Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viện trưởng đi các quốc gia du lịch còn chưa trở về, tầng hai thư viện sắp mở ra, tin tức được truyền ra từ chỗ nào thì không thể biết, nhưng căn cứ câu trả lời của các giáo thụ thì đã có thể cơ bản xác định chuyện này là thật, thời điểm là ngày kia.

Tầng hai thư viện khó vào, khó như lên trời, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, đám học sinh biết rõ bản thân sẽ không gặp được cái chuyện vui Hạo Thiên giáng phúc này, học sinh có thể tiến vào tầng hai khả năng sẽ từ nhóm sáu học sinh của khoa thuật Tạ Thừa Vận, cho nên sau khi tan học liền có người bắt đầu làm ầm ĩ lên, nên trợ uy mạnh mẽ cho sáu người bọn họ.

Chuyện này vốn không có quan hệ gì với Ninh Khuyết, làm người bị tất cả học sinh trong thư viện quên đi, hạng người yên lặng vô danh bị bên rìa hóa, không ai có thể nghĩ đến hắn cũng đặt toàn bộ tinh thần vào tầng hai. Sau khi chuông tan, hắn định đi Cựu Thư Lâu dò hỏi Dư giáo thụ hoặc Trần Bì Bì một chút xem với trình độ cảnh giới của hắn hiện nay muốn tiến vào tầng hai rốt cuộc có mấy phần khả năng, không ngờ tới trước khi đi lại bị Tư Đồ Y Lan mạnh mẽ lôi ra khỏi thư viện.

Theo lời của Tư Đồ tiểu thư, hoạt động tập thể bực này, bất kể ngươi không hợp đoàn thế nào đi nữa thì vẫn phải tham gia, mặc dù bị đồng học xa lánh nhưng nếu ngươi xuất hiện thường xuyên, không hề giống cô hồn dã quỷ đi lại giữa núi rừng bãi cỏ như ngày thường thì sẽ có một ngày hóa giải được oán ghét ngày đó.

Ninh Khuyết tuyệt không cho rằng mình cần phải cố gắng nỗ lực chen vào vòng sinh hoạt luẩn quẩn của đám đồng học thư viện, lấy tư thái này đổi lấy hoàn cảnh hòa hoãn nào đó quanh mình, chỉ là Tư Đồ Y Lan bình thường đối xử với hắn rất tốt nên hắn cũng thật ngại từ chối, suy nghĩ một lát liền cũng theo nhóm học sinh rời thư viện vào thành Trường An.

Các học sinh thư viện lựa chọn nơi tụ hội ở nam thành, là một tòa tửu lâu ven hồ cải trang thành đại trạch thanh quý. Trên tửu lâu treo tấm bảng hiệu, trên mặt là tên cửa hàng do chính tay tế tửu đại nhân viết: Đắc Thắng Cư.

Đắc Thắng Cư chính là quán ăn thanh quý đệ nhất thành Trường An, có diện tích rất rộng lớn, trang sức bài trí cực kỳ tinh xảo hào hoa xa xỉ, khách nhân lui tới không phải đại thần trong triều thì là hào phú bốn phương, nếu không phải tên tuổi thư viện đủ vang dội thì cho dù muốn bao thực đài lộ thiên cũng chẳng dễ dàng gì.

Hiện nay nhân dịp xuân ấm cỏ dài, ngoài đại trạch dùng gỗ lê chống tầng tầng màn sa, gió xuân khẽ thổi qua mà lay nhẹ, hình ảnh xinh đẹp đến cực điểm, hơn trăm nam nữ học sinh thanh niên hoặc mỉm cười dựa vào lan can, hoặc cười khẽ quanh quẩn ven hồ, hoặc vén màn sa mà đi, tức khắc biến nơi đây thành vùng đất tuyệt vời thanh xuân cất cao giọng hát.

Ninh Khuyết đứng trong một góc khuất, cầm một bình trà nhỏ trong tay, bình tĩnh nhìn đồng học đang chơi đùa vui sướng giữa gió xuân, nghĩ sau yến hội mình đại khái sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đầy nhiệt tình nào nữa, trái phải vẫn là ngồi ngẩn người ở một góc. Dự tính tiệc đến nửa chừng thì sẽ rời đi trước nên hắn liền gọi tên sai vặt Đắc Thắng Cư tới, nhét mấy đồng tiền lớn nhờ hắn mướn người đến ngõ bốn mươi bảy chuyển lời, bảo Tang Tang mang xe ngựa tới đây chờ ngoài cửa.

Qua một lúc lâu, học sinh tài tử đang nổi bật chọn xong bàn rượu bên lan can tiêu sái đón gió tốt nhất, học sinh tình lữ tình yêu đang nồng nàn nhìn nơi nào đó sau rừng trúc thanh u sau màn, lộ đài lớn ven hồ mới dần dần an tĩnh lại, Tư Đồ Y Lan không hổ là tiểu lãnh tụ của nương tử quân Trường An năm đó, tự nhiên hào phóng đứng lên nói vài lời, chúc phúc sáu học sinh khoa thuật có thể lấy được thành tích tốt vào ngày mai, lại chúc việc học của chư vị học sinh tiến bộ linh tinh.

Vừa dứt lời, cái loại trái cây đồ ăn tinh mỹ cũng dâng lên như nước chảy, đám học sinh bắt đầu uống rượu mua vui, trong đó chỗ náo nhiệt nhất kia có thể nghe rõ tiếng các học sinh tha thiết chờ đợi nhàn nhạt tung hô nịnh nọt với sáu người Tạ Thừa Vận.

- Nghe nói lần này tầng hai chỉ tuyển một người thôi.

Nét trẻ con trên mặt Lâm Xuyên Vương Dĩnh còn chưa mất hết, nhìn các đại ca ca đại tỷ tỷ xúm lại bên cạnh, sau đó quay sang một bên, nhút nhát rụt rè nói:

- Trước kia cũng là quy củ này sao?

Tạ Thừa Vẫn hơi mỉm cười, nhìn chư vị đồng môn bên cạnh, bình tĩnh đáp:

- Quy củ mỗi lần tầng hai mở ra đều không giống nhau, lần này có khả năng chỉ nhận một người. Khó khăn sẽ lớn hơn, ta sẽ dốc hết toàn lực thi, như thế mới không phụ kỳ vọng của chư vị học sinh, nỗi khổ tâm dạy bảo của tiên sinh.

Chung Đại Tuấn phật một tiếng mở quạt xếp ra, cao giọng cười nói:

- Thừa Vận, giờ ngươi đã vào cảnh giới Bất Hoặc, ngay cả Tào giáo thụ cũng nói ngươi là người đứng đầu khoa thuật, cho rằng ngươi có hi vọng tiến vào tầng hai, nếu ngươi ngay cả tự tin cũng không có thì năm nay còn ai có thể vào tầng hai đây?

Lâm Xuyên Vương Dĩnh nghĩ đến lần thi này, sắc mặt không khỏi ảm đạm, vẻ hâm mộ Tạ Thừa Vận không chút che giấu nào trên khuôn mặt thanh thuần trẻ con, nói:

- Tạ huynh, mai sau vào tầng hai nhất định phải nhớ nói cho mọi người biết nơi đó rốt cuộc trông như thế nào, ta thực sự rất hiếu kỳ.

Tạ Thừa Vận ôn hòa cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nói:

- Tuổi tác ngươi vẫn còn nhỏ, dù lần này không tiến vào tầng hai được, thì đến lần sau cũng sẽ vào thôi, nào cần ta thăm dò giúp ngươi chứ?

Ngay vào lúc này, ngoài viện Đắc Thắng Cư truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập. Đám học sinh ăn tiệc bên ven hồ cũng không để ý, thành Trường An có ngày nào không nhìn thấy hình ảnh mấy tốp kỵ binh chạy băng băng? Chỉ có Ninh Khuyết im lặng ngồi trong một góc, ngẩng đầu nhìn nhìn nơi tiếng chân nổi lên, bởi vì hắn nghe ra nhóm kỵ binh này không phải Vũ Lâm Quân mà là biên quân đã gặp qua máu me trên chiến trường chân chính.

Một lát sau, một tướng lĩnh trẻ tuổi cả người quân trang vẫn còn có vẻ phong trần dẫn dắt mấy tên quan thuộc bên dưới đi lên lộ đài ven hồ, hắn nhìn đám học sinh uống rượu mua vui ở trong gió xuân, lông mày nhịn không được mà hơi nhíu lại, trực tiếp nhấc màn sa xông qua, đi tới trạch viện thanh u sâu bên trong.

Trên người mấy tên quân nhân Đại Đường đầy vẻ thiết huyết, cực tương phản với sự tiêu sái ung dung trên lộ đài ven hồ. Thời điểm bọn hắn xuất hiện, tiếng nghị luận của đám học sinh thư viện liền theo bản năng nhỏ xuống. Mấy vị quan quân mặc quân trang giáp nhẹ đi nhanh về phía trước có vẻ cực kỳ cường hãn, lại quẹo qua mấy chỗ bàn tiệc nên liền khiến đám học sinh thư viện có chút không vui.

Người Đường coi trọng quân công, càng thêm nhiệt tình kính trọng những biên quân nơi biên giới tay đẫm máu tươi, nếu vào dịp bình thường thì kể cả có là đại thần trong triều gặp phải biểu hiện hành động lỗ mãng này của quan quân cũng sẽ chỉ cười nhạt không để ý, nhưng đám người tụ hội bên ven hồ hôm nay lại là học sinh thư viện cực kỳ trẻ tuổi, ít nhiều cũng cõ phần kiêu ngạo trong xương cốt, có học sinh không thể nhịn được cơn giận xuống, nhìn bóng lưng mấy tên quan quân kia cười lạnh nói:

- Cho dù là Hứa Thế tự mình tới đây cũng không dám có ý bất kính với thư viện ta, mà các quân gia này trong mắt lại hoàn toàn không biết lợi hại.

Hứa Thế chính là trấn quốc đại tướng quân của Đại Đường, đệ nhất nhân trong quân đội đế quốc không thể nghi ngờ, nhưng trong mắt đám học sinh thư viện kiêu ngạo này tựa hồ cũng không có gì đặc biệt lợi hại cả. Vài tên quan quân Đại Đường đang bước nhanh về phía trước nghe thấy lời này bỗng dừng bước chân lại, tướng lĩnh thanh niên đứng đầu quay lại nhìn học sinh thư viện bốn phía, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

Trầm mặc một lát, tướng lĩnh thanh niên này lạnh nhạt trào phúng:

- Thì ra là học sinh thư viện, ngày xuân không đi lên núi săn thú lại vào thành dạo chơi cợt nhả, thật là đời sau không bằng đời trước.

Đám học sinh thư viện trên lộ đài nào có thể nhẫn nhịn nữa, sôi nổi đứng dậy, muốn tranh luận với đối phương một phen, không ngờ tướng lĩnh thanh niên kia chẳng hề lui ý, sắc mặt như sương tiếp tục nói:

- Nhớ ngày đó ta đọc sách ở thư viện, người kiêu ngạo luôn phải có bản lĩnh để kiêu ngạo, hiện tại đám tiểu tử các ngươi này chỉ học được chút da lông lại bắt đầu khua môi múa mép khắp nơi rồi...

Nghe lời này, đám học sinh mới biết được thanh niên tướng lĩnh này thì ra lại là sư huynh thư viện, không khỏi có chút lúng túng mất tự nhiên, không biết nói như thế nào, vị tướng lĩnh thanh niên kia lại không chịu buông tha cho bọn họ, hàn ý bức người, quở mắng:

- Đại tướng quân Hứa Thế tự mình tới đây, cũng không dám bất kính với thư viện ta? Những lời này quả thật cũng không sai, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ một chút, đại tướng quân Hứa Thế kính chính là viện trưởng, kính chính là giáo thụ, chứ không phải đám phế vật các ngươi!

- Sau này ở bên ngoài đều phải ngậm chặt miệng cho ta, nếu để ta nghe thấy được có tên học sinh thư viện đánh rắm phóng túng kiêu căng ở bên ngoài, thì đừng trách ta thỉnh quy củ thư viện ra, trực tiếp đánh các ngươi một trận nhừ đòn!

Bài giảng đầu tiên của thư viện là về lễ, lễ là quy củ, quy củ thư viện chính là nắm đấm ai to hơn thì người đó có lý, bối phận ai cao người đó có lý, đây là dạy bảo mà học sinh sớm đã nhớ sâu trong lòng, hiện giờ nghe vị tiền bối thư viện này muốn lấy quy củ thư viện ra, dĩ nhiên không ai dám nói loạn tiếp rồi.

Tư Đồ Y Lam vén màn sa lên, nhìn tình hình bên này, nhịn không được bật cười, nhìn tên tướng lĩnh thanh niên đó nói:

- Ta nói Hoa nhị ca ngươi đường đường một Đô Úy quận Cố Sơn, cần gì phải tức giận với các sư đệ muội chứ?

Đám học sinh nghe thấy những lời này, khi ánh mắt nhìn lại vị tướng lĩnh thanh niên kia thay đổi rồi, Đô Úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc... Đó chính là nhân vật ngôi sao của thế hệ trẻ tuổi trong quân đội Đại Đường, khó trách lúc trước có khí thế cường đại như thế.

Hoa Sơn Nhạc nhìn Tư Đồ Y Lan đi ra từ sau màn sa, không nhịn được lắc đầu thở dài, nói:

- Quên mất nha đầu ngươi hiện tại cũng đọc sách trong thư viện rồi, hôm nay có việc gấp, đêm mai ta lại đến thỉnh an đại tướng quân.

Tư Đồ Y Lan nhìn thoáng qua hậu trạch thanh u sâu trong viện của Đắc Thắng Cư, đoán được hắn sốt ruột gấp gáp trở về từ quận Cố Sơn là vì gặp ai, hơi mỉm cười rồi nói:

- Lúc khác ta sẽ vào thỉnh an.

- Ngươi đi tự nhiên không có vấn đề.

Hoa Sơn Nhạc nhàn nhạt nhìn lướt qua học sinh thư viện xung quanh, bỗng nhiên thấy một gương mặt có chút quen thuộc trong góc, hơi ngập ngừng nhưng cũng không nói gì thêm, mỉm cười tiếp tục nói:

- Đi cùng Vô Thải cũng được, những kẻ không liên quan còn lại, vẫn đừng mang vào thì hơn.

- Nơi đây đều là những ưu tú tài tuấn của thư viện.

Tư Đồ Y Lan mỉm cười nói, không dấu vết nhắc nhở hắn.

Hoa Sơn Nhạc cảm kích cười cười, hiểu rõ nàng muốn nói điều gì, nâng quyền thi lễ rồi vội vàng rời đi.

...

Rượu tới khi say, chỗ náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, chỗ lạnh lẽo càng lạnh lẽo hơn. Tư Đồ Y Lam không biết đã dùng biện pháp gì mà lại tránh được khỏi ánh mắt của đám đồng học, trong chớp mắt lặng lẽ lần mò đến góc tối sau màn sa, nàng nhìn Ninh Khuyết đang thò nửa người tìm kiếm ếch xanh, nhíu mày nói:

- Sao ngươi không trò chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút?

- Mặt mày đáng ghét, nói chuyện nhạt nhẽo.

Ninh Khuyết nhìn loài bò sát trên đá rêu xanh giữa hồ đã lẻn vào bóng tối âm u, có chút tiếc nuối thở dài một tiếng, quay đầu nhìn nàng nói:

- Đây đại khái chính là ta trong mắt bọn họ, một khi đã như thế, tại sao ta còn phải sát lại gần ảnh hưởng đối phương ngon miệng?

Tư Đồ Y Lan nghiêm túc nhìn hắn nói:

- Mấy tháng qua ngươi vẫn luôn phiêu đãng như cô hồn dã quỷ, ta thật sự không rõ, chẳng lẽ ngươi không muốn chính danh cho mình hay sao, nói cho toàn thư viện cuộc thi cuối kỳ kia ngươi không phải tránh chiến?

- Lần đánh cược cuộc thi cuối kỳ thật sự là một chuyện rất nhàm chán, đương nhiên ta cũng không có thói quen bị người khác vu oan. Nhưng nếu đã bị người vu oan rồi, lại đi hòa thuận vui vẻ thì sẽ có vẻ quá mức yếu thế, có vẻ bất lực trong lòng, đó còn ghê tởm hơn ấy.

Ninh Khuyết cười nói:

- Ta sẽ chính danh cho mình.

Tư Đồ Y Lan hỏi:

- Lúc nào đây?

Ninh Khuyết uy nghĩ một lát, có chút không xác định mà trả lời:

- Có lẽ... ngày kia?

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK