- Thật ra trẫm không muốn ở trong hoàng thành.
Đứng ở bên lan can, hoàng đế Đại Đường Lý Trọng Dịch nâng tay chỉ bức tường thành màu xanh đen phương bắc xa xa kia, cảm khái nói:
- Ra khỏi thành chỉ hơn mười dặm là đến Đại Minh Cung, nơi đó núi xanh rừng rậm gió mát, mùa hè ở đấy mát mẻ hơn rất nhiều, hơn nữa không cần lên triều nghe các đại thần ồn ào, chẳng ai ngày ngày làm phiền, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Dùng xong bữa tối, hoàng đế mang Ninh Khuyết tản bộ quanh cung điện, nói là đi xuôi bụng nhưng thực tế chỉ nói chuyện phiếm. Lúc này chân trời vừa tối, trong thành Trường An đèn đuốc sáng dần lên, dõi mắt nhìn vẫn có thể thấy rất nhiều cảnh vật.
Ninh Khuyết đứng ở cạnh, nhìn gò má thanh quắc của hắn, thầm nghĩ cảm khái bực này sao có thể nói cho mình nghe? Chẳng lẽ thật sự là thiên hạ hùng chủ vây ở thâm cung muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng khó? Không kịp cẩn thận phân tích trong loại đãi ngộ này ẩn vấn đề như thế nào, hắn nhớ tới năm trước cái nóng khốc liệt trong thành Trường An, trong lòng sinh ra đồng cảm mãnh liệt, cung kính nói:
- Vậy bệ hạ năm nay nên sớm dọn ra khỏi thành cho thỏa đáng.
Hoàng đế chắp hai tay áo sau lưng nhìn bóng đêm hoàng thành, thở dài nói:
- Hồi đầu năm hoàng hậu nàng mới nói muốn dọn tới Đại Minh Cung, các đại thần liền khóc rống, không dám nói trẫm hoang phế chính sự thì cũng phải lấy quy củ tổ tông ra nói chuyện. Trẫm tuy là thiên tử Đại Đường, nhưng muốn chọn một chỗ ở cũng chẳng thể nào tự quyết, vất vả lắm mấy năm nay không có ai dám trái ý trẫm ngay trước mặt, nhưng kể cả thế muốn dọn đi cũng phải đợi trời vào hè hẳn đã, lúc đo mới có thể chặn miệng những lão già đó.
Ninh Khuyết nghe lời nói u oán khó mà che giấu của bệ hạ, nhịn không được vụng trộm cười.
Hoàng đế bỗng nhiên xoay người, cực kỳ hứng thú nhìn hắn nói:
- Năm nay trẫm và hoàng hậu dọn tới Đại Minh Cung, không bằng ngươi cũng đi theo ở hai ngày? Tiểu Ngư Nhi nó luôn chê ngoài thành trống trải không thú vị, thực ra phong cảnh rất đẹp.
Nụ cười trên mặt Ninh Khuyết thu liễm cực nhanh, nghe câu này chung quy cứ cảm giác không được tự nhiên, chẳng giống một vị hoàng đế bệ hạ mời thần tử được sủng ái vào cung tạm nghỉ, ngữ khí điềm đạm tùy ý như thể lão nông quê mùa bỗng nhiên gặp thân thích trẻ tuổi từ huyện thành đến, thịnh tình mời hắn đi nông trại nhà mình ăn chút dưa và trái cây, khoe khoang nước giếng rất ngọt.
Hoàng đế bệ hạ mời hắn vào Đại Minh Cung nghỉ hè, hắn biết chuyện này nghĩa là gì.
Thế gian từ khi có hoàng đế liền có hoàng cung, từ khi có hoàng cung liền có cung đình từ thần, những người này ở gần thiên tử nên thân phận thanh quý, rất được sĩ dân tôn kính, tuy không dính tới triều sự lại có lực ảnh hưởng rất lớn, bổng lộc ít ỏi nhưng tùy tiện viết chút chữ quyển thể từ liền có thể kiếm vô số bạc. Nếu như là lúc trước mà có thể làm thanh quý từ thần như vậy thì Ninh Khuyết đương nhiên nguyện ý, nhưng bây giờ hắn không còn là thiếu niên quân linh biên thành nữa, trong mắt trừ tiền bạc và tiền đồ, hắn đã nhìn thấy được thế giới huyền diệu kia, tự nhiên không nguyện ý nữa.
- Bệ hạ ưu ái, học sinh xấu hổ không dám nhận. Có thể được bệ hạ ngày đêm chỉ điểm thư pháp chỉ đạo, vốn là chuyện tốt...
Ninh Khuyết chắp tay kính cẩn hành lễ, nhìn lén sắc mặt bệ hạ một cái, nói:
- Học sinh nói thật, trở nên nổi bật làm rạng rỡ tổ tông ai không muốn? Chỉ là học sinh vừa mới tiến vào tầng hai, còn chưa ra mắt viện trưởng, thật sự là không tiện...
- Trẫm chỉ tùy ý nói một chút, cần gì nghiêm túc như thế.
Hoàng đế bệ hạ mỉm cười nói:
- Trong lời này của ngươi có rất nhiều lời rất không thật, trẫm cũng lười nói ngươi, chẳng qua cái chuyện trở nên nổi bật... Triều Tiểu Thụ vì sao lại không muốn?
Ninh Khuyết không biết nên trả lời như thế nào, đành phải trầm mặc.
Hoàng đế bỗng nhiên nhìn hắn hỏi:
- Triều lão nhị bây giờ đi đâu, người biết không?
- Động hướng của Triều đại ca, học sinh thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
Ninh Khuyết đáp.
Hoàng đế đi đến trước lan can, bàn tay thon dài khẽ vuốt lan can đá hơi lạnh, nhìn hoàng cung dưới màn đêm, sau khi trầm mặc một lát thấp giọng cảm khái:
- Thơ tiền nhân có Cung Oán nhất phái, Hồng Điệp Cung Tường Lão Cung Nữ (*) gì gì đó, nhưng có ai biết chốn thâm cung trùng điệp này đâu chỉ khóa mỗi cung nữ phi tần, còn cả trẫm. Bây giờ nhớ lại, năm đó lúc còn là thái tử thường xuyên vào nội thành Trường An chơi đùa, dẫn theo bọn tiểu Trần xông pha Xuân Phong Đình, cùng Triều Tiểu Thụ uống rượu đánh nhau, thật sự không thể tìm về quá khứ nữa rồi.
Nghe bệ hạ nhìn nay nhớ xưa, Ninh Khuyết một bụng phát sầu, nghĩ thầm tâm tư thiên gia bực này sao lại lọt vào tai mình cơ chứ? Bản thân chỉ viết một bức thư thiếp mà thôi, hôm nay cũng mới lần đầu gặp thiên nhan, sao lại có thể được tín nhiêm bực này?
Như thể nghe thấy nghi hoặc trong lòng Ninh Khuyết, hoàng đế quay đầu lại nhìn hắn, cười nhạt:
- Triều Tiểu Thụ là người trẫm nhìn trúng, ngươi là người Triều Tiểu Thụ nhìn trung. Trẫm nhìn trúng Triều Tiểu Thụ mới có Xuân Phong Đình, Triều Tiểu Thụ nhìn trúng ngươi, ngươi mới có thể theo hắn đi Xuân Phong Đình giết chóc một đêm, sau đó mới trở thành ám thị vệ, mới vào được ngự thư phòng. Ngươi lưu lại bức chữ trong ngự thư phòng của trẫm, trẫm mới biết tới ngươi. Những việc này quanh đi quẩn lại dây dưa mơ hồ, nhưng thực ra nó đã chỉ rõ một chuyện.
Ninh Khuyết biết không thể cứ im lặng mãi mà phải góp vui, vì vậy nhanh chóng góp lời:
- Nói rõ chuyện gì?
Hoàng đế mỉm cười nói:
- Nói rõ trẫm và ngươi có vài phần duyên phận, cũng như năm đó trẫm và Triều Tiểu Thụ vậy.
Cái từ duyên phận này thật tốt, Ninh Khuyết vui sướng thầm nghĩ - thiên tử Đại Đường nói mình và hắn có duyên quân thần, như vậy ở chốn hồng trần thế tục mình liền có thêm một tấm bùa hộ mạng, thậm chí là miễn tử kim bài rồi, những chuyện sau này cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hoàng đế nhìn hắn như cười như không, nói:
- Nếu trẫm và ngươi đã có duyên phận như thế, ngươi cũng đừng nên keo kiệt nữa, lấy thư thiếp viết được ở cửa hàng tiến cung cho trẫm xem một chút đi, coi như là trẫm mượn của ngươi.
Cái từ duyên phận này không tốt, Ninh Khuyết đau khổ thầm nghĩ - vừa vào cửa cung sâu như biển, những tờ ngân phiếu thư thiếp kia mà vào ngự thư phòng thì nào có ngày nhìn thấy ánh mặt trời nữa? Còn nói cho mượn thì càng chó má, thiên tử Đại Đường mượn đồ của ngươi, ngươi còn mặt mũi đòi lại à?
Đến lúc này hắn cũng không còn cách nào từ chối tỉnh cầu xem thư của bệ hạ nữa. Thân là hoàng đế bệ hạ Đại Đường, người có tư cách lẫn thực lực càn rỡ với bất cứ ai, đã mời hắn ăn tối, tâm sự với hắn, nói chuyện đạo lý suốt cả nửa ngày, cuối cùng còn nói đến duyên phận thì há có thể không cho mượn được sao?
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, vô cùng dứt khoát nói:
- Ngày mai ta lập tức mang những quyển tập vào cung mời bệ hạ chỉ điểm.
Hoàng đế thật vui vẻ, khẽ vuốt râu dài dưới hàm, nhìn thiếu niên trước mặt, khẽ gật đầu, thầm nghĩ ngươi còn chưa ngu ngốc tới cực điểm.
Vẻ mặt dứt khoát của Ninh Khuyết lập tức biến thành đau khổ thấu tim gan buồn bã cùng cực, hắn nhìn hoàng đế bệ hạ, giọng ủ rũ:
- Thì ra bệ hạ đang chờ học sinh nói câu này.
- Đại Đường coi trọng luật pháp, trẫm mặc dù là thiên tử nhưng cũng không thể cưỡng đoạt của con dân được.
Hoàng đế đắc ý nở nụ cười, nhìn vẻ mặt khổ sáp của hắn, thoải mái nói:
- Trẫm tất nhiên sẽ không lấy không của ngươi.
Ninh Khuyết nghe vậy mừng rỡ, nghĩ thầm cho dù là giá hữu nghị hay duyên phân quân thần thì nghĩ hẳn hoàng đế ra tay sẽ không thể quá keo kiệt.
Hoàng đế ngẫm nghĩ nói:
- So sánh với những chữ tiêu sái đại khí của ngươi, nếu còn tặng mấy thứ vàng bạc thì không khỏi quá tục.
Trong mắt Ninh Khuyết thứ tuyệt vời cao nhã nhất trần gian này chính là bạc, còn như vàng thì đã thuộc phân cấp thần thánh luôn rồi, nghe bệ hạ nói vàng bạc là vật tục thì không khỏi cảm thấy thất lạc, có điều hắn cũng chẳng thế miệng la không tục không tục được, cho nên đành phải nhẫn nại nghe tiếp, thầm nghĩ nếu không ban thưởng bạc thì trân bảo tơ lụa hồng phấn cũng rất tốt, hắn dù không cần nhưng Tang Tang rất thích, nếu còn dư lại có thể tặng cho các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu nữa.
Hoàng đế tự nhiên không thể ngờ được trong đầu tên này đang bị suy nghĩ xấu xa tặng đồ ngự tứ cho đám cô thanh lâu làm vẩn vơ, suy nghĩ một lát chợt nhớ tới một thứ, con mắt sáng ngời nói:
- Nhan Sắt đại sư đã thu ngươi làm đồ đệ, nói ngươi có tiềm chất trở thành thần phù sư, trong cung vừa hay có một vật thích hợp với ngươi.
Ninh Khuyết hiếu kỳ hỏi:
- Bệ hạ, là vật gì?
- Vật đó hiện tại không thể cho ngươi xem, mà ngươi có xem cũng không hiểu.
Hoàng đế mỉm cười nhìn hắn, nói:
- Khi nào Nhan Sắt đại sư bẩm báo trẫm chuyện ngươi thật sự bước vào phù thư chi đạo, trẫm sẽ thưởng vật ấy cho ngươi.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, nghĩ thầm đó là cái gì mà còn phải liên quan đến tu vi nhỉ? Chỉ là bệ hạ không chịu nói, hắn cũng đành hành lễ tạ ơn ban cho cái thứ chưa tới tay thậm chí là chưa biết gì kia.
Thấy sắc trời đã tối, hắn nhớ tới chuyện nghĩ kỹ trước khi vào cùng, kính cẩn bẩm báo:
- Bệ hạ, học sinh hiện nay như là đã vào tầng hai thư viện, có phải làm sai ý nghĩa của ám thị vệ không?
Hoàng đế hơi ngẩn ra rồi lắc đầu phản đối không cần suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
- Trẫm đã xem qua hồ sơ quân bộ trình lên, biểu hiện của ngươi ở biên tái rất tốt, thậm chí còn vượt ra tưởng tượng của trẫm. Ngươi trung thành tậm tâm với đế quốc tâm, quan tâm có thừa với đồng bào, lại gỏi quyết đoán sát phạt, trẫm chính là cần ám thị vệ như ngươi vậy.
- Nhưng ở trong thư viện, học sinh thật sự là không biết nên tra cái gì.
Ninh Khuyết nhìn như tùy ý hỏi một câu, nhưng thực tế cũng muốn từ câu trả lời của hoàng đế bệ hạ giải đáp thắc mắc đã một năm của mình, có phải triều đình đã bắt đầu nghi kị thư viện hay không, bản thân hắn liệu có phải quân bài ẩn được sắp xếp vào thư viện hay không.
Hoàng đế nhìn hắn, không vui trách mắng:
- Ngu ngốc! Thư viện chính là căn cơ đế quốc Đại Đường ta, trẫm lẽ nào hồ đồ đến mức tự làm lung lay căn cơ giang sơn? Ai bảo ngươi đi thăm dò thư viện chứ? Trẫm muốn ngươi để ý là những người tu hành kia!
Ninh Khuyết như kẻ ngu trung lập tức vâng dạ, có điều hắn vẫn không rõ, nếu ở trong thư viện đọc sách thì tiếp xúc cũng chỉ có mỗi học sinh trong thư viện, nào có thể giám thị người tu hành? Còn chuyện bị hoàng đế bệ hạ mắng ngu ngu ngốc, hắn càng thấy phẫn nộ, thầm nghĩ đời này toàn là hắn chửi mắng kẻ khác ngu ngốc... Nể mặt ngươi là hoàng đế, ta không so đo với ngươi làm gì.
Sắc mặt hoàng đế bớt giận, nói:
- Sau này ngươi theo Phu Tử học tập ở tầng hai thư viện, đó là cơ duyên to lớn, nhất định cần phải nắm chắc, dụng tâm khắc khổ, nên chú tâm vào sách vở bài tập, nhiệm vụ trẫm giao cho ngươi có thể từ từ làm cũng được.
Hơi dừng một chút, hoàng đế sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn, nói:
- Đại Đường tương lai cuối cùng cũng sẽ dựa vào những người trẻ tuổi các ngươi, ngươi từng là vinh quang của biên quân Đại Đường, bây giờ là ám thị vệ trẫm tín nhiệm nhất, lại là học sinh của Phu Tử, Đại Đường sẽ không làm ngươi thật vọng, ngươi cũng không nên để Đại Đường mất mặt, hiểu chưa?
Ninh Khuyết nhận thấy rõ ràng tín nhiệm và coi trọng trong lời của hoàng đế, khẽ rùng mình, đáp:
- Học sinh hiểu.
Hoàng đế quay đầu nhìn ánh đèn sáng như sao trong cung phía bên kia lan can, thản nhiên nói:
- Trong khoảng thời gian ngắn, trẫm sẽ không cho ngươi chức quan trên triều đình, vì cả thiên hạ bây giờ đều biết trẫm thích thư thiếp của ngươi.
Ninh Khuyết có phần không rõ hai thứ này liên quan gì đến nhau.
- Nếu trẫm đề bạt ngươi, cho dù thật sự là bởi năng lực thì trong mắt đám triều thần vẫn là bởi thư thiếp. Những tên kia có thể hùa theo trẫm, nhưng nếu quan hệ đến chuyện trên triều vẫn sẽ cho rằng thư pháp chỉ là thứ vụn vặt. Trẫm mặc dù không để bụng suy nghĩ của triều thần bách tính, nhưng trẫm quan tâm sử sách viết thế nào. Cho nên trẫm sẽ không ban cho ngươi quan tước to lớn, cũng như trẫm không cách nào cư ngụ lâu dài ở Đại Minh Cung.
Hoàng đế quay đầu nhìn hắn, nói:
- Bởi vì trẫm không muốn ở trên sách sử biến thành một tên hôn quân.
Ninh Khuyết chắp tay vái, thành khẩn nói rằng:
- Bệ hạ là thiên cổ minh quân.
Hoàng đế cười cười, trêu ghẹo nói:
- Còn đây là thiên cổ nịnh bợ.
Ninh Khuyết cười ha ha, hoàn toàn chẳng hề xấu hổ.
...
Vòng quanh cung điện tản bộ một hồi, hoàng đế bệ hạ nên nói nên cảm khái nên cướp thư thiếp đều đã xong, đã đến lúc chia tay, bệ hạ cố ý dặn nữ nhi sủng ái nhất tiễn Ninh Khuyết ra ngoài điện, có thể nói là cực kỳ coi trọng hắn.
Đèn cung đình chiếu lên phiến đá tạo hành hai dải bóng thật dài, Ninh Khuyết lững thững bước đi nhìn thấy thế không nhịn được bật cười. Lý Ngư nghe thấy tiếng cười của hắn, lạ lùng nhìn qua, lại thấy cái bóng dưới đất liền đoán ra hắn cười cái gì, không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói:
- Đang ở trong cung, không phải nơi đầu đường Bắc Sơn, chú ý hình tượng một chút.
Đối diện với Lý Ngư, Ninh Khuyết hoàn toàn chẳng có áp lực gì, vừa cười vừa nói:
- Điện hạ muốn nói cái gì?
Đi ra ngoài điện, đứng trên thềm đá, đoàn người dừng bước.
Lý Ngư như cười như không nhìn hắn, dung nhan xinh đẹp dưới ánh đèn cung điện càng thêm vẻ diễm lệ.
- Ngươi rốt cuộc còn giấu bản cung bao nhiêu chuyện.
- Hẳn là rất nhiều.
Ninh Khuyết mỉm cười nhìn nàng, nói:
- Ngươi muốn biết chuyện nào?
Lý Ngư ra chiều suy nghĩ, nói:
- Ta muốn biết tất cả.
Ninh Khuyết suýt nữa thì thốt lên ngươi sinh ra thật đẹp, chỉ là thấy đám cung nữ theo hầu nên kịp thời nuốt lại câu đùa cợt lại, cung kính nói:
- Vậy sẽ là câu chuyện xưa rất dài, e rằng điện hạ không có nhiều thời gian như vậy.
Ninh Khuyết mặt ngoài kính cẩn nhưng ngữ điệu vẫn tùy ý như trước, mà kiểu túy ý này ở trước mặt công chúa Đại Đường điện hạ khác nào ngả ngớn vô lễ. Đám nhũ mẫu theo hầu đều là hạng người lão luyện bắt ý, sao có thể không nghe ra, sắc mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên hẳn.
Nếu là bình thường thì mấy người tự nhiên sẽ lên quát mắng một phen, chỉ là hôm nay ai cũng thấy rõ thái độ của hoàng đế bệ hạ đối với Ninh Khuyết, hơn nữa thấy công chúa điện hạ không có vẻ gì là khó chịu vì hắn càn rỡ nên bất giác muốn tránh xa ra, liền quay đầu lặng lẽ cách ra một đoạn không nghe hai người đối thoại nữa, còn thầm trừng mắt bảo những cung nữ trẻ tuổi nơi xa cúi đầu xuống.
Lý Ngư bước xuống thềm đá, lại sát người Ninh Khuyết, mỉm cười nói:
- Nói đến thơi gian, mấy ngày nữa ngươi nếu có rảnh thì đến phủ của ta ngồi một chút, một năm này nghe Tang Tang kể chuyện về ngươi nên thật sự ta rất muốn nghe chính ngươi kể sẽ thế nào.
Ninh Khuyết biết Tang Tang và vị công chúa điện hạ này có tình cảm vượt qua tuổi tác kỳ quái, nhưng hắn tin tưởng Tang Tang sẽ khong nói ra những chuyện bí mật của mình, những lời này của Lý Ngư chẳng qua là thử thăm dò hắn mà thôi, vậy nên ôn hòa đáp:
- Điện hạ hẳn là rõ ràng ta từ nay có lẽ sẽ rất bận rộn, thật sự không thể nói trước được khi nào sẽ rảnh rỗi.
Lý Ngư hơi nhíu mày, nói:
- Bổn cung cũng có thời gian mà ngươi thì không ư?
Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Điện hạ có phải lại muốn mời chào ta?
Lý Ngư bị hắn nói trúng ý đồ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, mỉm cười nói:
- Đây không phải là chuyện tự nhiên sao?
Nghe nàng phản ứng bình thản như thế, Ninh Khuyết giật mình trầm mặc một lúc, nói:
- Hiện tại giá đã khác.
Lý Ngư mỉm cười lắc đầu nói:
- Lần trước thật đáng tiếc không nhìn rõ tiềm lực thật sự của ngươi, cũng đánh giá thấp tự tin của ngươi, nhưng lần này khác, ta sẽ đưa ra một cái giá khiên ngươi không thể cự tuyệt.
Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói:
- Chuyện tình không thể cự tuyệt trên thế gian không có nhiều lắm, nhưng công chúa ngài quả thực khiến người ta không thể cự tuyệt nổi.
Lý Ngư hơi ngẩn người, ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ, bên má lại khẽ ửng hồng, Ninh Khuyết một câu hai nghĩa, có thể nói là khinh bạc vô sỉ cũng có thể nói là cung kính xu nịnh, mà khiến nàng xấu hổ hơn là không biến nên đáp trả thế nào.
Một lát sau, nàng nhìn Ninh Khuyết trào phúng nhàn nhạt, cười nói:
- Ngươi lớn lên thực sự rất đẹp.
Ninh Khuyết hậm hực xoay người rời đi, thầm hối hận lúc trước chơi kiểu này, kết quả bây giờ nàng trộm dùng công kích ngược.
...
Ở ngoài điện chuẩn bị dẫn Ninh Khuyết xuất cung là tiểu thái giám Lộc Cát.
Dọc theo ngự hoa viên đi rất lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy thành môn trong đêm, ánh đèn cung điện đung đưa chiếu vào thái giám cung nữ, Lộc Cát cúi đầu dẫn đường phía trước chậm bước, hạ giọng nói đa tạ.
Ninh Khuyết biết hắn cảm ơn chuyện gì, cười lắc đầu không nói.
...
Ở ngoài hoàng thành trực đêm cung đình chính là phó thống lĩnh thị vệ Từ Tùng Sơn.
Trải qua một phen kiểm tra nghiêm khắc thậm chí có chút biến thái dài dăng dẳng, Ninh Khuyết cuối cùng mới được dẫn tới căn phòng cạnh cổng hoàng thành, ăn mặc hoàn chỉnh quần áo mũ nón đai lưng giày ống, hắn nhìn phó thống lĩnh Từ Tùng Sơn bên cửa sổ, cười khổ nói:
- Cần gì phải vậy?
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Từ Tùng Sơn sắc mặt bất đắc dĩ, nhìn hắn chăm chú rồi chắp tay thi lễ, cảm kích nói:
- Ta hôm nay lo lắng trọn một ngày, bây giờ đã xong, dẫu thế nào cũng phải cảm ơn ngươi một tiếng.
Ninh Khuyết nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Lộc Cát dẫn ta rời cung, ngài lại ở đây trực đêm, bệ hạ chắc chắn biết chuyện này, ta thậm chí đang nghĩ bệ hạ có phải cố ý cho chúng ta chút thời gian trao đổi khẩu cung hay không.
Ngữ khí Từ Tùng Sơn đầy hối hận, nói:
- Chuyện đã đến nước này, cho dù bệ hạ đoán được gì thì ta cũng phải liều chết ngậm chặt miệng.
Ninh Khuyết nhìn vị thủ trưởng trực tiếp trên danh nghĩa này, thoải mái nói:
- Đoán được và biết được rốt cuộc là hai chuyện khác nhau.
Từ Tùng Sơn nhấc hai cái chân ngắn tũn đi tới, nhìn hắn chăm chú nói:
- Nếu lần này ta thật sự mất thánh quyến, từ nay về sau ta phải ôm đùi ngài rồi, ta chân ngắn chạy không nhanh nên ngày chớ chạy đó.
Vừa mới nói một câu hai nghĩa ở chỗ Lý Ngư, ra cửa hoành thành lại nghe một câu hai nghĩa khác, phó thống lĩnh thị vệ cung đình là nhân vật cỡ nào, lại tỏ thái độ như thế dọa cho Ninh Khuyết giật bắn người, liên tục xua tay nói:
- Đại nhân, tuyệt đối đừng nói như vậy, thuộc hạ lưng chân tuy tốt nhưng thực không to bao nhiêu.
Từ Sùng Sơn giả vờ không vui nói:
- Lưng mi tuy nhỏ nhưng đùi rất to, đừng có khách khí nữa.
Khẩu âm Hà Bắc Đạo nồng đậm kèm theo ngôn từ lẫn lộn nhưng vẫn ra đúng ý khiến cả người Ninh Khuyết run một cái, vội đổi đề tài, hạ giọng hỏi:
- Đại nhân, thân phận ám thị vệ của chúng ta hình như hơi dễ nhận thấy? Hôm nay trước khi vào cung Lâm công công nói thẳng thân phận của ta.
Từ Sùng Sơn giải thích:
- Lâm công công là người bên cạnh bệ hạ, đương nhiên biết danh sách ám thị vệ. Ngoài một ít người trong cung thì không ai biết thân phân ngươi đâu, kể cả Hoàng hậu nương nương ở trong.
Ninh Khuyết nhớ lại lúc ở mặt hoàng hậu nương nương bệ hạ quả thật không nói chuyện gì liên quan đến ám thị vệ thì mới yên lòng.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc, nghiêm túc hỏi:
- ... Công chúa điện hạ?
Vẻ mặt Từ Sùng Sơn có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:
- Đoán được không chắc là biết được, không phải lúc nãy ngươi nói rồi sao?
...
- Thần đệ bái kiến hoàng huynh.
- Ngồi đi.
Hoàng đế rất tùy ý phất phất tay ý bảo thân vương Lý Phái Ngôn ngồi xuống, buông tấu chương trên tay, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi:
- Lần trước ta bảo trong cung đưa đến vương phủ hai vò song chưng uống chưa? Có thích không?
Lý Phái Ngôn nhíu nhíu mày, nói thực:
- Rượu đó quá mạnh.
Hoàng đế tức giận nói:
- Rượu không mạnh còn có hứng uống nỗi gì? Ta nói ngươi rồi, từ nhỏ thân thể đã kém, còn được mẫu thân bảo bọc quá mới thành thân mình mảnh mai như vậy đấy.
Lý Phái Ngôn cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Dù sao có hoàng huynh che gió chắn mưa, ta yếu chút thì yếu chút.
Nói xong câu đó, hắn sắc mặt nghiêm túc đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu tiến vào đoạn thời gian quân thần tấu đối, bẩm báo:
- Sứ đoàn Tây Lăng chuẩn bị khởi hành quay về, Long Khánh cũng phải rời khỏi Trường An, thần xin bệ hạ giáng chỉ giữ người này lại kinh thành.
Hoàng đế tùy ý nói:
- Lúc ấy hiệp nghị là để người trẻ tuổi kia vào tầng hai, hắn đã không có bản lĩnh vào được thì chẳng thể trách ta. Có điều hiệp nghị bây giờ đã thành đồ bỏ, hắn muốn rời khỏi thì cho hắn rời khỏi là được.
Lý Phái Ngôn nghe lời này có chút ngạc nhiên, vội nói:
- Hoàng huynh, đây chính là con tin Yến Quốc, sao có thể để hắn rời khỏi?
- Đại Đường uy chấn thiên hạ là nhờ thiết kỵ dũng sĩ và tinh thần bất khuất, không phải là nhờ mấy con tin trong Trường An mỗi ngày lưu luyến câu lan thanh lâu.
Hoàng đế trào phúng nói:
- Năm đó Yến hoàng sai thái tử vào thành Trường An làm con tin không phải vì an lòng trẫm, mà là muốn an lòng chính hắn, nếu trẫm không thu con của hắn, hắn chẳng phải mỗi đêm đều lo lắng thiết kỵ của trẫm tùy thời sẽ công phá Thành Kinh, giết vào tẩm cung của hắn sao? Vì để lão già đó có thể ngủ ngon chút, sống lâu thêm mấy ngày nên trẫm đành phải cố mà đáp ứng thôi.
- Ngươi phải hiểu rõ một điểm, là Yến hoàng Nam Tấn quốc quân bọn hắn khóc lóc muốn đưa con tin đến thành Trường An, chứ không phải trẫm muốn con tin, thái tử hoàng tử cứt chó, chẳng lẽ Đại Đường nuôi bọn chúng không cần tốn bạc không tốn cơm à?
Hoàng đế phất phất tay, nói:
- Long Khánh hoàng tử còn muốn đi thì để cho hắn đi, thành Trường An không nuôi phế nhân.
...
Đến đầu ngõ bốn mươi bảy liền xuống xe ngựa, lặng lẽ chuồn đến cái ngõ hẹp sân sau kia làm mấy cái ám hiệu cách vách tường, cửa sau của Lão Bút Trai "kẹt" đẩy ra, Ninh Khuyết dùng tốc độ nhanh nhất lẻn mình vào.
Tiếp nhận khăn lông ấm nóng rửa sạch mặt, cho hai chân vào trong chậu nước ấm nhiệt độ vừa đủ, Ninh Khuyết thoải mái rên rỉ một tiếng, cảm thấy mỏi mệt từ hôm qua đến đêm nay tích lũy lại đã được quét sạch, tinh thần căng thẳng thật lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Trong một ngày một đêm, hắn đi lên hậu sơn thư viện chiến thắng Long Khánh hoàng tử, chiếm được tư cách tiến vào tầng hai, từ một học sinh thư viện bị người ta lãng quên biến thành thiên tài được thư viện lẫn Nam Môn Hạo Thiên Đạo tranh đoạt, sau đó được phát hiện là chủ nhân của hoa khai thiếp, tiến vào hoàng cung được bệ hạ giữ lại dùng bữa, nói chuyện phiếm với cả nhà bệ hạ...
Chấn kinh nối liền chấn kinh, đợt sau nối liền đợt trước ùn ùn mà đến, gặp gỡ bực này thật sự là khó có thể tưởng tượng, ngày sau hẳn cũng rất khó có ai có thể phục chế, dù là người ngoài cũng không kịp nhìn chứ huống chi là đương sự như hắn? Cho đến bây giờ nằm trên chiếc giường quen thuộc, Ninh Khuyết vẫn có đôi chút hoảng hốt không chân thật.
Tang Tang cho thêm một gáo nước ấm vào chậu rửa chân dưới chân hắn, ngồi xổm trên đất ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn tò mò hỏi:
- Thiếu gia, lão hoàng đế nhìn trông thế nào vậy? Có phải râu vừa dài vừa trắng hay không?
- Vừa dài vừa trắng là lão thánh nhân, không phải lão hoàng đế.
Ninh Khuyết nằm nghiêng ở trên đệm, đưa tay chỉ chỉ cái đùi tê dại của mình, ý bảo Tang Tạng đấm vài cái, nói:
- Hoàng đế bệ hạ thật ra tuổi cũng không phải quá lớn, muốn nói đây là một người thế nào nhỉ? Ta còn thực nói không rõ.
Đây là một câu nói rất thành thực. Đối với hoàng đế Đại Đường bệ hạ, cảm nhận của Ninh Khuyết trước nay khá phức tạp, rất nhiều chi tiết kể từ trận thiên tai kia cho đến binh trại Vị Thành khiến hắn cảm giác vị thiên tử này chính là minh quân trong truyền thuyết kia, nhưng mỗi khi nhớ tới huyết án trong tướng quân phú, nhớ tới những hung thủ vẫn an tọa trong triều đình, hai chữ minh quân ở trong lòng hắn liền phải đánh lên dấu chấm hỏi.
Từ biên giới trở lại thành Trường An, hắn bắt đầu đuổi giết hung thủ năm đó tham dự huyết án phủ tướng quân, cũng chính ở trong quá trình này hắn phát hiện trong mấy năm nay vị hoàng đế bệ hạ kia tuy chưa tra rõ việc này nhưng đã âm thầm còn là làm rất nhiều chuyện, nên giáng chức đã giáng chức nên cách chức đã cách chức. Mặc dù Ninh Khuyết đương nhiên cho rằng những trừng phạt này xa xa không đủ, nhưng hắn phải thừa nhận, đối với một vụ án đã bị người đời lãng quên từ lâu hơn nữa lại không có chứng cứ gì lẫn tầm quan trọng lật lại bản án thì hoàng đế bệ hạ làm đã đủ nhiều rồi.
Về phần đầu sỏ gây nên huyết án phủ tướng quân, thân vương Lý Phái Ngôn và Hạ Hầu đại tướng quân... Một là đệ đệ ruột của hoàng đế bệ hạ, một là đại tướng rường cột của đế quốc, hiện nay vẫn vinh quang như cũ, hắn cũng có thể rõ ràng đạo lý trong đó.
Trong lòng Ninh Khuyết lẳng lặng nói: “Bệ hạ, ngươi không hạ thủ được đối với đệ đệ em của mình, vậy cứ để cho học sinh ta làm đi!”
Tang Tang ngồi đến bên giường, vung nắm tay nhỏ cực có tiết tấu gõ đùi hắn, nhìn mặt hắn khó có thể đè nén tò mò trong lòng, hỏi:
- Hoàng hậu nương nương đẹp không? Công chúa điện hạ hình như không thích nàng, nhưng lần trước ở trong Hồng Tụ Chiêu ta nghe Tiểu Thảo nói hoàng hậu nương nương là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, cho nên bệ hạ nhiều năm như vậy cũng chỉ thích có một mình nàng.
Tận hưởng nắm tay nhỏ tẩm quất, Ninh Khuyết thoải mái nheo mắt, nói:
- Ta nói ngươi nên bớt lui tới với Tiểu Thảo đi, theo nàng ta không học được bản lình gì mà chỉ biết nói chuyện nhăng cuội thôi.
Tang Tang nói:
- Ta chỉ là tò mò.
Ninh Khuyết bỗng nhiên nghĩ đến một việc, mở mắt, thở dài nói:
- Nhìn không ra hoàng hậu nương nương có điểm nào đặc biệt, cũng khó tổng kết lại con người hoàng đế bệ hạ, nhưng ít ra có một điểm ta biết, nếu hắn đi buôn bán khẳng định sẽ rất lợi hại.
...
Chủ tớ hai người nhìn chằm chằm hộp bạc trên giường, chính xác hơn là nhìn chằm chằm những tờ giấy trong hộp, vẻ mặt cực kỳ xót của. Trầm mặc thời gian rất lâu, Tang Tang ngẩng đầu lên, có chút không cam lòng hỏi:
- Toàn bộ đều phải đưa vào trong cung sao?
Giọng Ninh Khuyết hơi khàn khàn:
- Đương nhiên không, nhiều nhất hai phần ba, không... Nhiều lắm một nửa.
Tang Tang bắt đầu lựa chọn thư thiếp từ trong hộp, động tác của nàng rất chậm chạp rất không nỡ, biểu cảm trên mặt rất đau lòng. Ninh Khuyết cũng rất đau lòng, hối hận cảm khái:
- Nếu lúc trước biết sẽ có ngày ta tùy ý viết một tờ giấy lộn cũng có thể dùng như ngân phiếu, ta há lại ném đi đốt đi nhiều như vậy? Cho dù viết kém chút, mực mờ một chút, nhưng coi như nửa tờ ngân phiếu chung quy không thành vấn đề nhỉ? Như vậy tính ra, ngươi nói mấy năm nay chúng ta vứt đi bao nhiêu tờ ngân phiếu rồi?
Nghe lời này, mắt Tang Tang bỗng nhiên sáng lên, cực kỳ nhanh chóng nhảy xuống giường, đưa tay kéo mạnh Ninh Khuyết xuống giường, nhấc ván giường lên rồi thò tay lao lục lọi hồi lâu mới lấy ra một cái hộp nhỏ. Nàng đặt cái hộp trên bàn xong mở ra lấy xấp giấy bên trong, hưng phấn nói:
- Thiếu gia, trước kia ngươi ném rất nhiều giấy, ta đều nhặt về cất, ngươi xem những cái này có thể đổi tiền hay không?
Ninh Khuyết hơi ngẩn người, vô thức cầm lấy tờ giấy trên cùng nhìn xem, phát hiện đó là tang loạn thiếp hắn viết đêm Trác Nhĩ chết, khiếp sợ hỏi:
- Cái thiếp này ta đã sớm vứt rồi, ngươi nhặt về lúc nào?
Tang Tang mỉm cười.
Ninh Khuyết kinh ngạc không biết nói gì, qua thời gian rất lâu mới tỉnh táo lại, vươn hai tay ôm khuôn mặt nhỏ hơi đen của Tang Tang, thâm tình cảm khái nói:
- Tang Tang, nếu không có ngươi, ta biết sống thế nào?
Đúng lúc này, bụng hắn bỗng nhiên kêu lên ọc ẹc.
Ninh Khuyết thu hồi hai tay xoa xoa bụng, nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, nói:
- Cách trời sáng còn lâu nhỉ?
- Đúng vậy, thiếu gia.
Tang Tang tò mò hỏi:
- Làm sao vậy?
Ninh Khuyết nghiêm túc nói:
- Lúc này ta thật nhớ nhung bát mì chua cay.
Tang Tang nghi hoặc khó hiểu hỏi:
- Nghe nói yến hội trong hoàng cung ít nhất cũng có hơn một trăm khay đồ ăn, chẳng lẽ thiếu gia ngươi chưa ăn no sao?
Ninh Khuyết cười trào phúng, nói:
- Này người không kiến thức, cho rằng hoàng cung là nơi nào? Trên ngự yến đủ thứ mỹ vị thanh nhã, nhưng chú ý là tinh xảo, nào có thể dọn lên như núi? Thiếu gia ta bây giờ cũng là người từng ăn ngự yến, ngày sau ngươi đừng nói kiểu này ra ngoài, tránh cho người ta nghe thấy nhạo báng chúng ta ánh mắt kém cỏi.
Tang Tang ừ một tiếng, tiếp tục bình tĩnh hỏi tiếp:
- Ngự yến khẳng định rất ngon, nhưng thiếu gia ngươi rốt cuộc có ăn no không?
Sắc mặt Ninh Khuyết hơi cứng lại, sau khi trầm mặc một lát nói thật:
- Quả thật chưa ăn no.
Tang Tang mỉm cười nói:
- Ta đi nấu mì.
----------oOo----------
(*): Dòng thơ về người phụ nữ chốn thâm cung, suốt đời bị giam giữ nơi quạnh quẽ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK