Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Môn Quan dưới chân hoàng thành yên tĩnh đến mức có chút tĩnh mịch, các đạo nhân và đạo cô lặng lẽ qua lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đạo nhân trẻ tuổi đứng ngoài điện, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Dưới nách của đạo nhân trẻ tuổi là một chiếc ô thấp dầu vàng, vẻ mặt bình thản và ôn hòa. Đó chính là đại đồ đệ Hà Minh Trì của Đại Đường quốc sư. Mọi người trong Nam Môn Quan đều biết Hà Minh Trì là người ôn hòa, hiền hậu và thuần lương. Nhưng việc để một người có thân phận như hắn tự mình đứng trông cửa cho thấy cuộc trò chuyện trong điện quan trọng đến mức nào, không ai dám lên tiếng quấy rầy.

Sâu trong đạo điện, trên tấm ván gỗ đen bóng có hai chiếc đệm bông gấm vóc. Quốc sư Lý Thanh Sơn nhìn Nhan Sắt đại sư đối diện, chậm rãi nói:

- Sư huynh, người đó hẳn là đang hướng đến thành Trường An.

Trước mặt hoàng đế bệ hạ và sư huynh tôn kính, Lý Thanh Sơn thường có thói quen trở lại dáng vẻ lười biếng, trêu đùa như năm xưa. Nhưng hôm nay, vẻ mặt hắn lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn mang theo vài phần trầm trọng.

Nhan Sắt đại sư nhìn hắn một cái thật sâu, trong hốc mắt hãm sâu cũng không còn vẻ đáng khinh ngày thường, chỉ là lạnh nhạt cộng thêm mấy phần thương cảm sâu đậm ẩn ẩn:

- Thần tọa vất vả mới thoát khỏi nơi không có ánh mặt trời kia, đến thành Trường An để làm gì? Hắn muốn tìm người hay là muốn tìm chết?

Lý Thanh Sơn cười khổ nói:

- Thần điện Quang Minh Đại Thần Quan, người đứng thứ hai của Đào Sơn, một nhân vật như vậy... Dù có đến thành Trường An để tìm cái chết, thì trước khi chết cũng sẽ khiến cả thiên hạ chấn động và bất an một phen.

Nhan Sắt đại sư trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nguyên nhân. Ta muốn biết vì sao hắn muốn đến đây.

Lý Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một phong thư mỏng, đặt lên sàn gỗ đen bóng, nói:

- Theo phỏng đoán của chưởng giáo đại nhân, chuyện này vẫn liên quan đến sự việc mười bốn năm trước.

Nhan Sắt đại sư nhíu mày, không tiếp tục chủ đề này. Có vẻ như chuyện xảy ra mười bốn năm trước, ngay cả đôi sư huynh đệ này cũng không muốn nhắc lại nhiều.

- Trong thư nói gì?

- Khi hắn trốn thoát khỏi thần điện, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà dễ dàng phá vỡ lồng giam. Tài Quyết đại thần quan vì đạo tâm bị phản phệ mà bị thương nặng, các thần quan và đạo nhân khác cũng chịu tổn thất nặng nề, tử thương vô số. Phía thần điện suy đoán hắn sẽ đến đế quốc, cho nên hi vọng chúng ta có thể không tiếc mọi giá bắt lấy hoặc là giết chết hắn.

Lý Thanh Sơn nhận thấy sau khi nghe câu này, hốc mắt của sư huynh dường như lõm sâu hơn một chút. Hắn dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục trầm giọng nói:

- Trong thư còn nói, Thiên Dụ đại thần quan mang theo các cao thủ Thiên Dụ viện đã đi biên cảnh trước, chỉ cần triều đình đồng ý, bọn họ đồng ý đến thành Trường An giúp đỡ chúng ta hành động.

- Nếu không phải Tài Quyết đã bị thương, phần lớn lực lượng của Tài Quyết Ti đều đã đầu nhập vào hoang nguyên, chuyện này làm sao đến lượt Thiên Du viện ra mặt. Ta thật không ngờ, lão hữu kia bị nhốt nhiều năm, vậy mà chưa dầu hết đèn tắt, ngược lại càng thêm rực rỡ quang minh. Nếu không phải tình thế hiện tại, với khả năng của hắn, nếu tự mình đi hoang nguyên, nói không chừng thật sự có hy vọng tìm ra quyển thiên thư chữ Minh cho thần điện.

Nhan Sắt đại sư không rõ là đang tán thưởng hay thở dài.

Lý Thanh Sơn nghe đến hai chữ "thiên thư", đuôi lông mày hơi nhướng lên, nói:

- Trên hoang nguyên gió cuốn mây bay, quyển chữ Minh đã mất từ lâu, có lẽ không còn ở trong bộ lạc người Hoang. Vì vậy, các bên chỉ phái thế hệ trẻ đi tìm thử. Nhưng lão hữu của sư huynh đã tái xuất nhân gian, tầm quan trọng của hắn so với bên kia còn lớn hơn nhiều.

Nhan Sắt đại sư lắc đầu, không tiếp tục thảo luận vấn đề này, hỏi:

- Bệ hạ có ý kiến gì?

- Năm đó bệ hạ vừa mới đăng cơ, triều đình cũ còn chưa ổn định, người nọ đã dám làm loạn trong thành Trường An. Bệ hạ đã sớm muốn hắn chết. Có điều thái độ của bệ hạ rất rõ ràng: dù muốn giết hắn, cũng chỉ có thể do đế quốc tự mình ra tay, tuyệt đối không cho phép người của thần điện nhập cảnh can thiệp.

Lý Thanh Sơn nhìn Nhan Sắt đại sư trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Sư huynh, năm đó ngơi và hắn kết giao tâm đầu ý hợp, tình nghĩa sâu đậm. Chuyện này, cứ để ta xử lý.

Nhan Sắt đại sư lắc đầu, mặt thờ ơ nói:

- Đã là việc của đạo môn, tự nhiên không có lý do gì để mời thư viện giúp đỡ. Nhưng chỉ dựa vào lực lượng của Nam Môn và Thiên Xu Xử, căn bản không thể giết chết hắn.

Lý Thanh Sơn nói:

- Chuyện trên đời cũng không thể chỉ dựa vào ấn tượng mà phán đoán, không có gì là không thể.

Nhan Sắt đại sư nhìn thẳng vào hắn và nói:

- Trước kia hắn đã mạnh hơn ngươi, ta tin rằng bây giờ hắn còn mạnh hơn trước.

Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:

- Trong Hoa Dương Tập của Nam Môn có ghi lại vài câu chuyện thú vị. Từng có một đại tu hành giả Tri Mệnh của Nam Tấn đi du lịch Đại Hà Quốc, không may bị một tiểu lưu manh nối máu tham tiền phát hiện và lén đánh chết.

Nhan Sắt đại sư hiểu rõ ý tứ của hắn, không khỏi nhíu mày.

Lý Thanh Sơn rót đầy chén trà trước mặt sư huynh, mỉm cười nói:

- Sư huynh, tuy ta không tài giỏi, nhưng nhiều năm trước cũng đã đến cảnh giới Tri Mệnh. Là Đại Đường quốc sư, chung quy vẫn mạnh hơn tiểu lưu manh kia không ít.

- Trên thần tọa, dưới bầu trời.

Nhan Sắt đại sư nhìn Lý Thanh Sơn, chậm rãi nói:

- Sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ những lời này.

- Phàm là người có thể ngồi lên ba phương thần tọa của Đào Sơn đều là những nhân vật có tư cách sừng sững dưới bầu trời quan sát thế tục. Trong đạo môn, vị trí chưởng giáo là tôn quý nhất, nhưng nếu chỉ xét về tu hành đạo tâm, chưởng giáo cũng không hẳn mạnh hơn ba vị thần tọa kia bao nhiêu. Huống chi, người mà ngươi quyết ý muốn giết lại là Quang Minh Đại Thần Quan nổi danh trí tuệ đạo tâm sáng suốt.

Lý Thanh Sơn cười cười, không nói cái gì nữa.

Nhan Sắt biết rằng hắn chưa thực sự nghe lọt những lời này, không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, nghĩ đến tính cách của vị lão hữu kia, lắc đầu nói:

- Cứ làm hết sức mình, chuyện khó quá thì không cần thiết phải lo lắng, mọi vận mệnh đều đã có Hạo Thiên an bài.

Lý Thanh Sơn rời đi, Nhan Sắt đại sư ngồi lặng trên sàn gỗ đen bóng, thân hình già nua gầy gò, ở dưới cây trụ đại điện càng có vẻ cô đơn.

Lão ngồi thật lâu, nâng chén trà lạnh trước mặt lên, dùng ngón tay chấm nước trà, viết một chữ lên sàn. Sau đó, lão chà tay lên chiếc đạo bào đầy vết bẩn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy và rời đi.

Vệt nước trà trên sàn gỗ đen bóng dần dần tan biến, chỉ còn lại một ít dấu vết mờ nhạt. Nếu nhìn kỹ, có thể mơ hồ nhận ra đó là chữ "loạn".

...

Lão nhân tên là Vệ Quang Minh.

Không phải vì lão nhân là Quang Minh Đại Thần Quan mà có cái tên này. Thực tế, hơn tám mươi năm trước, ngay khi vừa cất tiếng khóc chào đời, lão đã được đặt tên như vậy. Sau nhiều thập kỷ mang tên này, lão mới trở thành Quang Minh Đại Thần Quan, được hàng triệu tín đồ trên thế gian tôn sùng, kính yêu và kính sợ.

Khi đó lão mới hiểu ra, hóa ra không chỉ từng miếng ăn giấc ngủ, mà ngay cả cái tên cũng ẩn chứa thiên ý. Nếu không phải Hạo Thiên đã sắp đặt từ trước khi lão sinh ra, thì cha mẹ làm nông nhiều đời ở Tống quốc sao có thể đặt cho lão một cái tên như vậy?

Là Quang Minh Đại Thần Quan đức cao vọng trọng nhất của Hạo Thiên đạo môn, dù bị giam cầm hơn mười năm, lão nhân vẫn có vô số thần quan và cường giả nguyện hy sinh tất cả vì mình. Các đạo quan khắp thiên hạ trung thành với lão cũng nhiều không đếm xuể. Nay thoát khỏi nhà giam phía sau chân núi, tự nhiên có người giúp lão lặng lẽ đến Trường An.

Xuống xe ngựa bên ngoài hùng thành, lão nhân cúi đầu, thân thể hơi còng, chậm rãi bước trên con đường đá. Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì, chân phải của lão khựng lại ngay trước khi bước lên đường cái Chu Tước, sau đó lão xoay người đi về hướng đông.

Trong mắt những người đi đường xung quanh, lão nhân chỉ có dáng vẻ đi đứng hơi khó khăn, không ai nhận ra điều gì khác thường. Họ càng không biết rằng, ngay khoảnh khắc chân phải của lão nhân sắp bước lên mặt đường, bức tượng Chu Tước khắc sâu trên mặt đường đá xa xa đã chậm rãi mở mắt.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đôi mắt của tượng Chu Tước lại chậm rãi khép lại.

...

"Một tòa trận thật lớn."

Lão nhân hai tay chắp lưng, thân thể hơi còng, thong thả bước đi trên đường phố đông đúc, mỉm cười thầm nghĩ.

Một lát sau, lão nhân bước chân thong thả, dừng lại bên cạnh một cái giếng đầu ngõ. Ánh mắt hờ hững và đục ngầu của lão dừng trên một mảng lá cây khô vàng bên cạnh giếng, đôi mày dần dần nhướng lên.

Lá cây khô vàng, đường gân vẫn còn rõ nét, trông có vẻ bình thường nhưng trong mắt lão nhân lại không hề tầm thường. Đôi mắt có thể nhìn thấu mọi bóng tối trên đời của lão, toàn bộ cảnh vật phố phường và cuộc sống thường nhật đều như được phủ lên một lớp vải mỏng, không che đậy chân tướng nhưng lại che giấu mệnh cơ lưu chuyển trong thiên địa.

Lão nhân chắp tay sau lưng, thân hình hơi còng, chậm rãi bước về phía khách sạn không mấy nổi bật ở cuối con hẻm, lắc đầu cảm thán thầm nghĩ:

"Hay cho một tòa đại trận".

...

Đại trận thành Trường An chưa từng phát động, đã che đi thiên cơ, khiến lão nhân không thể tìm thấy bóng dáng đêm tối mà lão đã khổ công tìm kiếm suốt mười bốn năm. Có điều, đại trận mà lão vừa cảnh giác vừa tán thưởng kia cũng không có phát hiện lão là một tuyệt thế cường giả đến từ Tây Lăng, nên phát ra cảnh báo gì.

Bởi vì hiện tại lão không còn là Quang Minh Đại Thần Quan, đã thu liễm toàn bộ khí tức và năng lực, thậm chí đạo tâm cũng hoàn toàn quên mất. Giờ đây, lão chỉ là một ông lão gầy gò, bình thường mà tầm thường đến cực điểm.

Lão chọn một khách sạn bình thường để ở lại. Trong những ngày tiếp theo, lão đi dạo khắp thành Trường An với dáng vẻ thong dong, hai tay chắp sau lưng, thân hình hơi còng. Lão ghé thăm những danh thắng bình thường, dạo qua các khu chợ tấp nập, chọn mua vài món ăn dân dã, thưởng thức trà hoa nhài, lắng nghe những bài hát dân ca, và giết thời gian trong những quán trọ nhỏ. Tất cả đều rất đỗi bình thường, như một ông lão nhàn rỗi sống giữa lòng thành Trường An.

Cho đến khi đồng ý dần sâu, hàn ý càng thêm thịnh, lão lại đi mua một chiếc áo bông dày bình thường.

Lão nhân thường không cần ngủ nhiều, sáng sớm hôm đó, khi trời vừa hửng sáng, lão đã rời khỏi giường và đi dạo. Gặp một quán bán canh mì chua cay, ngửi thấy mùi thơm, lão mua một bát. Khi rời đi, lão vô tình bị người khác va phải, làm đổ canh lên vạt áo trước của chiếc áo bông.

Một tiểu cô nương cầm hộp thức ăn đi tới, thờ ơ nhìn ông lão chật vật, tay thoăn thoắt như làm ảo thuật, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lông lớn lau sạch vết bẩn cho lão, rồi mua cho lão một bát canh mì chua cay mới.

Lão nhân cúi đầu cảm tạ, nàng chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu không cần, rồi cầm hộp thức ăn rời đi.

Lão nhân ngẩn người, cầm bát canh mì chua cay trong tay đưa cho một lão khất cái lưu dân Yến Quốc còn gầy hơn mình đứng cạnh sạp, sau đó lặng lẽ theo sau tiểu cô nương kia từ xa.

Lão nhân theo tiểu cô nương đến một con hẻm nhỏ tên là ngõ Lâm bốn mươi bảy, thấy một cửa hàng nhỏ tên là Lão Bút Trai, nhìn tiểu cô nương kia cần cù bận rộn suốt cả ngày trong cửa hàng.

Lão nhân càng nhìn càng cảm thấy tiểu cô nương này tươi mát, vui vẻ, đáng yêu không thể tả. Từ bề ngoài đến khí chất đều sạch sẽ đến cực điểm, như một viên ngọc lưu ly trong suốt, chỉ cần có chút ánh mặt trời chiếu vào, liền tỏa sáng rực rỡ.

Màu da tiểu cô nương có chút đen.

Nhưng đen cũng đen sạch sẽ như thế, quang minh như thế.

Cho nên vị Quang Minh Đại Thần Quan đến từ Tây Lăng này si ngốc đứng ở trong ngõ Lâm bốn mươi bảy, vô cùng vui mừng tán thán.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK