Lúc này, ánh nắng sớm tỏa sáng, mang lại chút ấm áp hiếm hoi cho hoang nguyên. Trên đồng cỏ, hàng trăm kỵ binh của thần điện đứng trang nghiêm, trầm mặc. Mũ giáp đen với hoa văn vàng phức tạp lấp lánh dưới ánh mặt trời, tỏa ra vẻ uy nghiêm, thánh khiết. Cờ xí tung bay trước hàng ngũ, thể hiện khí thế vô cùng trang nghiêm thánh khiết.
Đây là đội kỵ binh nổi danh khắp thiên hạ của Tây Lăng Thần Điện, danh xưng hộ giáo thần quân. Mấy tháng trước, họ rời Tây Lăng, đi qua đo thành Thành Kinh của Yến Quốc để đến biên giới hoang nguyên, phụng mệnh hộ tống một số đại nhân vật tôn quý tới vương đình dự đàm phán – cũng chính là đội quân mà Mạc Sơn Sơn từng nhắc đến với Ninh Khuyết.
Đêm trước, họ đã thấy doanh địa phát ra pháo hiệu cầu cứu, cũng thông qua phương thức khác nhận được phù văn truyền thư cầu viện. Nhưng có lẽ là vì đường xa nguy hiểm chỗ hoang vu, thần điện kỵ binh cũng không gấp rút tiếp viện mà theo tuyến đường định trước mà tiến tới một cách cẩn trọng, cho đến khi gặp mặt ở nơi này, giữa con đường cũ bên dòng sông cổ trên đồng cỏ.
Giữa đội hình thần điện kỵ binh, có mười mấy tăng nhân Nguyệt Luân Quốc và đệ tử Thiên Dụ viện, cùng với một chiếc xe ngựa.
Cửa xe mở ra, một cái chân nhỏ đi giày vải màu xanh bước xuống sàn thùng xe. Đó là một lão phụ nhân đầy mặt nếp nhăn, mặc một chiếc áo choàng kỳ quái, tựa như được tạo thành từ vô số loại vải khác nhau. Chiếc áo trông rất mỏng manh, không biết làm sao có thể chịu được gió lạnh trên hoang nguyên.
Thần điện kỵ binh hộ tống đệ tử Thiên Du viện và đệ tử chùa Bạch Tháp Nguyệt Luân Quốc đến vương đình, coi như một cuộc thí luyện. Vị phụ nhân này chính là người chủ sự của đội ngũ, tên là Khúc Ny Mã Đề, một nhân vật đức cao vọng trọng của Nguyệt Luân Quốc.
Nguyệt Luân Quốc và Đại Hà Quốc từ xưa đến nay có mối quan hệ cực kỳ căng thẳng do lịch sử để lại. Gần đây, tại biên giới phía bắc Yến Quốc, một vụ xung đột nhỏ đã xảy ra liên quan đến suối nước nóng, khiến Khúc Ny Mã Đề, người nổi tiếng với tính cách thù dai và lòng dạ hẹp hòi, ra lệnh thông qua thần điện, giao cho các thiếu nữ Đại Hà Quốc từ Mặc Trì Uyển nhiệm vụ nguy hiểm này. Khi nhìn thấy các đệ tử Mặc Trì Uyển bị vây hãm dưới khe núi, bà ta tất nhiên không có ý định cứu viện.
Những bà ta dù sao cũng là tiền bối đại đức giới tu hành, còn phải duy trì tôn nghiêm cùng quang huy của thần điện, suy nghĩ âm hiểm trong lòng tự nhiên sẽ không trực tiếp bày tỏ trước mặt mọi người.
Khúc Ny Mã Đề nhìn xuống doanh địa bừa bãi phía dưới đất trũng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, từng nếp nhăn trên gương mặt bà ta toát lên vẻ âm lãnh quỷ dị. Giọng nói khàn khàn và bén nhọn của bà vang lên, nghe cực kỳ khó chịu.
- Có thể phù văn truyền thư... Vị phù sư kia trong doanh địa lương đội không rõ là ai, nhưng nghĩ hẳn thực lực không thể coi thường, chắc chắn có khả năng tự bảo vệ mình. Chúng ta đường xa mà đến, nếu mù quáng cứu viện không chỉ gây tổn thương mà còn có thể ảnh hưởng đến bố trí phòng ngự của họ. Hãy quan sát tình hình một chút rồi quyết định.
Dưới đồng cỏ gần đó, thi thể la liệt khắp nơi, máu chảy đầy đất, xa địa đã gần như sụp đổ. Trên dốc thoải phía đông bắc, bọn mã tặc đã tập hợp, chuẩn bị mở đợt xung phong tiếp theo. Ai cũng thấy rõ rằng những người trong doanh địa sắp không thể cầm cự được nữa, nhưng Khúc Ny Mã Đề vẫn giữ thái độ thờ ơ, như thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng bất kể là tăng nhân Bạch Tháp Tự và đệ tử Thiên Dụ Viện đều im lặng, dường như chẳng hề nghe thấy bà ta nói gì.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh khẽ gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc gì khác thường.
Hạo Thiên Đạo Môn và Phật Tông từ xưa đến nay luôn giao hảo, đặc biệt trong những năm gần đây, nhờ có Tài Quyết Ti ti tọa đại nhân Long Khánh hoàng tử, mối quan hệ giữa Tây Lăng và Nguyệt Luân Quốc càng thêm thân thiết. Thống lĩnh đội thần điện kỵ binh này, do ti tọa đại nhân tự mình chỉ huy, luôn rất tôn trọng ý kiến của Khúc Ny Mã Đề cô cô.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh cũng không muốn mang cấp dưới đến cứu viện những người dưới đồng cỏ. Hắn phải bảo vệ đệ tử Thiên Dụ Viện và tăng nhân Bạch Tháp Tự trong đội ngũ, đặc biệt là thiếu nữ quý nhân trong xe ngựa. Nếu tùy tiện xuất kích làm nàng bị dọa sợ, hắn sao có thể giải thích với ti tọa đại nhân?
Hơn nữa dù hắn là cao thủ cảnh giới Động Huyền, một trăm thuộc hạ là thần kỵ cường đại tinh nhuệ nhất trên đời, nhưng đối mặt với hai ba trăm mã tặc hung hãn trên đồng cỏ, việc tiêu diệt hết bọn chúng chắc chắn sẽ gây tổn thất không nhỏ, bản thân hắn cũng sẽ bị thương. Sinh mạng của mỗi kỵ binh thần điện đều vô cùng quý giá, chỉ nên hy sinh vì tôn nghiêm và vinh quang của thần điện, sao có thể mạo hiểm vì đám dân đen dưới đồng cỏ?
Huống chi Đại Hà Quốc và Đường Quốc vốn thân cận, Tây Lăng Thần Điện từ trên xuống dưới đã bất mãn nhiều năm. Lúc này để bọn họ nếm chút khổ sở cũng là cần thiết. Còn về đám dân phu và kỵ binh Yến Quốc kia... Nghĩ rằng họ đều là thuộc hạ của Yến Sùng Minh thái tử, không liên quan gì đến ti tọa đại nhân, cho dù chết nhiều cũng không sao.
Về phần vấn đề mặt mũi và đạo nghĩa của thần điện... Thống lĩnh thờ ơ nghĩ, nhìn thấy hộ giáo thần quân ở đây, bọn mã tặc chắc chắn sẽ biết điều, không dám làm quá phận. Hơn nữa, thần điện cho rằng làm như thế nào là đúng, thì đó là đúng, chân thật và đáng tin.
Thống lĩnh từ từ giơ tay phải lên, ra hiệu cho kỵ binh phía trước, giữa và sau chia thành ba đội, chậm rãi tản ra dọc theo bờ cỏ, tạo thành thế phòng thủ nhưng rõ ràng chưa chuẩn bị chiến đấu.
Chỗ doanh địa dưới đồng cỏ, tiếng la khóc tuyệt vọng và mắng chửi mơ hồ truyền đến. Nghe những lời lẽ thô tục đó, sắc mặt Khúc Ny Mã Đề càng thêm u ám, nếp nhăn chồng chất đầy tức giận. Bà ta lạnh giọng nói:
- Một đám dân đen không biết tôn ti, ta cũng muốn xem, đệ tử Thư Thánh có thể có mấy phần bản lãnh.
Cỗ xe ngựa nằm yên lặng giữa đội hình thần điện kỵ binh, trước sau đều giữ im lặng tuyệt đối.
Một thiếu nữ dung nhan tuyệt mỹ ngồi bình tĩnh trên giường mềm, chuyên chú chăm sóc một chậu hoa lan trước mặt. Không biết nàng đã che chở thế nào mà chậu hoa lan mảnh mai này vẫn sức sống tràn trề giữa hoang nguyên rét lạnh. Chỉ tiếc rằng, vẻ thanh u tinh thuần của thiếu nữ đã làm lu mờ toàn bộ màu sắc của chậu hoa lan.
...
Doanh địa và bọn mã tặc đã huyết chiến từ sáng sớm đến giờ, cả hai bên đều mệt mỏi rã rời. Tiếng rên rỉ của hơn trăm người bị thương dần yếu đi, vô số thi thể chất đống giữa doanh trại. Sàn xe và trận địa bị phá hỏng nặng nề, cháy đen từng mảng, trông xiêu vẹo, không thể nào chịu nổi một đợt tấn công nữa từ bọn mã tặc.
Mọi người trong doanh địa đã chìm vào tuyệt vọng, nhưng khi thấy một đội kỵ binh thần điện xuất hiện trên đồng cỏ, họ như nhìn thấy tia hi vọng, không kìm được vui mừng đến rơi lệ. Thiếu nữ Mạc Sơn Sơn, vốn lặng lẽ ngồi trong xe ngựa, sau khi xác nhận viện quân đã đến, cũng buông ngọn bút trong tay và thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chờ một lúc, thấy đội kỵ binh thần điện trên đồng cỏ tiến chậm rãi mà vẫn không có dấu hiệu xông lên cứu viện, tiếng reo hò trong doanh địa dần im lặng. Nỗi nghi ngờ và bất an lớn dần trong lòng mọi người. Một Yến quân tinh mắt nhận ra trận hình của kỵ binh thần điện chỉ là để uy hiếp chứ không phải để tấn công, và phán đoán này nhanh chóng lan khắp doanh địa, lập tức khiến tất cả chìm vào tuyệt vọng và đau khổ thêm một lần nữa.
Trong lúc tuyệt vọng nhìn thấy hi vọng, rồi lại ngay sau đó rơi vào tuyệt vọng lần nữa, và lần này là khi trơ mắt nhìn tia hi vọng ở ngay gần tan biến. Cho dù là người có ý chí kiên cường đến đâu, có lòng thành kính với Hạo Thiên Đạo đến đâu, và tôn kính thần điện đến mức nào, đều không kìm được mà bật khóc, sau đó là bừng bừng phẫn nộ.
Trong doanh địa vang lên vô số tiếng khóc và tiếng mắng chửi tức giận, tạo nên một mảng hỗn loạn. Mọi người dùng tất cả những lời lẽ thô tục mà họ có thể nghĩ đến để chửi rủa đám thần điện kỵ binh máu lạnh vô tình trên đồng cỏ, phát tiết sự tuyệt vọng và phẫn nộ của mình.
Chước Chi Hoa mím chặt môi, nhìn thần điện kỵ binh trên đồng cỏ và lão phụ nhân mặc áo bào vải phía trước, tuy không nói gì nhưng ánh mắt bốc cháy ngọn lửa thù hận.
Vai phải của nàng bị loan đao của mã tặc chém bị thương, đã được băng bó đơn giản nhưng hiện tại vẫn đang có máu rỉ ra ngoài.
Đệ tử Mặc Trì Uyển bị thần điện phái đến hoang nguyên để thực hiện nhiệm vụ gian nan, tất cả đều do vị lão phụ Nguyệt Luân Quốc này sắp đặt. Thế nhưng, khi họ gặp phải tình cảnh hiểm nghèo, bà ta lại hoàn toàn thờ ơ, không màng đến tình nghĩa chính đạo, thật khiến người ta khinh thường.
Thiên Miêu Nữ tức giận nói:
- Lão thái bà kia đúng là đồ khốn kiếp, nhưng thần điện kỵ binh sao có thể thấy chết mà không cứu? Chẳng lẽ bọn họ không biết không tuân giáo lý thì sẽ bị Tài Quyết Ti trừng phạt?
Chước Chi Hoa mặt mày khinh bỉ, nhổ mạnh xuống đất, nghĩ thầm rằng thần điện kỵ binh vốn thuộc quyền quản lý của Tài Quyết Ti, ai dám nói họ vi phạm giáo lý, hành vi vô sỉ?
Ninh Khuyết nhấc nón lên, nhìn về phía đồng cỏ.
Lần đầu tiên nhìn thấy hộ giáo quân của Tây Lăng Thần Điện, hắn từng nghĩ rằng đội kỵ binh này sẽ quang minh uy nghiêm như trong truyền thuyết. Nhưng khi chứng kiến hành động của họ lúc này, trong lòng hắn không khỏi dâng lên những cảm xúc phức tạp.
"Dù thế nào đi nữa, các đệ tử Mặc Trì Uyển của Đại Hà Quốc đã nhận lệnh từ thần điện để viện trợ người Yến Quốc, vậy mà thần điện kỵ binh lại không muốn ra tay cứu viện sao?"
Ninh Khuyết chạm vào khuôn mặt đầy vết máu của mình, thầm nghĩ, hóa ra trên thế giới này thật sự có kẻ da mặt dày hơn mình. Chung quy vẫn đánh giá thấp mức độ vô sỉ của thế giới này rồi.
...
Thần điện kỵ binh đã đến, tạo ra ảnh hưởng lớn đối với bọn mã tặc. Dù rõ ràng họ không có ý định viện trợ doanh địa dưới đồng cỏ, nhưng uy danh của hộ giáo thần quân đã vang xa, dù chỉ có trăm kỵ binh vẫn đủ khiến hàng trăm mã tặc khiếp sợ không dám hành động liều lĩnh. Trận thế của mã tặc thu hẹp lại, vài thủ lĩnh giữ ngựa lùi về đồng cỏ chờ lệnh.
Đối mặt lực từ kỵ binh thần điện, đám mã tặc trở nên căng thẳng. Một tên với giọng run run xin chỉ thị:
- Đại nhân, người thần điện không thể đối địch lại được. Hay là chúng ta rút lui? Dù có thể giết hết những người trong doanh địa, nhưng nếu thần điện điều tra và phát hiện chúng ta có liên quan, e rằng sẽ gây bất lợi cho tướng quân.
Thủ lĩnh mã tặc nhìn thần điện kỵ binh từ xa, tiếng cười phức tạp vang lên từ dưới mảnh vải che mặt:
- Muốn chờ hai bên đánh đến tàn phế mới ra tay sao? Thần điện kỵ binh qua bao năm vẫn chỉ biết những tính toán hẹp hòi này, thật không hiểu sao bọn chúng lại có được danh tiếng lớn như vậy.
Rồi hắn nhìn sang cấp dưới bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Dù chúng ta có chết hết, thần điện dựa vào đâu để biết chúng ta là ai? Trước khi chết, chẳng lẽ các ngươi không hủy dung sao?
Thủ lĩnh mã tặc lần này dẫn quân vây đánh lượng đội, một trong các mục đích quan trọng là tiêu hao hết đám mã tặc này, tự nhiên sẽ không coi trong sinh mệnh đám thuộc hạ, về phần thần điện kỵ binh trên đồng cỏ xa xa, hắn căn bản không sợ hãi chút nào.
Người đời đều ca ngợi thần điện hộ giáo thần quân là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất thiên hạ, nhưng hắn, với tư cách là một nhân vật quan trọng của quân đội đế quốc, không hề coi trọng đối phương. Dù trong hàng ngũ đó có những cao thủ tu hành, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ như họ cũng không sẵn lòng trả giá đắt để ngăn cản hắn.
- Cùng nhau đi xuống.
Thủ lĩnh mã tặc khẽ nâng dây cương, giày cũng khẽ thúc bụng ngựa, chậm rãi tiến xuống đồng cỏ.
...
Một khắc trước, Ninh Khuyết chuẩn bị chạy trốn, nhưng khi thấy thần điện kỵ binh đã đến, hắn nhận ra mình không cần phải chạy nữa. Ngay sau đó, khi nhìn thấy thần điện kỵ binh trong bộ khôi giáp sáng chói, hắn quyết định ở lại.
Thần điện kỵ binh trên đồng cỏ đã chặn mất tuyến đường thoát thân tốt nhất mà hắn đã dự định, nhưng đó không phải là lý do chính khiến hắn quyết định ở lại chiến đấu cùng các thiếu nữ Đại Hà Quốc.
Nếu thần điện kỵ binh lúc này phóng ngựa đến cứu viện, dù đã mệt mỏi không chịu nổi, mã tặc thương vong nặng nề chắc chắn sẽ bị đánh tan. Thần điện kỵ binh đương nhiên sẽ có thương vong, nhưng trong doanh địa, hơn hai trăm người còn sống sẽ giảm bớt số người chết rất nhiều. Lý do đối phương không tiến lên, ngoài những điều hắn tạm thời chưa biết, rõ ràng là vì những thần điện kỵ binh và các quý nhân không rõ thân phận này coi trọng sinh mạng của mình hơn nhiều so với sinh mạng của những dân phu Yến Quốc.
Thần điện luôn tự xưng là quang minh chính đại, nhưng hành động lại vô cùng vô sỉ. Dù hắn đôi khi cũng có những hành động không quang minh, nhưng so với sự vô sỉ của đối phương, hắn vẫn còn kém xa. Hơn nữa, hắn biết rõ rằng những kỵ binh thần điện này đều là thuộc hạ của Long Khánh hoàng tử, mà giữa hắn và Long Khánh hoàng tử, bất kể lúc nào, ở đâu, cũng chỉ có thể đứng ở hai bờ sông đối lập.
Hơn nữa, sự cảnh giác và bất an từ phía mã tặc vẫn còn đó. Hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo mình. Trước ánh mắt của thần điện, hắn vẫn không thể thoát khỏi cảm giác này, vậy không còn cách nào khác đành phải xóa bỏ nguyên nhân gây ra cảm giác này.
Ninh Khuyết đi đến cạnh xe ngựa, nhìn các bao lớn im lặng trên sàn xe, nhíu mày suy nghĩ. Biết rằng bọn người thần điện trên đồng cỏ đang quan sát, hắn quyết định không sử dụng Nguyên Thập Tam Tiễn. Theo ý kiến của nhị sư huynh, người trong hoang nguyên đáng để hắn vận dụng Nguyên Thập Tam Tiễn đương nhiên thấp nhất cũng phải cỡ Long Khánh hoàng tử.
Hắn rút ra một vật được bọc chặt bằng vải thô, trông giống như một cây gậy. Trong tình huống này, vật giữ mạng đương nhiên phải mang theo bên mình.
- Còn có thể thi phù không?
Ninh Khuyết thấy Mạc Sơn Sơn mặt tái nhợt, hỏi.
Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu, nhìn hắn hoặc giả nhìn đám mã tặc đang tập kết lần nữa, không trả lời mà chỉ chỉ chậm rãi nâng tay phải, giữa hai ngón tay nhỏ nhắn kẹp một tờ giấy vàng nhạt.
Ninh Khuyết nhìn tờ giấy vàng giữa ngón tay nhỏ của nàng, rồi nói tiếp:
- Lần này cần phối hợp tốt, phải đủ mạnh.
Mạc Sơn Sơn thu hồi ánh mắt, lông mi khẽ chạm vào làn da trắng nõn, gật đầu.
Ninh Khuyết nhảy xuống xe ngựa, đưa tay gọi Thiên Miêu Nữ, nói:
- Giữ lại đồ ăn nước uống lúc này không có ý nghĩa, hãy chuẩn bị cho ta một thùng nước trong lớn.
Thiên Miêu Nữ không hiểu ý nhưng vẫn làm theo, đi chuẩn bị nước trong.
Hắn dắt đại hắc mã ra khỏi doanh địa.
Ban đầu, bước chân của hắn rất bình thản chậm rãi.
Dần dần nhanh hơn.
Biến thành chạy bước nhỏ.
Hắn xoay người lên ngựa, khẽ thúc bụng đại hắc mã, khiến nó lao đi như một tia chớp đen.
Như một mũi tên, lao thẳng về phía thủ lĩnh mã tặc vừa từ trên đồng cỏ đi xuống.
Dây cung gỗ cứng hoàng dương khẽ chấn động.
Một mũi tên giành trước mà đi.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK