Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Sơn Sơn hài lòng có, không hài lòng cũng có. Nàng hài lòng vì Ninh Khuyết không biết mình, điều này giúp nàng tránh được nhiều phiền toái. Nàng cũng không hài lòng, cũng vì điều đó, bởi một số ý định ban đầu của nàng không còn cách nào khác đành hủy bỏ.

Vì tâm trạng có phần phức tạp, nàng không biết nên nói gì thêm, chỉ đành bắt chước dáng vẻ thường ngày của sư phụ, nhẹ nhàng vỗ vai đối phương rồi quay người rời đi.

Ninh Khuyết nhìn theo bóng lưng nàng, thầm nghĩ vị cô nương Mặc Trì Uyển này thật thờ ơ mà kiêu ngạo.

Thiên Miêu Nữ nhận thấy sắc mặt của hắn thay đổi, lo lắng rằng hắn có thể hiểu lầm sư tỷ và cảm thấy không vui. Tuy nhiên, nàng không tiện giải thích thay sư tỷ, đành phải hừ một tiếng rồi rời đi.

- Ta không nghi ngờ thân phận học sinh thư viện của Chung sư huynh, với thân phận của thư viện Trường An thì có thể nói là đôi bên đều có lợi, hẳn không có vấn đề gì. Có điều, Chung sư huynh dù sao cũng là người Đường, hắn muốn vào hoang nguyên vốn có vô số phương pháp, có thể đi theo Viện Yến Quân, có thể theo sứ giả triều đình Đường quốc, nhưng hắn lại muốn giấu diếm thân phận theo chúng ta vào hoang nguyên...

Ban đêm cạnh đống lửa, Chước Chi Hoa nhìn Mạc Sơn Sơn bên cạnh, lông mày nhíu lại, hạ giọng nói:

- Bất kể hắn nói cái gì với sơn chủ, đằng sau chuyện này khả năng có bóng dáng của thư viện hoặc triều đình Đường quốc. Đại Hà Quốc không mạnh, nếu bị cuốn vào chuyện này thì sợ khó mà thoát thân.

Thiên Miêu Nữ lắc đầu, nói:

- Có gì phải sợ? Cùng thư viện tiến vào hoang nguyên chắc chắn là tốt hơn, dù phát sinh thêm phiền toái thì cũng coi như chúng ta có được một tấm bùa hộ mệnh.

Chước Chi Hoa bất đắc dĩ cười, xoa đầu thiếu nữ, thầm nghĩ tuy hai nước giao hảo từ lâu, nhưng nếu thật sự là phân tranh giữa Đường quốc và thần điện, thì bùa hộ mệnh e rằng sẽ biến thành bùa đòi mạng.

Mạc Sơn Sơn trầm ngâm một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

- Bảo hắn theo sát xe ngựa của ta.

Nghe vậy, Thiên Miêu Nữ khẽ vỗ tay, mỉm cười nhìn Chước Chi Hoa, an ủi:

- Có sư tỷ giám sát, còn lo gì nữa? Dù Chung sư huynh là cao thủ thư viện tầng hai, cũng không dám hành động bừa bãi đâu.

Mạc Sơn Sơn thấp giọng nói:

- Hắn không phải học sinh tầng hai... Nói tới thật là có chút tiếc nuối.

Thiên Miêu Nữ kinh ngạc hỏi:

- Sư tỷ, ngươi là như thế nào biết?

Ánh mắt Mạc Sơn Sơn dõi theo ngọn lửa bập bùng, như thể nhìn về một nơi xa xăm, nàng nói:

- Nếu hắn thực sự là đệ tử tầng hai của thư viện, sao có thể chưa từng nghe qua tên ta?

...

Tên giáo úy kia từng khó hiểu chuyện Ninh Khuyết thân phận là học sinh tầng hai lại không biết bí mật về bảy quyển thiên thư. Nay Mạc Sơn Sơn cũng vì hắn kiến thức hạn hẹp mà loại trừ hắn ra khỏi những kỳ nhân tầng hai kia. Nếu Ninh Khuyết biết điều này, e rằng sẽ phiền muộn nghĩ đến ở hậu sơn thư viện chỉ biết tu hành mà quên mất hỏi mấy chuyện này.

Hôm sau, Ninh Khuyết cưỡi đại hắc mã đến bên hồ xanh lam, hành lý nặng nề chất đầy hai bên lưng ngựa, khiến đại hắc mã không ngừng lắc đầu, phun hơi nóng, tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng, nhưng nhìn qua vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi hay kiệt sức.

Thay một bộ y phục đệ tử Mặc Trì Uyển bình thường, đội một chiếc nón che khuất hơn nửa khuôn mặt, Ninh Khuyết vẫn chưa hài lòng. Hắn cẩn thận lấy từ trong bọc hành lý ra chiếc khăn Tang Tang tự tay may, tỉ mỉ đeo lên.

Mạc Sơn Sơn từ phía sau tấm vải quây màu vàng bước ra, hôm nay nàng không mang bộ y phục trắng tinh thuần khiết, bên hông cũng không thắt tấm lưng xanh lam rộng rãi như thường lệ. Thay vào đó, nàng mặc váy rộng màu trắng thuần như các thiếu nữ Đại Hà Quốc khác, chiếc mũ vải buông xuống che kín khuôn mặt xinh đẹp, khiến dung nhan nàng trở nên mờ ảo, không chân thật.

Cả hai đều hận không thể thay đổi dung mạo, biến mình thành người không ai để ý tới. Nhưng vì đã từng thấy rõ mặt nhau, nên khi nhận ra đối phương cũng có ý nghĩ giống mình, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời, rồi lướt qua nhau.

Trong khoảnh khắc đó, Ninh Khuyết nhận ra ánh mắt thiếu nữ ẩn sau tấm vải che chưa hoàn toàn rời khỏi mình, lông mày khẽ nhíu lại, thầm nghĩ cách lớp vải mà vẫn muốn tỏ vẻ không để ý sao?

Trong lòng hắn cười nhạt, thầm nghĩ rằng việc giả vờ cô độc và lạnh lùng, ngay cả Long Khánh hoàng tử cũng không phải đối thủ của ta, ngươi, cô nương trẻ tuổi này, đừng hòng dùng ánh mắt đó để lay động ta.

...

Đệ tử Mặc Trì Uyển sau khi chỉnh đốn đội ngũ, tiến thẳng phía đông đến bên cạnh liên quân doanh, nhận lấy lương thảo Trung Nguyên viện trợ cho Tả Trướng Vương Đình từ chỗ hậu cần. Liên quân Trung Nguyên và đám người Nguyệt Luân Quốc đều rõ rằng khó khăn nguy hiểm sẽ phát sinh khi tiến vào hoang nguyên, cho nên bọn họ cũng không trở ngại hay bị làm khó dễ gì.

Hai trăm Yến kỵ, hơn trăm dân phu đánh xe, cùng mười mấy đệ tử Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển, cứ thế đơn giản rời khỏi biên giới, dưới gió lạnh và ánh mặt trời giả dối, tiến vào hoang nguyên rét buốt và mênh mông.

Yến kỵ hộ tống đoàn xe lương lặng lẽ tiến bước, trên mặt những dân phu đánh xe lương đầy vẻ bất an hoặc chết lặng. Các đệ tử Mặc Trì Uyển cưỡi ngựa tản ra bốn phía để cảnh giới. Ngoài các xe lương, còn có hai cỗ xe ngựa thuộc về Mặc Trì Uyển, một chiếc trong đó là của Mạc Sơn Sơn, Ninh Khuyết cưỡi đại hắc mã theo sát chiếc xe này.

Đi ra hơn mười dặm, quân doanh phía sau đã sớm biến mất không thấy. Hắn tháo nón trên đầu, nhìn đống tuyết động giữa cỏ khô vàng, nghe tiếng ưng kêu từ nơi xa xăm vọng lại, ánh mắt lộ ra ngoài khẩu trang ánh lên một chút vui sướng. Phong cảnh quen thuộc như vậy đã lâu chưa thấy, chút đau do không khí rét lạnh vào phổi gây nên cũng khiến hắn cảm giác như trở về nhà.

Những ngày sau đó, đoàn người chậm rãi tiến lên trên hoang nguyên, để lại phía sau một dải bụi lớn, trông có chút khí thế. Bọn hắn không gặp phải toán cướp hay binh lính nào, cũng không thấy có chuyện gì kỳ lạ.

Thần điện giao nhiệm vụ gian nan này cho Mặc Trì Uyển, vốn có ý làm khó dễ. Vì vậy, quyền chỉ huy cao nhất của đoàn xe lương cũng được giao cho Mặc Trì Uyển. Hai trăm Yến kỵ và các xe lương đều phải tuân theo mệnh lệnh của những thiếu nữ này.

Sau khi Ninh Khuyết thúc ngựa đến bên xe ngựa, trao đổi vài câu với Mạc Sơn Sơn qua cửa sổ, việc sắp xếp Yến quân dẫn đường chính thức được giao lại cho hắn. Từ đó, mọi quyết định về lộ trình, địa điểm cắm trại, và thời gian hành quân đều do hắn phụ trách.

Dưới sự chỉ huy của hắn, đội ngũ nghiêm ngặt di chuyển dọc theo các đồi núi ven biển. Mặc dù không phải ngày nào cũng tìm được nguồn nước, nhưng ít nhất có thể đảm bảo đủ củi gỗ cung ứng. Đội ngũ khởi hành từ rất sớm mỗi ngày, và ngay sau giờ ngọ, Ninh Khuyết đã yêu cầu tìm kiếm nơi cắm trại để bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thủ lĩnh Yến kỵ từng đưa ra ý kiến phản đối, cho rằng khoảng cách mỗi ngày tiến lên như vậy là quá ngắn. Với tốc độ hiện tại, khi đoàn lương thực đến được vương đình, thời gian có thể sẽ không kịp. Việc dân chăn nuôi của các bộ lạc đói chết là chuyện nhỏ, nhưng nếu ảnh hưởng đến đàm phán đại sự giữa thần điện và vương đình, đó mới là vấn đề phiền toái thực sự.

Các thiếu nữ Đại Hà Quốc hoàn toàn không để tâm đến ý kiến phản đối của vị thủ lĩnh này. Trong mắt các nàng, Sơn chủ đã quyết định để vị sư huynh thư viện kia phụ trách, vậy thì nghe theo vị sư huynh này là được. Chỉ cần có thể bình an vào nguyên và vui vẻ lui về, các nàng không muốn bận tâm đến việc thần điện có thể tức giận hay không.

Mặc dù hoang nguyên đã bước vào mùa đông, nhưng lúc này thời tiết vẫn chưa quá lạnh giá. Dọc đường, cỏ úa, cành khô và tuyết đọng tuy có vẻ buồn tẻ, nhưng đối với những thiếu nữ đến từ phương nam, hành trình này vẫn mang lại cảm giác mới mẻ.

Ninh Khuyết tuy chưa từng đến vùng hoang nguyên phía đông Mân Sơn, nhưng phong cảnh và hành trình như vậy không còn gì mới mẻ với hắn. Chỉ đường, dựng trại, thăm dò hướng gió, quan sát động vật hoang dã, tất cả đều là những việc hắn đã làm vô số lần.

Phần lớn thời gian, hắn cưỡi đại hắc mã thong thả tự do dạo bước. Đại hắc mã trời sinh đặc biệt, có thể vừa đi vừa cúi đầu ăn cỏ xanh. Hắn cũng trời sinh đặc biệt, trong hành trình trầm mặc và buồn tẻ này vẫn bình tĩnh cảm nhận cái lạnh của thiên địa, tìm kiếm linh quang để đột phá cảnh giới.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ dẫn Thiên Miêu Nữ đi săn vài con dê vàng, cải thiện bữa ăn cho mọi người.

Cảnh hoang nguyên mùa đông thật đẹp.

Chuyến đi ngắm cảnh hoang nguyên thật tốt.

...

Trước khi Ninh Khuyết gia nhập Mặc Trì Uyển rồi tiến vào hoang nguyên, đã có rất nhiều cường giả từ Trung Nguyên đặt chân đến vùng đất xa lạ đầy thử thách này. Trong số đó có cao thủ biên quân Đại Đường, tăng nhân Bạch Tháp Tự của Nguyệt Luân Quốc, nam nhi Kiếm Các của Nam Tấn, và hành hình giả của thần điện Tài Quyết Ti nổi tiếng máu lạnh tàn nhẫn.

Long Khánh hoàng tử tự nhiên là kẻ nổi bật nhất trong đám cường giả này. Không biết bây giờ, cái người chỉ thiếu một bước nữa là vào cảnh giới Tri Mệnh kia đang đứng ở nơi nào trên hoang nguyên, ngắm nhìn phong cảnh gì, suy nghĩ điều gì.

Nhưng ít ai biết rằng, người thực sự nắm quyền trong thần điện Tài Quyết Ti, kẻ áp chế Long Khánh hoàng tử đến hít thở cũng không thông, từ mấy tháng trước đã nhận lệnh của Tài Quyết đại thần quan mà đơn độc tiến vào hoang nguyên.

Là người tu hành khắc khổ chăm chỉ nhất trong tam si được thiên hạ công nhận kia, thực lực cũng mạnh mẽ nhất Đạo Si Diệp Hồng Ngư lúc này đang đứng trên bãi cỏ nào đó ngoài vải quây màu trắng của Tả Trướng Vương Đình, mặt thờ ơ nhìn bầu trời đêm phương Bắc. Không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không liên quan đến động hướng của Long Khánh hoàng tử và những thủ hạ kia.

Hãy để chúng ta quay ngược thời gian vài tháng, trở lại khoảnh khắc nàng vừa rời khỏi Tây Lăng Đào sơn.

Váy đỏ như đám mây lửa tươi đẹp bay ra khỏi đạo điện to lớn.

Vẻ mặt Tài Quyết đại thần quan hờ hững, ngồi trên thần tọa được điêu khắc từ một khối Nam Hải Mặc Ngọc, chậm rãi dời ánh mắt khỏi bức rèm che, nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi:

- Quang Minh Đại Thần Quan hiện giờ ra sao?

Thần quan kính cẩn đứng dưới thần tọa, nghe thấy năm chữ "Quang Minh Đại Thần Quan", thân thể chợt cứng đờ, cúi đầu đáp:

- Lão nhân gia vẫn như trước, mỗi ngày tụng niệm giáo lý kinh điển, nhìn qua... không có gì khác thường.

...

Tây Lăng Đào Sơn, còn được gọi là Thần Sơn, có một mặt sườn núi hướng về phía nam đón ánh mặt trời, nơi đó nở rộ hàng vạn cây đào hồng. Giữa những tầng cây hoa và đá, các đạo điện thấp thoáng hiện ra, càng lên cao càng trở nên to lớn mà trang nghiêm.

Mặt khác của ngọn núi là một vách đá dựng đứng, tảng đá khổng lồ bóng loáng như bị thiên thần chẻ ra, hầu như không có bất kỳ khe hở hay đất đai nào. Đừng nói đến hoa đào, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không thể sinh tồn trên đó.

Ngay cả loài cỏ dại có sức sống mãnh liệt nhất cũng không thể bám trụ trên vách đá dựng đứng, nhưng con người lại có thể.

Nhiều năm về trước, những tín đồ trung thành nhất của Hạo Thiên đạo môn, dưới sự sùng bái và ủng hộ cuồng nhiệt, đã sử dụng những công cụ và phương pháp nguyên thủy nhất, kiên trì dùng đôi tay của mình để đào ra hàng chục con đường đá xuyên qua vách đá dựng đứng. Trong quá trình xây dựng những con đường đá này, không biết đã có bao nhiêu người ngã xuống vách núi, thi thể không tìm thấy, nhưng cuối cùng các tín đồ vẫn hoàn thành được điều họ mong muốn. Đây có lẽ là lý do thực sự khiến con người vượt trội hơn vạn vật trên đời.

Vị thần quan trung niên chậm rãi bước đi trên con đường đá dốc đứng. Vách đá khổng lồ như bầu trời đổ nghiêng, ngay sát bên vai, tạo ra một áp lực vô cùng lớn. Dù trước thần tọa của Tài Quyết đại thần quan, hắn còn có thể giữ lưng thẳng một chút, nhưng trên con đường này, hắn hoàn toàn cúi xuống, cơ hồ như kiến bò đi.

Theo con đường đá dốc đứng hình chữ chi (之), thần quan trung niên này đi rất lâu, cuối cùng đến được phía dưới vách đá sau Đào sơn. Nơi đây suốt ngày bị mây mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt xung quanh và tiếng nước chảy không rõ từ đâu.

Ẩn sâu trong màn sương mù là một cánh cửa. Thần quan trung niên trầm mặc đứng trước cửa một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.

Phía sau cánh cửa là một thế giới âm u, mùi máu tươi thoang thoảng trong thông đạo khô ráo. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu trên tường sắt chiếu rọi, làm nổi bật những đường phù văn phức tạp, tạo nên một không khí quỷ dị mà nặng nề.

Nơi này là U Các, là nơi mà ngàn vạn Hạo Thiên tín đồ trên đời căn bản chưa từng nghe nói. Nơi này phụ trách giam giữ dư nghiệt Ma Tông cùng với những tội nhân bị Tây Lăng Thần Điện pháp định là dị đoan, hơn nữa chỉ có những kẻ nghiệp chướng nặng nề, ngay cả hoả hình cũng không thể gột rửa sự dơ bẩn thì mới có tư cách bị nhốt ở nơi này.

Hạo Thiên đạo môn ở Đào sơn lập điện đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Trong suốt thời gian dài đằng đẵng đó, bất kỳ tội nhân nào bị nhốt vào U Các đều chưa từng có ai trốn thoát. Những kẻ có thực lực đủ để chạy thoát khỏi U Các thì nghĩ hẳn sẽ không thể bị thần điện bắt giữ. Còn những kẻ không thể trốn thoát thì mãi mãi không thể thoát ra, chỉ có thể sống trong bóng tối, cách biệt với Hạo Thiên, trải qua cuộc đời dài đằng đẵng trong đau khổ và bất lực.

Thần quan trung niên cúi đầu lặng lẽ bước đi trong thông đạo tối tăm, con đường dường như kéo dài vô tận. Hắn đi mãi, đi mãi, cho đến khi thông đạo như muốn xuyên qua cả ngọn thần sơn, mới xuất hiện một hàng rào gỗ.

Hàng rào gỗ này trông rất bình thường, không phải làm từ loại gỗ quý hiếm, cũng không có phù văn Thần Phú sư khắc lên. Khoảng cách giữa các thanh gỗ rất rộng, đủ để một người dễ dàng đi qua.

Nhưng chính hàng rào gỗ đơn sơ này, đã giam giữ một người suốt mười bốn năm trời.

Thần quan trung niên nâng vạt áo thần bào, quỳ xuống trước hàng rào gỗ, cúi đầu ba lần trước vị lão nhân tóc bạc sõa vai, giọng nói run run đầy kích động:

- Ra mắt đại thần quan.

Lão nhân sau hàng rào gỗ cầm trong tay một quyển Hạo Thiên kinh điển, đang tụng niệm. Nghe thấy tiếng động thì chậm rãi xoay người lại.

Gò má lão nhân gầy gò, vẻ mặt điềm tĩnh và bình thản. Trong hốc mắt sâu thẳm, ánh lên quang huy thánh khiết mờ ảo. Đạo quang huy ấy tinh thuần và bình lặng, không chút tạp chất hay dơ bẩn, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời, thấy được vạn vật và cả bóng tối trong lòng mỗi người, quang minh vô hạn.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK