Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông trên hoang nguyên luôn có gió thổi, những cơn gió không quá mạnh nhưng như chiếc lược nhỏ len lỏi vào áo bông, cuốn đi từng chút nhiệt độ cơ thể. Mạc Sơn Sơn vẫn mặc bộ đồ trắng mỏng manh, đai lưng xanh lam thăm thẳm như hồ sâu, tạo nên sự đối lập mãnh liệt với ánh mắt ngang thẳng của nàng.

Hai hàng lông mày như nước sơn của nàng chậm rãi nhướng lên, nhìn Ninh Khuyết hỏi:

- Ngươi giết tướng quân của bọn họ, chẳng lẽ không lo lắng những Yến kỵ này oán hận mà không dốc sức chiến đấu sức, thậm chí trực tiếp đầu hàng mã tặc sao?

- Trong quân đội, việc nuôi dưỡng các quan chức thân tín thường gây tổn hại đến lợi ích của binh lính cấp dưới, vì vậy mối quan hệ giữa vị tướng quân đã chết kia và những kỵ binh này sẽ không tốt lắm, đặc biệt là họ là kỵ binh Yến quốc. Ta là người Đường, ta rất hiểu rõ điều này.

Ninh Khuyết cẩn thận dùng ngón tay kiểm tra xem sợi dây nối ba thanh phác đao có chắc chắn không, rồi cúi đầu trả lời:

- Vừa rồi ta giết chết tên Yến tướng kia, chế trụ những quan quân kia, hai trăm Yến kỵ quả thật phẫn nộ, nhưng không phải vì mất mát, nói cách khác bọn họ cũng không đau lòng. Cơn phẫn nộ chủ yếu là xuất phát từ nỗi sợ hãi bất an.

Mạc Sơn Sơn nhìn cái nón che khuất phần lớn khuôn mặt hắn, nói:

- Bọn họ sợ ngươi... Sợ hãi khiến người ta xa lánh, có lẽ chính vì nguyên nhân này, bọn họ có thể sẽ đầu hàng mã tặc.

- Là quân nhân, dù là người Yến yếu đuối, việc đầu hàng mã tặc cũng là một quyết định vô cùng khó khăn. Loại quyết định này cần phải suy nghĩ, mà suy nghĩ thì cần tâm lý thong thả chút.

Ninh Khuyết ngẩng đầu, nhìn đám mã tặc vẫn còn lảng vảng nơi hoang dã, chậm chạp chưa khởi xướng tiến công, nói:

- Hiện tại tình hình rất căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể có tên rơi xuống đầu nên những kỵ binh Yến quốc kia không có thời gian lẫn hoàn cảnh để suy xét. Bây giờ họ giống như một đám ngựa hoang mất đi con đầu đàn, ngơ ngác luống cuống. Chỉ cần một con ngựa chạy đi, cả đàn sẽ theo bản năng mù quáng mà chạy theo. Điều ta muốn là họ mù quáng mà theo ta.

Mạc Sơn Sơn nhìn vào khuôn mặt hắn, hỏi:

- Ngươi từng tòng quân?

Ninh Khuyết gật đầu.

Mạc Sơn Sơn khẽ vuốt sợi tóc bên má, trầm mặc một lát nói:

- Đi cùng ngươi, quả thật có thể học được không ít.

Ninh Khuyết nhìn nàng cười cười, nói:

- Không cần khách khí, những thứ mà ngươi có thể học được từ ta thật ra cũng không phải là điều tốt đẹp gì. Nếu có thể, ta mong rằng cả đời này mình sẽ không phải học những điều đó.

...

Mất đi những thủ lĩnh thường ngày tác uy tác phúc, tướng quân cao cao tại thượng cùng những quan quân chỉ biết nịnh hót tranh công, hai trăm Yến kỵ cũng không bi thương gì, chỉ là có chút phẫn nộ. Nhưng như Ninh Khuyết dự liệu, cơn phẫn nộ này nhanh chóng biến thành ngơ ngác vô lực, cuối cùng trở thành im lặng phục tùng.

Bất cứ đội ngũ thiện chiến nào cũng đều có khí khái của mình, nhưng quân Yến rõ ràng không có điều đó. Nếu đổi lại là Đường quân, chắc hẳn sẽ không thể nào phục tùng kẻ vừa mới giết tướng quân của mình.

Ninh Khuyết rất hài lòng với Yến quân không có khí khái này.

Hắn không tự mình ra mặt chỉ huy mà thông qua xe ngựa chỗ Mạc Sơn Sơn để truyền đi từng đạo mệnh lệnh. Chước Chi Hoa cùng bốn đệ tử Mặc Trì Uyển tạm thời thay thế vị trí của mấy tên quan Yến quân, nghiêm túc sắp xếp doanh địa, thu hồi ngựa trinh sát, tăng cường phòng ngự. Tất cả mệnh lệnh đều được chấp hành nhanh chóng, không có bất kỳ lời oán hận nào từ Yến kỵ, trật tự và không khí thậm chí còn tốt hơn so với vài ngày trước.

Đoàn vận lương lại tiếp tục hành trình về phía bắc, với hơn sáu trăm tên mã tặc vẫn bám theo. Theo mệnh lệnh từ xe ngựa, tốc độ của toàn bộ đoàn xe được điều chỉnh chính xác trong một phạm vi nhất định, liên tục thay đổi, lúc nhanh lúc chậm. Mặc dù sự thay đổi tốc độ này là một sự tra tấn đối với các kỵ binh Yến và dân phu đánh xe, nhưng họ vẫn kiên trì, và điều này ít nhiều cũng gây khó khăn cho bọn mã tặc.

Thời điểm hoàng hôn buông xuống cũng là lúc nguy hiểm nhất, đoàn lương thực vẫn trầm mặc mà kiên trì tiến lên trong hoàn cảnh bị đeo bám. Đoàn xe kéo dài mệt mỏi tiến vào một vùng trũng hiếm thấy trên hoang nguyên, lúc này trời đã tối, ánh sáng trở nên mờ ảo.

Cái gọi là chỗ trũng là vì hai bên bãi cỏ nhô lên kéo dài, trong tầm mắt tối tăm không thấy điểm cuối, giống như thung lũng phương nam nam, chỉ là địa thế phẳng hơn, không dốc đứng mà thôi.

Mấy chục Yến kỵ dẫn đường phía trước nghe thấy tiếng cảnh báo từ phía sau truyền đến, không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì điều này biểu thị rằng đoàn quân quyết định đóng quân kết doanh tại đây.

Bất kỳ ai có chút kiến thức quân sự đều sẽ không chọn đóng quân ở nơi trũng thấp như thế này. Hai bên sườn đất thấp đều là bãi cỏ, nếu mấy trăm mã tặc kia lợi dụng địa thế lao xuống, đội lương bị kéo thành hàng dài, phòng ngự yếu ớt sẽ nhanh chóng bị phá tan, cực kỳ nguy hiểm.

Ngay sau đó, từ chỗ xe ngựa truyền đến mệnh lệnh mới nhất, yêu cầu xe lương tập kết thành trận, dùng ván thùng xe làm khiên lớn. Tuy nhiên, không có lệnh cho dân phu đào hố bẫy, cũng không bố trí thừng cản ngựa ở khu vực tối tăm hai bên, khiến người ta có cảm giác như người trong xe ngựa đã từ bỏ phòng ngự, chỉ chờ đợi bọn mã tặc tiến công.

Hoàng hôn cuối cùng từ chân trời chiếu tới, nhuộm đỏ cả vùng đất trũng nơi đội lương đang đóng quân. Trong bóng tối mờ mịt, có thể thấy mọi người đang vội vàng tháo dỡ sàn thùng xe, cùng với những cột khói bếp lơ lửng trong không khí.

Đột nhiên, những cột khói bếp vừa mới bốc lên không cao bao nhiêu chợt căng thẳng, như bị không khí rét lạnh đông cứng lại. Mọi người đang bận rộn ngẩng đầu nhìn về phía bãi cỏ bên trái, thân thể chợt cứng đờ, không khí trở nên trầm mặc.

Mấy trăm mã tặc xuất hiện trên bãi cỏ cách đó trăm trượng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua mà khoảng cách giữa mã tặc và đoàn lương gần đến vậy. Đám mã tặc đông nghịt ghìm cương ngựa, hờ hững đứng dưới ánh chiều tà, trông như một rừng núi rậm rạp đang bốc cháy dữ dội, tạo ra một cảm giác uy áp cực kỳ mãnh liệt.

Ninh Khuyết khẽ nhấc nón lên, nhìn đám mã tặc trên bãi cỏ với đội hình nghiêm ngặt, đôi mày chậm rãi nhướng lên. Hắn nhận thấy hôm nay bọn mã tặc trở nên kỷ luật hơn, trầm mặc hơn, không còn ai phóng ngựa khiêu khích hay huýt gió đe dọa.

Hắn chú ý thấy đội hình mã tặc có thêm mười mấy kỵ binh mới ở hàng đầu.

Sở dĩ nói "có thêm" mười mấy kỵ binh là vì trong những ngày qua, hắn chưa từng thấy mười mấy kỵ binh mã tặc che mặt này xuất hiện trong tầm nhìn của mình. Nói cách khác, những kỵ binh mã tặc này vừa mới đến hôm nay, và sự thay đổi đáng cảnh giác trong đội ngũ mã tặc cũng chính là vì sự xuất hiện của họ.

- Dù không đại diện cho thế lực phía sau, mười mấy kỵ này chắc cũng là kẻ chủ sự.

Ninh Khuyết quan sát đám mã tặc tay cầm roi ngựa chỉ trỏ về phía doanh địa, nhìn những mảnh vải che mặt họ, rồi thấp giọng nói:

- Nếu có cơ hội, nghĩ cách giết chết mười mấy tên này, có lẽ có thể giải vây.

Mạc Sơn Sơn đứng sóng vai hắn, hờ hững nhìn nơi đó, nói:

- Ngươi từng nói, mục tiêu của bọn mã tặc này không phải là lương thảo, giết người để chấn nhiếp cũng không có tác dụng gì.

- Mã tặc chính là mã tặc, có được nuôi hay không thì cũng là những kẻ sợ chết nhất. Hơn nữa ta tin tưởng dù là vương đình hay Yến vương, trên hoang nguyên muốn nuôi nhiều mã tặc như vậy cũng phải chia ra mà nuôi.

Ninh Khuyết nhìn nàng một cái, nói:

- Nói cách khác đám mã tặc này không phải một nhóm, bọn chúng chỉ nghe lệnh mười mấy tên mã tặc thủ lĩnh hôm nay vừa tới kia. Giết những kẻ này xong, chiến ý của mã tặc tất mất.

Ngay sau đó, hắn nhìn nàng rất nghiêm túc bổ sung:

- Nhớ kỹ, ngươi là người mạnh nhất trong đội ngũ này. Vì vậy, trừ khi tình thế cực kỳ nguy cấp, ngươi tuyệt đối không được ra tay, nếu không sẽ là lãng phí.

Mi mắt Mạc Sơn Sơn cụp xuống, hàng mi dài thưa nhẹ nhàng đặt trên làn da trắng nõn. Ánh chiều tà cuối cùng thật đẹp, hai gò má hơi phồng lên trông rất đáng yêu, nhưng sự trầm mặc của nàng khiến người ta không khỏi cảm thấy khó chịu.

Ninh Khuyết không để ý nàng nữa, dỡ bọc đồ trên lưng đại hắc mã rồi nhét vào trong xe ngựa phía sau, nghiêm túc nói:

- Đồ trong bọc rất quan trọng với ta, giúp ta bảo quản tốt.

Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi:

- Bí mật của ngươi?

Ninh Khuyết nói:

- Không sai.

- Ngươi tựa hồ có rất nhiều bí mật.

- Ngươi cũng có không ít.

Ninh Khuyết nói.

Mắt Mạc Sơn Sơn nheo lại, hỏi:

- Tại sao suốt cả chặng đường ngươi không lo lắng mã tặc đánh lén vào ban đêm?

Ninh Khuyết nhìn đôi mắt nheo lại và khóe mắt khẽ nhăn của nàng, không khỏi nhớ tới phiến lá của một loài thực vật nào đó, hình như là cây liễu?

- Nguyên nhân rất đơn giản, vì ban đêm khó phát hiện tài vật mà thương đội giấu đi, đợi đến ban ngày mới lục soát thì lại sợ biên quân nhìn thấy cảnh báo mà đến lùng bắt. Hơn nữa, đánh lén ban đêm sẽ làm giảm khả năng cưỡi ngựa bắn cung của bọn chúng, khiến thủ đoạn sắc bén nhất bị suy yếu, điều này mã tặc khó có thể chấp nhận. Việc bọn chúng bám theo nhiều ngày như vậy cũng đã là hiếm thấy.

Đuôi lông mày Mạc Sơn Sơn hơi nhướng lên, nói:

- Nếu đã hiếm thấy, tại sao chúng không thể phát động đánh lén vào ban đêm?

Ninh Khuyết nhận ra mình dễ dàng bị thiếu nữ áo trắng này làm cho bối rối, sau một chút trầm ngâm, hắn nói:

- Những đạo lý này đều là kinh nghiệm xương máu của mã tặc tiền bối tổng kết lại, bọn chúng sẽ không làm trái.

- Hoặc giả bọn chúng không nghĩ đến việc làm trái, bởi vì đã trở thành bản năng ăn sâu vào cốt tủy.

Ninh Khuyết nhìn nàng nói:

- Cũng giống như khi ngươi viết phù, ngươi không cần phải nghĩ cách viết đạo phù đó ra sao, ngọn bút trong tay ngươi sẽ tự động di chuyển theo suy nghĩ của ngươi.

Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi cũng hiểu phù?

Ninh Khuyết cười ôn hòa, trả lời:

- Biết chút.

Có lẽ vì đại chiến sắp xảy ra, hoặc vì hoàng hôn quá đẹp và bóng đêm đang đến gần, mà lúc này trong mắt hắn, Mạc Sơn Sơn trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều. Dù ánh mắt nàng vẫn kiêu ngạo hờ hững, nhưng hắn thầm nghĩ, với thanh danh và địa vị của nàng trên thế gian, điều đó là hoàn toàn hợp lý.

Tương tự, Mạc Sơn Sơn cũng cảm thấy thiếu niên người Đường này trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.

...

Đêm đó, Ninh Khuyết cùng những kỵ binh Yến quốc vượt qua đêm dài. Hắn ra lệnh cho các kỵ binh ngủ cùng tọa kỵ của mình, không được cởi giáp, và bản thân cũng mặc vào một bộ giáp nhẹ của Yến quân.

- Viện quân đang trên đường, chỉ cần chống đỡ đến trưa, chúng ta sẽ thắng.

Bên cạnh đống lửa, hắn nhìn những kỵ binh Yến quốc với vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí có chút chết lặng, nghiêm túc nói.

Vẻ mặt của các kỵ binh Yến cuối cùng cũng thay đổi, trong ánh mắt họ bắt đầu xuất hiện một tia hy vọng.

Ninh Khuyết không chắc liệu có viện binh hay không, hắn chỉ biết rằng sáng sớm ngày mai, bọn mã tặc chắc chắn sẽ tấn công. Nếu tình hình trở nên bất lợi, hắn sẽ không do dự cưỡi đại hắc mã bỏ chạy.

Chỉ là không thể quên mang theo hành lý, ừm, còn nên mang theo Thiên Miêu Nữ, Chước Chi Hoa... Mạc Sơn Sơn cũng có thể mang theo... Có vẻ như có quá nhiều thứ và người cần mang theo.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK