Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc tay cầm trượng sắt hận không thể đập Thiên Miêu Nữ đáng yêu thành thịt nát, còn muốn hô hào ngã phật từ bi. Cho nên Ninh Khuyết đặt phác đáo dài nhỏ trên cổ tăng nhân, nói tiếng đại sư dường như không hiểu từ bi.
Da thịt nơi cổ tăng nhân bởi vì hàn ý trên lưỡi đao mà run nhè nhẹ, hắn nhìn trang phục của Ninh Khuyết, mặt lộ vẻ cả kinh, nghẹn giọng hỏi:
- Người Đường?
Ninh Khuyết gật đầu.
Tăng nhân cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Ninh Khuyết qua lưỡi đao dài nhỏ, nói:
- Ngươi đây là đánh lén.
Ninh Khuyết không nhìn hắn, quan sát mấy bông tuyết chậm rãi bay xuống nơi lưỡi đao, nói:
- Ngươi nói xem.
Tăng nhân không ngờ hắn lại trả lời như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào, khuôn mặt ngăm đen dưới nón vì gượng gạo mà cứng đờ, trầm giọng nói:
- Không giảng đạo lý?
Ninh Khuyết nhìn hắn cười cười, nói:
- Vừa rồi cũng không thấy ngươi giảng đạo lý.
Tăng nhân nghẹn lời.
Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt dưới bóng cái nón kia, đột nhiên hỏi:
- Ngươi cảm thấy nên kết thúc như thế nào?
Tăng nhân dưới nón đôi mắt hơi sáng, nhìn hắn nói:
- Bần tăng không phục, chiến một trận nữa.
Thiên Miêu Nữ đứng gần hai người nhất, nghe tăng nhân nói, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tức giận nói:
- Ngươi có biết xấu hổ không? Vừa rồi rõ ràng là ngươi đánh lén ta, bây giờ lại nói chúng ta đánh lén ngươi, dựa vào đâu mà còn muốn đấu với ngươi?
Ninh Khuyết lại như là không nghe thấy gì, chậm rãi dời phác đao trên cổ họng tăng nhân xuống mặt tuyết đọng thật dày, xoay tay kéo lùi mấy bước, kéo giãn một khoảng cách với tăng nhân.
Tăng nhân im lặng nhìn hắn, sau đó giơ tay phải tháo chiếc nón trên đầu, để lộ cái đầu trọc được bọc bởi vải xanh, cùng đôi mắt đầy cảnh giác. Hắn không biết thanh niên người Đường đột nhiên xuất hiện này là ai, không thể đoán được cảnh giới của đối phương. Điều này chỉ có hai khả năng: thanh niên người Đường có cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều, hoặc đối phương không phải là người tu hành.
Trẻ tuổi như thế đã tiến vào cảnh giới Động Huyền? Tăng nhân cho rằng loại khả năng này thật sự quá nhỏ, hơn nữa lúc trước thấy Ninh Khuyết tài bắn cung như thần đao pháp sắc bén, nhưng chưa có thi triển bất cứ thủ đoạn nào của người tu hành nên càng thêm chắc chắc đối phương là người thường. Nếu là người thường, như vậy nếu người tu hành như mình đã có chuẩn bị thì làm sao có thể thắng được?
Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc nhìn chằm chằm Ninh Khuyết từ xa, hít sâu một hơi, đôi chân trần ngăm đen từ từ lún vào trong tuyết, nước tuyết tan chảy lan ra xung quanh. Chuỗi tràng hạt đen sì bị mũi tên ghim vào cây đại thụ run rẩy dữ dội, sau đó mạnh mẽ thoát ra bay trở về, được tay phải của tăng nhân ổn định bắt lấy.
- Mời.
Tăng nhân vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Ninh Khuyết, trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, chuỗi tràng hạt đen sì rít lên trong không khí, theo sau đó là tiếng vang của trượng sắt như sấm, nhắm thẳng vào Ninh Khuyết!
Trong khu rừng tuyết, lá khô lẫn bùn tuyết bay tán loạn, thiên địa nguyên khí chấn động bất an, như thể sắp bùng nổ.
Ninh Khuyết nắm chặt chuôi phác đao, cảm nhận rõ ràng sự quen thuộc của dây thừng tết chặt quanh chuôi, giúp hút mồ hôi. Hắn chăm chú nhìn trượng sắt và chuỗi tràng hạt đen sì đang xoay tròn lao tới, gió tuyết rít lên xung quanh, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc.
Ngay khi tốc độ của chuỗi tràng hạt đạt đến cực điểm và gần như biến mất khỏi tầm mắt, hai đầu gối của hắn hơi gập lại rồi bật ra, giống như một cơn gió tuyết nhẹ nhàng lướt qua cánh đồng tuyết, lao tới với một đường cực thấp sát mặt tuyết.
Khoảng cách nhanh chóng được thu hẹp, hai tay hắn khẽ lật, phác đao dài nhỏ từ phía dưới vung lên, gạt rơi những mảnh cỏ và bông tuyết trước mũi, đầu nhọn chuẩn xác đánh trúng chuỗi tràng hạt đang xoay tròn lao tới muốn áp chế lưỡi đao!
Kèm theo một tiếng ma sát sắc bén, đầu đao mạnh mẽ chặn đứng chuỗi tràng hạt đang xoay tròn. Ngay sau đó, cổ tay Ninh Khuyết khẽ rung, phác đao rung lên đánh bay chuỗi tràng hạt ra xa!
Chuỗi tràng hạt bị đánh bay xéo đi, biến mất trong tuyết, gò má ngăm đen của tăng nhân trở nên tái nhợt, trong tâm trí hắn không còn cảm nhận được sự hiện diện của chuỗi tràng hạt bản mạng nữa, bị ẩn thương.
Ninh Khuyết một đòn thành công, không chút do dự, chân bước chéo lên, phác đao dài nhỏ tự nhiên cũng theo tới, vùng eo chợt phát lực, hai tay nắm chặt chuôi đao dồn toàn lực chém mạnh xuống!
Lưỡi đao chém nát bông tuyết chậm rãi hạ xuống trên không.
Chém bay bóng xám của thiết trượng trước mặt.
Một tiếng vang lớn như sét.
Một tiếng rên khẽ.
Ngực áo bông của tăng nhân đã rách ra chợt lại có thêm lỗ hổng càng sâu hơn, máu tươi nhuộm đỏ tràn ra bông.
Chân phải hắn chuẩn xác đặt lên đầu gối tăng nhân, ngay sau đó cổ tay khẽ lật, phác đao dài nhỏ trong không trung xoay lên, sống đao mạnh mẽ nện vào cổ họng tăng nhân, ngăn lại tiếng kêu thảm sắp sửa phát ra.
Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc bộp một tiếng quỳ một gối xuống, máu tươi từ khóe môi không ngừng chảy xuống, hơn nữa vết đao khắc sâu trên áo bông ở ngực, vẻ bên ngoài nhìn qua thực có chút khủng bố thê thảm, nhưng thực ra Ninh Khuyết xuống tay rất có chừng mực, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng. Chẳng qua hàn ý trên cổ, nên gương mặt ngăm đen của hắn sớm trở nên tái nhợt.
Biểu cảm kinh ngạc và bối rối hiện rõ trong mắt tăng nhân, hắn không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó. Tại sao đối phương, rõ ràng chỉ là một người bình thường, lại có thể đánh bay chuỗi tràng hạt bản mạng và đẩy mình vào tình thế tuyệt vọng như vậy.
Thắng bại chỉ trong chốc lát, nhìn tăng nhân nhuốm máu chật vật quỳ gối trên đất tuyết, các thiếu nữ đệ tử Đại Hà Quốc Mặc Trì Uyển che miệng. Các nàng không phải đồng tình tăng nhân Nguyệt Luân Quốc đáng giận này, mà là không ngờ thanh phác đáo dài nhỏ nhìn qua rất bình thường kia lại có thể như tia chớp hất văng tràng hạt chém tuyết chém trượng sắt chém tăng bào, rồi đặt ngay trên cổ họng tăng nhân Nguyệt Luân Quốc, hoàn toàn không để đối phương có cơ hội đánh trả!
Hình ảnh khiến các nàng kinh ngạc và khó hiểu nhất, cũng là hình ảnh khiến tăng nhân lúc này ngỡ ngàng và lạnh gáy - tại sao lưỡi đao của thanh niên người Đường này lại có thể đánh trúng chuỗi tràng hạt đen sì kia?
Điều này không liên quan đến đạo pháp. Chuỗi tràng hạt bản mạng của người tu hành Phật tông giống như phi kiếm của các Kiếm Sư, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể bắt kịp quỹ đạo bay của nó. Nếu không thể nhìn thấy và dự đoán được hướng bay, thì ngay cả đao pháp xuất sắc nhất cũng không thể đánh trúng. Tuy nhiên, thanh niên người Đường này đã làm được điều đó.
Trước đó, mũi tên ngoài rừng có thể bắn trúng chuỗi tràng hạt, có thể giải thích là do Thiên Miêu Nữ đang giao đấu với tăng nhân Nguyệt Luân Quốc, khiến chuỗi tràng hạt bị cố định. Nhưng lần này, làm sao có thể giải thích được?
Ninh Khuyết một tay cầm chuôi, nhìn tăng nhân Nguyệt Luân Quốc nửa quỳ dưới lưỡi đao, lắc đầu nói:
- Là ngươi cứ muốn tái chiến thôi, cũng không nên trách ta. Mọi người đều là chính đạo, cần gì phải phân ra ngươi chết ta sống?
Những lời này chính là những gì tăng nhân Nguyệt Luân Quốc đã nói sau khi đánh bị thương tam đệ tử Mặc Trì Uyển, Chước Chi Hoa. Lúc này, Ninh Khuyết đánh bại tăng nhân này rồi trả lại những lời đó cho hắn, khiến các thiếu nữ Đại Hà Quốc phía sau cảm thấy vô cùng hả giận.
Tăng nhân ngẩng đầu nhìn Ninh Khuyết một cái, khàn khàn hỏi:
- Ta nhận thua, xin hỏi cao tính đại danh của các hạ.
Ninh Khuyết rất hài lòng khi thấy trong ánh mắt hắn chỉ có sợ hãi và hoang mang, không có oán hận hay thù địch. Tuy nhiên, hắn không mấy hài lòng với câu hỏi mang đậm chất tiểu thuyết võ hiệp này, nhíu mày nói:
- Muốn biết tên họ ta để làm gì? Định sau này tìm ta trả thù sao?
- Không dám.
Tăng nhận ho hai tiếng, nâng tay áo lau đi máu bên môi, nói:
- Chỉ là sau khi trở về, nếu trưởng bối hỏi, ta không thể nói rằng mình đã thua dưới tay một người Đường không rõ danh tính.
Ninh Khuyết im lặng, dường như đang cân nhắc có nên tiết lộ tên họ sư môn của mình hay không.
Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc im lặng chờ đợi, các thiếu nữ Đại Hà Quốc cũng tò mò chờ câu trả lời, thậm chí thiếu nữ phía sau tấm màn vàng cũng nhẹ nhàng đặt bút lông lên nghiên mực.
Ninh Khuyết nói:
- Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói người thắng ngươi là Chung Đại Tuấn của thư viện.
Nghe thấy hai chữ "thư viện", thân thể tăng nhân Nguyệt Luân Quốc vốn đã cứng ngắc khẽ run lên, giọng nói cũng run rẩy, nói:
- Thì ra là người của thư viện, tiểu tăng thật sự đã mạo phạm.
- Ngươi hỏi sư môn ta, có phải muốn dùng danh nghĩa Nguyệt Luân Quốc Bạch Tháp Tự, hoặc thậm chí là thần điện để gây áp lực với ta?
Ninh Khuyết nhìn tăng nhân đầu bóng lưỡng bọc vải xanh, nói:
- Tiếc quá, ta là đệ tử của thư viện, và ta tin rằng mọi người cũng đồng ý là trên đời này chưa có chỗ nào có thể áp chế được thư viện.
Thân thể tăng nhân Nguyệt Luân Quốc run rẩy dữ dội, nói:
- Tiểu tăng không dám có ý đó.
- Có hay không cũng không sao cả, thư viện chúng ta xưa nay là nơi nói đạo lý quy củ nhất, chúng ta đi học bài đầu tiên đó là lễ, cho nên chúng ta thấy chuyện không nói đạo lý quy củ liền sẽ nhịn không được mà nhúng tay.
- Một đại hòa thượng mới vừa vào cảnh giới Bất Hoặc mà đã độc ác như thế? Hoa Si rất giỏi sao? Có thể cậy mạnh cướp địa phương của người khác? Khúc Ny Mã Đề... Là cái tên này nhỉ? Cũng phải nói quy củ.
Ninh Khuyết nhìn tăng nhân dưới lưỡi đao, nhớ lại lời dạy của giáo thụ lễ khoa Tào Tri Phong và nhị sư huynh.
Giáo thụ từng nói quy củ của thư viện rất đơn giản, nắm đấm ai lớn thì người đó là quy củ, tuân thủ quy củ đó là lễ. Nhị sư huynh yêu cầu càng thêm đơn giản, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không được làm mất mặt thư viện, nghĩa là chỉ được phép áp đảo người khác, không được để bất kỳ ai áp đảo mình.
Những lời này thực ra trước đây các thiếu nữ Đại Hà Quốc đều từng nói, hắn chỉ là lặp lại một lần, nhưng tình thế đã thay đổi, sức mạnh của ngôn từ cũng khác biệt hẳn. Tăng nhân Nguyệt Luân Quốc không dám có bất kỳ nghi ngờ nào, chỉ thành thật lắng nghe, sợ rằng vị học sinh nhiệt huyết này của thư viện sẽ vô tình run tay khiến hắn hộc thêm một miệng máu.
- Cút đi, về sau đừng tới nữa.
Ninh Khuyết dời phác đao, nói với tăng nhân.
Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ về các sư huynh sư tỷ kiêu ngạo ở ngọn núi lớn phía nam thành Trường An xa xôi, cùng với con ngỗng trắng kiêu ngạo kia: Tiểu sư đệ ta cũng không để thư viện mất mặt, hiện tại đã bắt đầu thể hiện bản lĩnh rồi.
...
- Đa tạ sư huynh trượng nghĩa tương trợ.
- Không có gì.
Ninh Khuyết không thích những nghi thức rườm rà của các môn phái chính đạo, ngăn Chước Chi Hoa cúi đầu cảm tạ, tránh mất thời gian, nói thẳng:
- Danh tiếng của thư viện không thể bảo vệ các ngươi mãi mãi. Dù Bạch Tháp Tự có kiêng dè, họ vẫn có thể gây rắc rối cho các ngươi. Hãy tự cẩn trọng.
Thiên Miêu Nữ ở bên cạnh nhíu mày, có chút không vui nói:
- Sư huynh, tại sao lúc trước lại cho hắn cơ hội giao đấu lần thứ hai? Nếu không đánh trúng chuỗi tràng hạt kia thì phải làm sao?
Chước Chi Hoa thầm nghĩ vị Chung sư huynh này đã có lòng giúp đỡ chúng ta, sư muội sao lại có thể chỉ trích lung tung như vậy, lo lắng đối phương không vui, mang theo nụ cười xin lỗi, nói:
- Tăng nhân đó là đệ tử đời hai của Nguyệt Luân Quốc, thật không ngờ lại không thể chống đỡ nổi một hiệp dưới tay Chung sư huynh, Chung sư huynh chắc hẳn là người rất xuất sắc trong thư viện.
Ninh Khuyết nở một nụ cười gượng gạo, thầm nghĩ rằng việc mình thường xuyên che giấu thân phận thật sự có thể khiến cái tên Chung Đại Tuấn trở nên nổi tiếng. Đến lúc đó, nếu có rắc rối xảy ra, thật sự sẽ rất khó xử.
...
Dắt đại hắc mã rời khỏi suối nước nóng, Ninh Khuyết thong thả đi dọc theo ven hồ. Bông tuyết trên không bay dày đặc hơn trước, hắn im lặng ngắm nhìn cảnh tuyết trong hồ, trong đầu không ngừng phân tích và nhớ lại trận chiến hôm nay.
Tinh thần kỵ sĩ và phong độ vinh quang đối với hắn mà nói chỉ là những thứ vô nghĩa. Lý do hắn cho tăng nhân Nguyệt Luân Quốc cơ hội lần thứ hai không phải để đối phương tâm phục khẩu phục, mà là vì hắn cần một đối thủ để thử nghiệm phương thức chiến đấu hoàn toàn mới mà mình đã cân nhắc trong những ngày qua.
Chiến đấu thực nghiệm, đồng bào trong quân doanh Đại Đường không thể làm được, vì không thể ra tay tàn nhẫn. Những người mạnh mẽ như Long Khánh hoàng tử cũng không thể, vì rất có khả năng bị đối phương hạ độc thủ. Hôm nay gặp được tăng nhân Bạch Tháp Tự ở cảnh giới Bất Hoặc, đúng là đối tượng thích hợp nhất, thích hợp đến mức khi hắn cầm chuôi đao, hai tay cũng bắt đầu run lên vì phấn khích.
Trong trận chiến, hắn đã ra hai đao, tốc độ và lực lượng đều chính xác hơn nhiều so với khi ở Vị Thành. Tuy nhiên, điểm mấu chốt không nằm ở đây, mà ở chỗ hắn chưa sử dụng bất kỳ kỹ năng tu hành nào. Đối thủ như tăng nhân Bạch Tháp Tự, hắn có thể đối phó mà không cần đến kỹ năng tu hành. Đây chính là cơ sở để hắn thử nghiệm phương thức chiến đấu mới.
Trong đêm mưa tại Xuân Phong Đình, Triều Tiểu Thụ một kiếm rẽ nước không biết đã chém giết bao nhiêu cao thủ hắc đạo thành Trường An. Trên Bắc Sơn Đạo, bóng kiếm xám xịt của một kiếm sư Ma Tông gây ra tổn thất nặng nề cho các thị vệ tinh nhuệ nhất của Đại Đường. So với các võ giả bình thường, người tu hành luôn thể hiện ra vô cùng mạnh mẽ, khó có thể đánh bại.
Trong góc nhìn của Ninh Khuyết, nguyên nhân chủ yếu nhất là do người tu hành lấy niệm lực khống chế thiên địa nguyên khí, bản mạng phi kiếm hoặc các loại vũ khí khác có tốc độ nhanh hơn võ kỹ thông thường quá nhiều, hơn nữa quỹ đạo thay đổi bất thường, căn bản không thể nắm lấy.
Tuy nhiên, đối với hắn đã bước vào thế giới tu hành, điều này không phải là vấn đề lớn. Mặc dù chỉ thông mười khiếu, tư chất không cao, khả năng khống chế thiên địa nguyên khí hạn chế, không thể dùng phi kiếm để chiếm ưu thế về tốc độ và uy lực khi đối địch, nhưng cảm giác của hắn lại rất nhạy bén, có thể phát hiện rõ ràng những biến đổi nhỏ nhất của thiên địa nguyên khí xung quanh.
Những biến đổi nhỏ của thiên địa nguyên khí không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Ninh Khuyết đang cố gắng nắm bắt những thay đổi này. Nếu thành công, hắn sẽ biết được khi nào đối thủ tu hành ra tay và cách mà vật bản mạng của đối phương vận hành.
Hôm nay hắn đã thành công, vì vậy khi chuỗi tràng hạt của tăng nhân Nguyệt Luân Quốc lao tới với tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy quỹ đạo của nó, nhưng trong tâm trí của hắn, mọi thứ lại trở nên rõ ràng mà chậm rãi.
Nắm bắt được quỹ đạo vận hành của vật bản mạng đối thủ chỉ là bước đầu tiên. Trong phương thức chiến đấu này, Ninh Khuyết cần nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với đối thủ tu hành, kéo họ vào cận chiến.
Giống như ngày đó hắn nói với Tư Đồ Y Lan. Theo hắn, phần lớn người tu hành trên đời đều đắm chìm trong việc luyện tập phi kiếm và phép thuật, nhưng lại không biết cách giết người.
Hơn nữa, ngoại trừ những cường giả võ đạo đỉnh phong và cao thủ Ma Tông, hầu hết người tu hành đều có một điểm yếu chí mạng: thân thể và năng lực thường yếu ớt hơn nhiều so với võ giả. Nếu không có khả năng cận chiến mạnh mẽ, khi đối mặt với một người có đao pháp sắc bén và kinh nghiệm chiến đấu như hắn, họ sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Ninh Khuyết sẽ cân nhắc phương thức chiến đấu này, liên quan đến khả năng tu hành của bản thân. Trước khi trở thành Thần Phù Sư và có thể sử dụng phù hộ thân, để chiến thắng người tu hành có cảnh giới tương đương hoặc cao hơn, cần phải có những chiến thuật khác. Điều này cũng liên quan đến lời dạy của Nhan Sắt đại sư trước khi rời khỏi thành Trường An.
Lúc ấy Nhan Sắt đại sư nhìn hắn bình tĩnh nói: "Cho dù ngươi có thể điều khiển phi kiếm vạn dặm giết địch, nhưng nếu kẻ địch có thể tiếp cận trong vòng một thước thì cái nhất kiếm kinh thiên kia cũng là vô nghĩa. Coi như hắn là Liễu Bạch đi chăng nữa, nếu bị nhị sư huynh của ngươi đến gần người thì cũng chỉ có thể há hốc mồm. Cho nên kiểm soát tốt một thước gần người mới là quan trọng nhất".
Tung kiếm vạn dặm, không bằng nơi một thước trước người.
Ninh Khuyết dắt đại hắc mã đứng yên trong tuyết đọng ven hồ.
Hắn nhìn bầu trời ngoài vạn dặm, rút đao chém rơi một bông tuyết trước người.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK