặc váy dài màu hồng nhạt, có lẽ vì sợ lạnh nên trên cổ quấn một chiếc khăn quàng lông mềm mại. Khuôn mặt non nớt cùng đôi mắt to tròn linh động khiến nàng trông vô cùng đáng yêu.

Ninh Khuyết cười trả lời:

- Giả mạo người Đường có lợi ích gì?

Thiếu nữ che miệng cười nói:

- Ta chưa từng gặp người Đường từ thành Trường An đến, nên có chút tò mò.

Một nữ tử khoảng hai mươi tuổi tiến lên, với vẻ mặt xin lỗi cúi chào Ninh Khuyết, rồi lấy ra một văn thư chứng minh thân phận do Yến Quốc cấp, sau đó mời Ninh Khuyết xuất trình văn thư chứng minh thân phận của mình.

Nơi này dù sao cũng là hoang nguyên, cách chiến trường không xa, không thể chỉ vì một câu của Ninh Khuyết mà giải trừ toàn bộ cảnh giác. Hắn hiểu sự cẩn thận của đối phương, liền cởi bọc hành lý sau lưng, lấy ra văn thư đã được thẩm duyệt tại Thổ Dương Thành và giao cho họ.

Sau khi xác nhận Ninh Khuyết là người Đường, những đệ tử đến từ Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển trở nên thoải mái hơn. Các thiếu nữ tụ tập ở một khoảng cách xa, tò mò nhìn và bàn luận về hắn. Nữ tử kia chân thành xin lỗi:

- Lúc trước không biết thân phận công tử, hành động có phần mạo phạm, mong công tử thứ lỗi.

Thiếu nữ Đường quốc nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ và quyết đoán, dù là Lý Ngư hay Tư Đồ Y Lan đều có những đặc điểm này. Ninh Khuyết hiếm khi gặp được những nữ tử dịu dàng như vậy. Hắn liếc nhìn các nam đệ tử Mặc Trì Uyển đứng xa xa, nhớ đến lời đồn rằng Đại Hà Quốc coi trọng nữ giới hơn nam giới. Điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, nếu Đại Hà Quốc thực sự coi trọng nữ giới hơn, tại sao những nữ đệ tử Mặc Trì Uyển lại có tính cách ôn hòa và dễ mến đến vậy?

Hắn cười lắc đầu:

- Cô nương không cần quá khách sáo, suối nước nóng này vốn là do các vị phát hiện trước, ta mới là người đến sau. Nếu có ai cần xin lỗi, thì đó phải là ta.

Nữ tử đôi mươi kia chần chờ một lát nói:

- Quả nhiên không hổ là người đến từ thượng quốc, ngôn ngữ và tính tình đều ôn hòa rộng lượng. Tại hạ là Chước Chi Hoa, tam đệ tử của Mặc Trì Uyển. Nếu công tử đã thích suối nước nóng này, không bằng...

Nếu là người Đường bình thường, có lẽ cũng sẽ không khiến vị tam đệ tử của Mặc Trì Uyển này tỏ ra tôn trọng và ôn hòa như vậy. Chỉ là nơi đây cách Đồng Thắng trại không xa, trên người Ninh Khuyết mặc chiếc áo khoác màu đen, món quà từ Giản đại gia của Hồng Tụ chiều. Dù là chất liệu hay kỹ thuật thêu đều thuộc hàng đệ nhất lưu trên đời, nữ tử Đại Hà Quốc nào cũng hiểu rõ phong cách ăn mặc của Đại Đường. Chỉ cần nhìn qua, họ có thể đoán được Ninh Khuyết có lai lịch không tầm thường, có thể là một trong những học sinh thư viện đang tu luyện tại Đông Thắng trại, vì thế thái độ càng thêm ôn hòa và khiêm tốn.

- Nào có đạo lý bực này.

Ninh Khuyết cười nói:

- Ta chỉ là đi dạo quanh hồ, tình cờ phát hiện dòng chảy khác thường, đoán rằng nơi này có thể có suối nước, không ngờ lại là suối nước nóng. Các vị không cần bận tâm đến ta.

Nghe lời này, nữ tử kia vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Với sự tôn kính của Đại Hà Quốc đối với Đường quốc, đặc biệt khi đoán được Ninh Khuyết có thể có lai lịch không tầm thường, nếu trong hoàn cảnh khác, nàng có lẽ sẽ trực tiếp dẫn các sư muội sư đệ rời đi, nhường suối nước nóng này cho Ninh Khuyết. Tuy nhiên, hiện tại lại không tiện...

- Như thế thì không quấy rầy công tử thượng quốc thanh tu nữa.

Chước Chi Hoa thấy hắn không có ý định tự giới thiệu, cũng không tiện mạo muội dò hỏi, mỉm cười nói một tiếng, cúi mình kính cẩn hành lễ, rồi dẫn đám thiếu nam thiếu nữ kia đi vào trong rừng rậm.

Ninh Khuyết nhìn sâu vào rừng rậm, loáng thoáng thấy suối nước nóng bốc hơi, còn có một đoạn vải quây màu vàng cao chừng một người rưỡi. Hắn thầm nghĩ các thiếu nữ Đại Hà Quốc có lẽ đang ở sau đoạn vải quây kia để tắm suối nước nóng. Điều này giải thích tại sao lúc trước họ lại khẩn trương như vậy, vì nếu có nam tử nào vô tình nhìn thấy cảnh xuân, có thể sẽ gây ra tình huống khó xử.

Không ngờ khi tản bộ dọc hồ, lại gặp nữ đệ tử Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển. Hôm nay vận khí có vẻ không tệ, hắn nhặt bọc hành lý trên mặt đất, xoay người đi về phía trước. Nhớ lại phong cảnh đẹp của ao cạn chảy ra từ đá trắng ven hồ, hắn quyết định đến đó để minh tưởng thanh tu.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Hắn tò mò xoay người lại, thấy thiếu nữ Đại Hà Quốc mà trước đó hắn đã nhắm cung tên vào đang chạy tới. Vì chạy quá nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, chiếc khăn quàng cổ lông xù đã bung ra, trông càng thêm đáng yêu.

Ninh Khuyết hỏi:

- Xin hỏi có chuyện gì?

Thiếu nữ mở to đôi mắt đen láy, nhìn Ninh Khuyết với vẻ mặt ôn hòa, nhớ lại hình ảnh tiễn thủ trước đó bình tĩnh và lạnh lùng, theo bản năng gãi đầu, hỏi:

- Ngài có thể cho ta biết, tại sao khi chúng ta cùng nhau từ trong rừng đi ra, giữa nhiều sư huynh sư tỷ như vậy, ngài lại dùng cung tên nhắm vào ta?

- Nếu ta nói bắt giặc bắt vua trước, người tin hay không?

Ninh Khuyết cười trả lời.

Thiếu nữ cười khúc khích, lắc đầu nói:

- Đương nhiên không tin, trong Mặc Trì Uyển có rất nhiều đệ tử tài giỏi, ta chỉ là người yếu nhất, hơn nữa khi đó ta không có binh khí, trong khi các sư huynh có cung tên, các sư tỷ đều đeo tú kiếm bên hông. Người mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không coi ta là mối đe dọa lớn nhất.

Ninh Khuyết không ngờ nàng lại suy nghĩ nhiều như vậy về lần nhắm cung tên đó. Sau một chút ngạc nhiên, hắn thành thật trả lời:

- Lý do ta nhắm vào ngươi là vì ngươi có vẻ ít nguy hiểm nhất trong nhóm.

Tiếp theo hắn giải thích bổ sung:

- Khi đối mặt với nhiều kẻ địch, nếu không thể nhắm vào người quan trọng nhất, thì hãy nhắm vào người dễ bị tấn công nhất, như vậy sẽ dễ dàng hơn để thương lượng sau này.

Thiếu nữ tò mò nhìn hắn hỏi:

- Nếu... lúc đó có sự hiểu lầm, ngươi thực sự sẽ bắn ta sao?

Không có ý tứ oán hận gì, không có tức giận gì, chỉ là tò mò thuần túy.

Ninh Khuyết gật gật đầu.

Trong con ngươi như nước sơn của thiếu nữ toát ra cảm xúc giật mình, nói:

- Người Đường chẳng lẽ cũng ức hiếp nhỏ yếu sao?

- Người Đường chúng ta cũng là người, có người tốt cũng có người xấu.

Thiếu nữ khó hiểu hỏi:

- Nhưng ngươi không phải người xấu.

Ninh Khuyết nhìn tiểu cô nương đáng yêu giống như con thú nhỏ, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu nàng, cười nói:

- Trên chiến trường không có người tốt người xấu, chỉ có người chết và người sống.

Sau khi dừng lại một chút, hắn nhìn thấy gò má trắng mịn của nàng, không biết vì sao lại nhớ đến một số ký ức nào đó. Nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất, nghiêm túc nói:

- Trên chiến trường, hoặc là ngươi giết chết kẻ địch, hoặc là kẻ địch giết chết ngươi. Tiểu cô nương, nếu ngươi không muốn gặp nguy hiểm ở đây, nhất định phải nhớ kỹ điều này.

Thiếu nữ dùng sức gật gật đầu.

- Ngươi đuổi tới đây chính là muốn hỏi chuyện này?

Ninh Khuyết hỏi.

- Ừm.

Thiếu nữ cười ngượng, hơi xấu hổ đỏ mặt:

- Ta còn muốn nói cho ngươi, ta tên là Thiên Miêu Nữ.

Nói xong, nàng quay người chạy về phía suối nước nóng trong núi, không ngoảnh lại.

Ninh Khuyết nhìn bóng lưng thiếu nữ, không khỏi mỉm cười. Hắn thầm nghĩ trước giờ có nghe rằng tên của người Đại Hà Quốc khá thú vị, nhưng không ngờ lại có người tên là Thiên Miêu Nữ. Tên này tuy không thể nói là dễ nghe, nhưng lại rất phù hợp với vẻ hiếu kỳ đáng yêu và đôi mắt đen láy tò mò của thiếu nữ.

Trên đường trở về dọc theo ven hồ, Ninh Khuyết phát hiện một ao nhỏ nằm giữa những tảng đá trắng. Nước trong ao trong vắt, có thể nhìn thấy rõ từng lớp đáy, tạo nên một khung cảnh rất đẹp. Sau khi xác định khoảng cách đủ xa để không bị hiểu lầm bởi các thiếu nữ Đại Hà Quốc phía sau màn vải vàng, hắn cởi bọc hành lý rồi ngồi xuống.

Trong không khí ven hồ vẫn có mùi lưu huỳnh thoang thoảng, nghĩ rằng suối trên núi là suối nước nóng, không thể dùng để uống, hắn mới hiểu vì sao cả bộ lạc trên hoang nguyên lẫn liên quân Yến Quốc đều không chọn nơi này để hạ trại.

- Thiếu nữ Đại Hà Quốc quả nhiên giống trong thoại bản viết, rất thích ngâm suối nước nóng nhỉ.

Quay đầu nhìn về phía xa xa, nơi có thể thấy mờ mờ một góc vải quây màu vàng, tay phải hắn đặt trên tảng đá tròn, nhẹ nhàng nắm lại theo bản năng. Động tác này không mang ý tứ dâm tục gì, chỉ là hắn đang nhớ lại cảm giác khi xoa đầu Thiên Miêu Nữ. Sau một lúc, hắn nhận ra rằng đã lâu rồi mình chưa xoa đầu Tang Tang.

Phong cảnh xung quanh ao nham thạch này rất đẹp và thanh tĩnh, đặc biệt là thiên địa nguyên khí rất dồi dào. Dù không thể tham gia tắm suối cùng các thiếu nữ Đại Hà Quốc, Ninh Khuyết vẫn không muốn bỏ qua nơi tu hành lý tưởng như vậy.

Ngày thứ hai, hắn lại cười đại hắc mã đến ven hồ này.

Ngồi trong gió hồ, Ninh Khuyết nhắm mắt lặng lẽ suy tư. Khi mở mắt, hắn nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng vẽ những đường nét phức tạp trong không khí. Chỉ có hắn mới hiểu, những đường nét này khi kết hợp lại sẽ tạo thành một phù văn.

Ánh mắt của hắn theo đầu ngón tay di chuyển trong không khí, gặp phải những điểm khó giải quyết, hắn cau mày suy nghĩ rất lâu, rồi phất tay xóa đi toàn bộ phù văn trong ý tưởng, sau đó tiếp tục dùng ngón tay vẽ những phù văn vô hình mới.

Trong lúc không để ý, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, gió lạnh cũng trở nên ấm áp hơn dưới ánh nắng. Hắn tháo khăn quàng cổ, đứng dậy duỗi lưng, thả lỏng cơ thể và cánh tay đã cứng đờ.

Đó là duỗi lưng mỏi, vươn cánh tay thoải mái, ánh mắt hắn tự nhiên hướng về phía trước bên phải, dừng lại ở tấm vải quây màu vàng thấp thoáng trong rừng suối xa xa. Có lẽ là do thói quen, hoặc có lẽ là do tâm lý, hắn nhìn về phía đó, trong tai còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách và tiếng cười trong trẻo.

- Thiếu nữ Đại Hà Quốc quả nhiên rất thích ngâm suối nước nóng.

Hắn lại cảm thán, nghĩ rằng ngày nào cũng ngâm mình trong suối nước nóng, làn da trắng mịn của các thiếu nữ chỉ sợ cũng sẽ bị tái nhợt, lẽ nào họ không lo sao?

Một vài nam đệ tử Mặc Trì Uyển đứng canh gác cảnh giác bên ngoài suối rừng, càng làm rõ thêm lời đồn rằng Đại Hà Quốc trọng nữ khinh nam. Ninh Khuyết không khỏi nhớ đến vị nữ vương đời trước của Đại Hà Quốc, người từng cải trang nam giới để vượt núi sông đến thành Trường An cầu học, và cả cố sự không rõ ràng với hoàng đế Đại Đường được lưu truyền đến nay... Nếu không phải vì nữ vương chỉ có một đứa con, và nếu không xuất hiện một vị thư thánh, có lẽ địa vị của nam giới ở Đại Hà Quốc sẽ còn khó khăn hơn.

Canh suối nước nóng như sữa dê, thiếu nữ vui đùa như nai con, có điều tưởng tượng cũng không thể no bụng. Ninh Khuyết rời khỏi ao đá, tìm một chỗ khô ráo để bắt đầu dựng bếp nấu ăn. Hôm nay, hắn chuẩn bị nấu một nồi canh thịt dê.

- Ngươi còn biết nấu cơm sao?

Thiên Miêu Nữ xuất hiện ở ven hồ, mở đôi mắt thật to tò mò nhìn Ninh Khuyết đang đốt lửa, nói:

- Nghe nói nam nhân Đường quốc thường không tự nấu ăn, chỉ ăn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn?

Ninh Khuyết đã sớm biết nàng tới, đầu cũng không ngẩng lên, nói:

- Lúc ở thành Trường An, ta tự nhiên sẽ không nấu cơm, nhưng ở nơi rừng núi hoang vắng này thì ngoài tự mình động thủ thì còn có cách nào.

Thiên Miêu Nữ vỗ tay, đôi mắt đen láy sáng lên, ngồi xuống bên cạnh hắn và nói:

- Để ta giúp một tay.

Ninh Khuyết thấy vẻ mặt nàng mong chờ, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng vào tài nấu ăn của thiếu nữ Đại Hà Quốc này, nhưng vẫn mỉm cười nhường chỗ. Ngoài dự đoán của hắn, Thiên Miêu Nữ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thành thạo việc nấu nướng. Chỉ trong chốc lát, nàng đã hoàn thành toàn bộ quá trình, sau đó rửa tay và chỉ còn chờ mở nắp nồi.

Nghe tiếng canh sôi bụp bụp trong nồi, ngửi mùi thịt đã bắt đầu tràn ra, Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn nàng một cái, càng thêm không rõ nữ nhân Đại Hà Quốc như thế nào. Một xã hội trọng nữ khinh nam mà vẫn có thể dạy nên được tính tình ôn nhu, tài nấu bếp thành thạo như thế sao?

Mở nắp nồi, Ninh Khuyết múc một bát canh đưa qua, Thiên Miêu Nữ cười tươi, và cả hai ngồi bên hồ trong gió lạnh, thưởng thức bát canh nóng hổi, cảm thấy ấm áp từ cơ thể đến tâm hồn.

- Đại Hà Quốc rất ấm áp à?

- Ừm.

Thiên Miêu Nữ gật gật đầu, nhìn miếng băng mỏng trên mặt hồ, rùng mình nói:

- Không ngờ Yến Quốc lại lạnh đến vậy. Áo bông mua trên đường ở Tây Lăng thật sự không chống được gió rét.

- Khi mùa đông thực sự đến, hoặc khi tiến sâu vào hoang nguyên, ngươi sẽ hiểu thế nào là gió lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, sao đã theo các sư tỷ đến tiền tuyến?

- Ta năm nay mười bốn rồi.

Thiên Miêu Nữ mở đôi mắt thật to, nhìn hắn nghi hoặc hỏi:

- Còn nhỏ sao?

- Mười bốn không nhỏ sao?

Lông mày Thiên Miêu Nữ nhíu lại, bĩu môi nói:

- Mười bốn cũng có thể lập gia đình rồi, nhỏ chỗ nào.

Đường luật hình như là mười sáu tuổi mới có thể lập gia đình? Ninh Khuyết bưng bát canh, nhìn mặt hồ xa xa chậm rãi bốc lên sương mù nóng, nghĩ Tang Tang năm nay vừa vặn cũng mười bốn tuổi, chẳng lẽ ở Đại Hà Quốc đã có thể lập gia đình?

Sau khi ăn xong canh dê, Thiên Miêu Nữ không để ý đến sự phản đối của Ninh Khuyết, nhanh nhẹn tháo khăn quàng cổ, xắn tay áo lên và rửa sạch bát đũa.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bận rộn ven hồ, Ninh Khuyết tự nhiên lại nhớ đến Tang Tang. Sau khi rời khỏi thành Trường An hơn một tháng, hắn ít khi nghĩ đến tiểu thị nữ ở nhà. Nhưng từ khi gặp Thiên Miêu Nữ, không biết vì tuổi tác hay lý do nào khác, hắn lại thường xuyên nhớ đến Tang Tang hơn.

- Một chút quà nhỏ, để tỏ lòng biết ơn.

Khi Thiên Miêu Nữ chuẩn bị rời đi, Ninh Khuyết lấy từ trong bọc hành lý ra một hộp bánh ngọt nhỏ và đưa cho nàng.

Thiên Miêu Nữ vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu tinh xảo trên hộp gỗ, đôi mắt to tròn của nàng sáng lên, vui mừng nói:

- Đây là thành Trường An... quế hoa cao Phù Dung Kí?

- Hình như là thế.

Bánh ngọt trong bọc hành lý của Ninh Khuyết đều do Giản đại gia bảo Tiểu Thảo chuẩn bị. Tiểu Thảo thường chuẩn bị đồ ăn vặt mà Tang Tang thích, và Ninh Khuyết nhớ mang máng rằng trong đó có cả quế hoa cao.

- Các loại bánh ngọt khác của Phù Dung Kí ở các chi nhánh kinh đô đều có bán, nhưng quế hoa cao thì không, vì loại bánh này sử dụng hoa quế từ Đại Minh cung.

Thiên Miêu Nữ vui mừng khôn xiết, cẩn thận mở hộp bánh ngọt như đang nâng niu một báu vật. Nàng lấy ra một miếng bánh, nhẹ nhàng đưa vào miệng thưởng thức, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ và say mê.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thiếu nữ, Ninh Khuyết cảm thấy vui vẻ. Hắn nhớ lại lần trước khi mang bánh ngọt từ Hồng Tụ Chiêu về cho Tang Tang, nàng cũng cười tươi như vậy. Nhưng tại sao hắn lại nghĩ đến nàng lúc này?

...

Ta thích ở sườn núi, muốn đi tìm nàng núi quá cao. Người yêu tặng ta quế hoa cao, còn nàng thế nào? Ninh Khuyết luôn cảm thấy mình từng đọc một bài thơ như vậy ở đâu đó, nhưng không nhớ nổi cụ thể thời gian và địa điểm. Chỉ có điều, quế hoa cao trong câu thơ đó khiến hắn có chút băn khoăn. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất không để cho các nữ đệ tử Mặc Trì Uyển hiểu lầm ý tứ của mình, dù sao hắn cũng không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có.

Sự thật chứng minh rằng hắn đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc có thể nói rằng các đệ tử của Mặc Trì Uyển đã có kế hoạch ứng phó từ trước. Ngày hôm sau, sau khi hắn tặng quế hoa cao, nữ đệ tử tên Chước Chi Hoa đã mang đến một bát cá hầm để đáp lễ.

Hương vị cá nấu quả thật thơm ngon, thái độ của các thiếu nữ Đại Hà Quốc rất dịu dàng và chu đáo, khiến Ninh Khuyết cảm thấy không thể nhận không. Vì vậy, hắn lấy từ trong bọc hành lý ra một hộp bánh ngọt để đáp lễ.

Cuộc sống tiếp diễn với những món ăn đặc trưng của Đại Hà Quốc và các loại bánh ngọt từ thành Trường An được trao đổi qua lại. Sự lạnh lẽo của hoang nguyên Yến Bắc ngày càng gia tăng, mùa đông đã thực sự đến. Băng mỏng ven hồ dần tích tụ, tan chảy rồi lại đóng băng, tạo thành một lớp băng như gương. Chỉ có khu vực ven hồ suối nước nóng vẫn giữ được màu xanh thắm.

Mặc dù không nói chuyện quá nhiều và số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng Ninh Khuyết và các thiếu nữ Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển dần trở nên quen thuộc. Các thiếu nữ chưa từng hỏi về lai lịch hay tên họ của hắn, và hắn cũng không hỏi tại sao họ không ở trong quân doanh của liên quân mà lại chọn đến vùng hoang dã này.

Đồng ý dần sâu, hàn ý dần thịnh, suối nước nóng phía sau vải quây màu vàng dọc vách đá dựng đứng hạ xuống, thành suối thành đầm, hơi nước màu trắng tràn ngập xung quanh, vẫn ấm áp như xuân.

Vì nhiệt độ trong vải quây khá cao, Thiên Miêu Nữ chỉ mặc một chiếc áo lót thiếp thân, ngồi trên đá ẩm bên dòng suối, đá hai chân nhỏ, tay cầm miếng bánh ngọt vui vẻ ăn. Chiếc áo bị hơi ẩm làm dính vào người, hiện ra những đường nét mờ nhạt của thiếu nữ đang trưởng thành.

Nàng nhìn đầm nước kia phía dưới suối nước ấm, la lớn:

- Hai miếng quế hoa cao cuối cùng, ngươi thực không ăn?

Chước Chi Hoa tiến đến gần bờ suối, nhìn về phía đầm nước mỉm cười nói:

- Sơn chủ, thử một chút đi.

Hơi nước trắng ngà lan tỏa trên mặt đầm, chỉ có thể thấy mờ mờ bóng người. Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh từ sâu trong núi rừng thổi tới, xuyên qua vải quây làm hơi nước trên đầm lay động, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn một chút.

Trong đầm nước có một chỗ nham thạch vươn ra khỏi mặt nước.

Một thiếu nữ im lặng ngồi ở trên tảng đá, đưa lưng về phía bờ suối, hạ thân nàng bọc vải ướt màu trắng hơi mỏng, nửa người trên không mảnh vải, tóc đen như thác buông xuống ở trên lưng trần như ngọc, giọt nước chậm rãi từ đuôi tóc hạ xuống.

- Các ngươi ăn đi.

Chước Chi Hoa nhìn thiếu nữ trong đầm, sầu lo nói:

- Sơn chủ, liên quân dường như không quan tâm đến chúng ta, từ việc cung cấp hậu cần đến việc sắp xếp doanh trại đều gặp nhiều khó khăn. Chúng ta có nên tiếp tục ở lại đây không?

Thiên Miêu Nữ vén tóc ướt ra sau vai, bước đến bên đầm và nói với vẻ bực bội:

- Theo ta thấy, chúng ta nên đến Đông Thắng trại, tướng quân Đường quốc chắc chắn sẽ hoan nghênh chúng ta.

Chước Chi Hoa xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói:

- Mặc dù Đại Hà và Đường quốc có mối quan hệ tốt đẹp từ nhiều đời, nhưng đệ tử Mặc Trì Uyển chúng ta vẫn phải tuân theo chiếu lệnh của thần điện. Bệ hạ cũng không dám làm trái ý thần điện, hơn nữa, không nên quên rằng sư phụ của chúng ta là khách khanh của thần điện. Nếu chúng ta rời liên quân để đến doanh trại Đường quốc, sẽ gây ra rắc rối cho sư phụ.

Con ngươi đen nhánh của Thiên Miêu Nữ khẽ đảo, nói:

- Sư tỷ, hay là chúng ta tiết lộ thân phận của ngươi cho họ biết. Mấy hôm trước khi thấy Hoa Si Lục Thần Già từ Thiên Dụ Viện vào quân doanh, bọn người Yến Quốc và Nguyệt Luân Quốc đều tỏ ra rất cung kính. Nếu họ biết ngươi cũng ở đây, chắc chắn sẽ không dám làm khó chúng ta nữa.

Thiếu nữ tóc đen trên đá trong đầm trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:

- Không cần phải tranh cãi những chuyện không đâu này.

...

Một ngày nọ, Ninh Khuyết đến ven hồ sớm hơn thường lệ. Hắn đặt bọc hành lý xuống bên cạnh ao đá, thầm nghĩ rằng các thiếu nữ Mặc Trì Uyển có lẽ vẫn còn đang nghỉ ngơi, rồi tùy ý liếc mắt về phía đó.

Sau đó hắn thấy một phong cảnh đẹp như tranh.

Hắn thấy một phong cảnh đẹp như họa.

Trong nắng sớm mờ mờ, ở cuối cành cây vươn chéo hướng giữa đông hồ, có một thiếu nữ đang đứng.

Thiếu nữ đó thân áo trắng hơi mỏng, tóc đen như thác tùy ý buộc ở sau người, đôi chân trần giẫm lên đầu cành nhỏ bé yếu ớt, theo gió lạnh trên mặt hồ thổi đến, cành cây nhẹ nhàng lắc lư lên xuống, thân thể nàng cũng theo đó hơi dao động, tỏ ra cực kỳ thích ý, giống như đối mặt không phải gió hoang nguyên ngày đông, mà là gió xuân ấm áp.

Ninh Khuyết lặng lẽ quan sát, không phát sinh tiếng động, không muốn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp này.

Thiếu nữ áo trắng đứng ở cuối cành cây chênh chếch lại giống như cảm ứng được ánh mắt hắn, khẽ phất tay áo trắng, bóng người nháy mắt biến mất ở phía sau vải quây màu vàng.

Chỉ có cành cây nhỏ bé yếu ớt kia còn ở trong gió hồ nhẹ nhàng đong đưa.

Ninh Khuyết nhìn nhánh cây khẽ run, đuôi lông mày chậm rãi khơi mào.

Hắn chưa thấy rõ dung nhan nàng, chỉ nhớ khi nàng mờ ảo rời đi, bên hông áo trắng buộc đoạn dây lưng màu lam kia.

Một vạt áo trắng, như mây trên hồ.

Một vạt xanh lam, như nước trong hồ.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK