Phu Tử buông ngón tay, nhìn nồi canh lần nữa sôi trào, cùng với miếng thịt trên cái thớt gỗ vẫn như cũ chỉ như một nhúm tuyết nhỏ, phẫn nộ nói:
- Nếu ta cái gì cũng biết, nào còn phải như chó nhà có tang ngày ngày hoảng sợ?
Đại sư huynh cắt thịt dê tươi ngon, thầm cười nghĩ, lão sư ngươi cả đời này đã từng hoảng sợ sao?
Phu tử đặt bát đũa đặt lên cái thớt gỗ, xắn tay áo, dễ dàng đoạt lấy dao thái sắc bén từ trong tay hắn, sau đó ba ba mấy tiếng, thịt đê mừng miếng bay lượn, thoáng chốc đã xếp chồng lên như một ngọn núi bông tuyết.
Thịt dê vào canh sôi, hơi chấn động đã chín. Phu Tử ăn uống ngon lành, nước canh theo chòm râu chảy xuống, không muốn nhường một chút nào cho đại đồ đệ hiểu rõ mình nhất. Con bò già trên bãi cỏ cúi đầu ăn cỏ, ngẩng đầu trừng mắt, bất mãn ùm bò hai tiếng.
Nhìn thấy lão sư vui vẻ, đại sư huynh mỉm cười lắc đầu, lau sạch hai tay rồi chậm rãi bước đến dưới tán cây mùa đông sắp khô. Hắn nhìn về phía hồ hoang xanh lam dưới bãi cỏ không xa, và bờ hồ bên kia xa xa, nơi những mã tặc như ẩn như hiện. Chậm rãi nhướng mày, hắn hỏi:
- Lão sư, hồ này chính là hồ Sơ Bích của tiểu sư đệ sao?
Thời gian trôi qua, có những chuyện dù không biết trước cũng sẽ tự nhiên được tiết lộ qua một số cách nào đó. Tỷ như, người cuối cùng tiến vào hậu sơn thư viện không phải là Long Khánh hoàng tử, mà là một tiểu gia hỏa tên Ninh Khuyết.
Phu tử bưng bát canh, chậm rãi uống, đuôi lông mày dài nhỏ tựa như thích ý phất phới trong gió đồng. Ông nhìn hồ biếc gần đó và nơi xa hơn, nói:
- Nó lớn lên ở Vị Thành, thành người ở hồ Sơ Bích.
Đại sư huynh gật gật đầu, quay đầu nhìn lão sư hỏi:
- Lão sư, chúng ta vì sao lại tới vị thành?
Phu tử bưng bát canh, nhìn bọn mã tặc ven hồ Sơ Bích bận rộn sinh nhai, nói:
- Dù sao cũng là học sinh của mình, tuy chưa gặp mặt, nhưng đã tiện đường thi coi như là tới chơi nhà thôi.
Đại sư huynh nhớ lại hình ảnh mùa xuân năm trước khi rời khỏi thư viện Trường An, nhớ tới lời dặn dò của Phu tử và cái ô to màu đen trên lưng thiếu niên đó, hỏi:
- Lão sư, ngài đã sớm biết tiểu sư đệ sẽ trở thành tiểu sư đệ?
Phu tử buông bát canh, khẽ vuốt bụng thở dài thỏa mãn, lắc đầu nói:
- Trên đời vốn không có chuyện số mệnh đã định, nếu đã như vậy, làm sao biết trước?
- Hạo Thiên cũng không thể an bài tất cả.
Phu tử ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh của thảo nguyên mùa đông, như thấy lại hình ảnh mười mấy năm trước, khi tiểu hài tử trong phòng củi cầm dao chẻ củi, cả người run rẩy. Ông cảm khái nói:
- Nhiều năm trước, ta từng thoáng thấy tiểu sư đệ của ngươi, lúc đó chỉ cảm thấy nó rất giống một cố nhân. Không ngờ rằng nó lại có thể sống sót và đến bên cạnh ta.
Đại sư huynh nhìn ra thảo nguyên, lo lắng nói:
- Không biết tiểu sư đệ một mình vào hoang nguyên có thể ứng phó được không.
Phu tử nói:
- Đứa nhỏ đó rất kiên cường, hoang nguyên là nhà của nó. Ta nghĩ nó sẽ không đến mức quá chật vật. Nếu thực sự gặp khó khăn, chẳng phải ngươi là sư huynh của nó sao?
Đại sư huynh mỉm cười cúi đầu, như gió xuân.
...
Tiếng mũi tên rít lên thê lương, như tiếng sáo bén nhọn, xé toạc hoàng hôn trên không doanh địa trong nháy mắt.
Vì khoảng cách quá xa, khi tên bay tới ngoài doanh địa, đã sớm nghiêng lệch và chậm chạp, giống như hán tử say rượu chật vật ngã xuống đất, không gây ra bất kỳ thương tổn nào. Tuy nhiên, mọi người trong doanh địa đều hiểu rằng, tên lệnh của đối phương nhằm mục đích cảnh cáo hoặc khoe khoang, nên tâm trạng vẫn không thể thoải mái hơn.
Từ xa trên thảo nguyên, một đám khói bụi dần tan, để lộ ra hơn trăm kỵ binh. Trên lưng ngựa, những chiến binh uy vũ mặc giáp da thú, tay cầm cương, hò hét điên cuồng, hưng phấn như đã nhìn thấy một lượng lớn con mồi.
Trong doanh địa, kỵ binh Yến Quốc chia ra một đội để nghênh đón. Khi khoảng cách chỉ còn vài mũi tên, những kẻ từ thảo nguyên kia huýt sáo tản ra, vây quanh vùng nước cạn bốn phía doanh địa, không chịu tiến gần nhưng cũng không có ý định rời đi.
Ninh Khuyết là người đầu tiên phát hiện tung tích mã tặc. Sau khi cảnh báo, hắn lặng lẽ nhảy xuống xe ngựa, dắt theo đại hắc mã, luôn sẵn sàng lên yên. Nhìn đám mã tặc từ thảo nguyên huýt sáo chạy loạn, lông mày hắn dần nhíu lại. Trên thảo nguyên mùa đông, việc tập hợp được hơn trăm tinh kỵ đã là một nhóm mã tặc rất lớn. Không biết đối phương đã theo dõi đội vận lương từ khi nào, hắn theo bản năng liếc nhìn xung quanh.
Các thiếu nam thiếu nữ Mặc Trì Uyển từ Đại Hà Quốc xa xôi phía nam, chỉ từng nghe truyền thuyết về sự hung tàn khủng bố của mã tặc phương Bắc. Đây là lần đầu tiên trong đời họ phải đối mặt trực tiếp với những mã tặc thảo nguyên. Tuy nhiên, bao gồm cả Thiên Miêu Nữ, toàn bộ đệ tử Mặc Trì Uyển đều giữ vẻ mặt trầm mặc, thỉnh thoảng xuất hiện chút căng thẳng nhưng không hề kích động. Họ cầm chắc những con dao nhỏ cán dài, cảnh giác chờ đợi trận chiến sắp tới.
Ngay lúc này, từ phía Bắc doanh địa, ba con ngựa cuốn bụi lao nhanh ra, nương theo ánh chiều tà cuối cùng mà phóng đi với tốc độ cao.
Chuyến vận lương tới thảo nguyên Tả Trướng Vương Đình này trên danh nghĩa do đệ tử Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển phụ trách, nhưng kỵ binh Yến Quốc phụ trách an toàn lương thực lại không nghe theo mệnh lệnh, giữa họ như gần như xa, không lệ thuộc nhau, đều nhìn không vừa mắt. Nhìn ba con ngựa chạy như bay ra, Chước Chi Hoa không nhịn được khen ngợi.
- Có thể trước tiên quyết định sai người đi báo cho vương đình, tốc độ phản ứng của Yến tướng thật nhanh.
Nghe vậy, Ninh Khuyết lắc đầu, dắt đại hắc mã đến bên cạnh nàng, nói:
- Những kẻ đó trông như mã tặc mọi rợ, nói không chừng chính là kỵ binh của Tả Trướng Vương Đình.
Chước Chi Hoa cùng các thiếu nữ cạnh xe ngựa nghe vậy đều kinh sợ.
Ninh Khuyết không giải thích thêm, chỉ lặng lẽ quan sát những màn kịch của bọn mã tặc thảo nguyên trên cánh đồng hoang dã, nhìn ba kỵ binh Yến Quốc lao đi như những mũi tên. Hắn nói:
- Nếu còn ở biên giới phía nam Yến cảnh, việc sai sứ báo tin có thể thành công, nhưng giờ đã vào sâu thảo nguyên, ba kỵ binh này không có khả năng chạy thoát.
Trước đó, khi đánh bại tên tăng nhân Nguyệt Luân Quốc bên hồ Bích Yếu, cùng với những ngày qua sinh hoạt cùng nhau, các thiếu nữ Đại Hà Quốc ngày càng tín nhiệm Ninh Khuyết, theo bản năng tin tưởng vào phán đoán của hắn. Thiên Miêu Nữ kinh hãi nhảy lên xe ngựa, nhìn theo ba gã Yến kỵ càng lúc càng xa, trên mặt đầy lo lắng.
Tốc độ phản ứng của tướng quân Yến Quốc rất nhanh, nhưng chính vì quá nhanh nên Ninh Khuyết không thể thay đổi vận mệnh của ba gã Yến kỵ kia. Huống chi, hiện tại hắn chỉ là một đệ tử bình thường của Mặc Trì Uyển Đại Hà Quốc.
...
Mặt trời lặn dần, ánh sáng trên thảo nguyên càng lúc càng ảm đạm, hoàng hôn càng lúc càng đậm. Ba tên Yến kỵ kia dần trở thành những hình cắt nhỏ bé trước bức tranh sơn dầu màu đỏ. Chỉ thấy ba con ngựa, không biết bị tên bắn trúng hay bị dây thừng ngăn lại, sầu thảm ngã xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Qua thêm một lúc, lại có mấy chục tên mã tặc thảo nguyên từ chỗ đó chạy tới, thi thể ba tên Yến kỵ báo tin lúc trước bị dây thừng kéo ở phía sau, thỉnh thoảng lại va vào mõm đất khiến máu thịt be bét, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Hai nhóm mã tặc thảo nguyên gặp nhau, phát ra những tràng cười kiêu ngạo, tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi.
Hình ảnh này trên thảo nguyên, Ninh Khuyết đã thấy rất nhiều lần. Năm đó, hắn cũng từng kéo thi thể thủ lĩnh mã tặc quanh hồ Sơ Bích để thị uy, nên vẫn giữ bình tĩnh. Nhưng đối với các thiếu nữ và dân phu trong đội vận lương, cảnh tượng thảm khốc này sẽ khiến họ gặp ác mộng hàng đêm. Tiếng hít thở quanh hắn cũng trở nên dồn dập và bối rối hơn.
Về phần hai trăm kỵ binh Yến Quốc kia, nhìn thấy cảnh đồng bào chết thảm còn chịu lăng nhục thì trở nên ồn ào lộn xộn, sau đó dưới áp lực của tướng lĩnh mới coi như bình ổn trở lại. Chiến đấu trên thảo nguyên thì không ai có thể là đối thủ của những tên mã tặc này, ít nhất cho đến khi người Hoang dời về phương Nam, hình ảnh trước mắt là chứng cứ rõ ràng. Cho nên rõ ràng Yến quân nhân số chiếm ưu thế, lại có đệ tử Mặc Trì Uyển làm chiến lực chính, mọi người cũng chỉ có thể đè nén xuống phẫn nộ cùng sợ hãi, lấy đoàn xe vận lương bày ra xa trận đơn sơ, dùng tốc độ nhanh nhất bố trí phòng ngự thể công, chờ đám mã tặc thảo nguyên này đến công.
Không khí trong doanh địa trở nên căng thẳng và ngột ngạt, ngay cả sau khi mấy chục kỵ binh Yến quay về doanh trại, tình hình vẫn không thay đổi. Bởi vì mọi người dù chưa từng tận mắt thấy nhưng cũng đã nghe nói mã tặc thảo nguyên hung tàn khát máu, đặc biệt là những dân phu trong đội vận lương, họ run rẩy đến mức không thể hoàn thành ngay cả những công việc khuân vác đơn giản nhất.
Trái với dự đoán, đám mã tặc thảo nguyên không lợi dụng ánh tà dương cuối cuối cùng và thời cơ tốt khi doanh địa đang rối loạn để tấn công. Thay vào đó, chúng ghìm cương ngựa đứng ngoài tầm bắn, thờ ơ quan sát mọi người trong doanh bận rộn. Ba tên mã tặc có vẻ là thủ lĩnh đứng ở phía trước, vung roi ngựa chỉ trỏ, tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo.
Khi đêm dần buông, doanh địa bốc lên những đống lửa, tướng lĩnh quân Yến tự mình bố trí trạm gác theo dõi. Các binh sĩ căng thẳng nhìn ra thảo nguyên tối đen, lo lắng về nguy hiểm cận kề. Họ biết rằng nếu ngủ, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, sợ bị mã tặc đánh lén trong đêm. Hầu như không ai có thể ngủ yên giấc.
Ninh Khuyết rất hiểu rõ cách hành xử của mã tặc. Dù là mã tặc thật hay kỵ binh vương đình giả dạng, một khi đã lên ngựa làm giặc, chúng sẽ kiên định theo cách hành xử của mã tặc. Đám mã tặc không bao giờ chọn tấn công vào lúc hoàng hôn. Hắn dựng xong cái lều nhỏ cạnh xe ngựa, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành để sẵn sàng cho trận huyết chiến vào rạng sáng.
Một trận gió đêm thổi qua, vén lên vải lều và bức màn của cỗ xe ngựa. Hắn hơi nheo mắt lại khi phát hiện bên trong xe đã trống trơn, thiếu nữ áo trắng Mạc Sơn Sơn không biết đã đi đâu.
Hắn lặng lẽ leo lên đỉnh xe ngựa, dưới ánh sao mờ nhạt nhìn ra ngoài doanh địa. Bên ngoài, một đống lửa đang cháy rực, và ở phía bên kia ngọn lửa, mơ hồ hiện lên bóng dáng mỏng manh của một người.
Trên cánh đồng mùa đông này, ngoài hắn ra, có lẽ không ai có thể nhìn thấy bóng người mỏng manh kia.
Dưới ánh lửa và ánh sao chiếu rọi, bộ đồ trắng trên bóng người đó càng thêm mỏng manh, tựa như chỉ cần một cơn gió đêm thổi qua cũng có thể tan biến, giống như một linh hồn mờ ảo, không rõ đang làm gì.
Ninh Khuyết lặng lẽ nhìn về phía đó, trầm ngâm suy nghĩ. Sau đó, hắn nhảy xuống xe ngựa, dựa vào ghế và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm tối tĩnh mịch, từ phía tây nam doanh địa bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn tiếng ngựa hí điên cuồng. Kỵ binh Yến Quốc, luôn cảnh giác về phía Bắc, giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Ninh Khuyết trong lều cạnh xe ngựa không biết khi nào đã tỉnh lại.
Hắn áp tai xuống mặt đất lắng nghe một lúc, ánh mắt xuyên qua khe hở màn lều nhìn thấy ánh nến trong xe ngựa chiếu lên bóng dáng thiếu nữ, dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hắn mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục an tâm ngủ.
Trong mộng, hắn tự hỏi khi nào mình mới có thể viết ra hỏa phù lợi hại như vậy.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK