Vô luận là lên ngựa làm tặc hay làm binh, người ngồi trên yên thường dùng đoản cung và loan đao vì không gian hạn chế. Nhưng Ninh Khuyết thì khác, từ Vị Thành hắn đã quen dùng cung gỗ cứng hoàng dương và phác đao dài. Vì vậy hắn thường giẫm bàn đạp mà lên, đứng thẳng người kéo cung bắn tên hoặc rút đao chém người. Tuy thao tác có chút bất tiện, nhưng trong mắt người xem, tư thế này lại mang vẻ đẹp lẫm liệt.
Khi hắn bắn thêm một mũi tên nữa, hạ gục gã mã tặc thứ hai trong bóng đêm, thiếu nữ Mạc Sơn Sơn vẫn theo sát phía sau hắn, ánh mắt cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Mây đông treo lơ lửng trên hoang dã, che khuất ánh sáng yếu ớt, ban đêm tối đen đến mức ngay cả tay cầm cung cũng khó nhìn rõ. Thế nhưng, Ninh Khuyết vẫn có thể chuẩn xác bắn trúng mã tặc từ xa, thật sự là điều khó tin, như thể bóng đêm không thể che khuất ánh mắt hắn, như thể hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong bóng tối.
Mặc dù các khiếu trong cơ thể Ninh Khuyết chỉ thông mười khiếu và khả năng khống chế thiên địa nguyên khí rất hạn chế, nhưng nhờ vào việc minh tưởng và rèn luyện tinh thần quanh năm suốt tháng, niệm lực của hắn đã ngưng kết như kim, giúp hắn cực kỳ nhạy cảm với những thay đổi khí tức xung quanh. Trước đây, khi leo lên núi ở tầng hai của thư viện, hắn đã dựa vào khả năng này để vượt qua sơn đạo hiểm trở.
Trong màn đêm tối đen, Ninh Khuyết có thể dễ dàng nhìn thấy đám mã tặc và khóa chặt đối phương ngay trước đường tên của mình. Điều này có được là nhờ niệm lực cô đọng và cực kỳ nhạy bén của hắn. Niệm lực thoát ra khỏi thức hải, mượn gió đêm để chạm đến nguyên khí trong thiên địa, khiến cho mảng hoang nguyên này đối với hắn tựa như ban ngày.
Trước đây, chưa từng có người tu hành nào sử dụng phương pháp này vì nó quá lãng phí niệm lực quý giá. Nếu niệm lực đủ mạnh, họ có thể dễ dàng tiêu diệt mã tặc, cần gì phải dùng niệm lực dò xét?
Nói đi nói lại, chỉ có thể nói Ninh Khuyết chung quy khác với người tu hành bình thường. Số lượng thiên địa nguyên khí hắn có thể khống chế ít đến mức làm người ta thổn thức, nhưng niệm lực của hắn lại dư thừa và mẫn cảm mạnh mẽ đến kinh ngạc. Ý chí toàn tâm toàn ý kết hợp tu hành và chiến đấu của hắn cũng khiến người ta thán phục. Tất cả những điều này tạo nên một cảnh tượng khiến người ta không khỏi cảm khái.
Khi Ninh Khuyết bắn ra mũi tên thứ hai, Mạc Sơn Sơn lặng lẽ quan sát hắn. Là người tu hành ưu tú nhất thế hệ trẻ, nàng cảm nhận rõ ràng một tia niệm lực cực kỳ cô đọng dao động từ bên cạnh, khiến nàng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: chẳng lẽ hắn thật sự là một người tu hành?
Xa xa, đám mã tặc vừa tỉnh giấc đã mất đi hai đồng bọn dưới mũi tên của Ninh Khuyết. Dù kinh ngạc trước sự chính xác của những mũi tên trong đêm tối, bọn chúng vẫn nhanh chóng phản ứng, nhảy lên lưng ngựa, thúc mạnh bụng ngựa lao nhanh về phía mũi tên. Bọn chúng muốn rút ngắn khoảng cách trong thời gian ngắn nhất để tài bắn cung khủng khiếp kia không thể phát huy, đồng thời cũng để bóng tối không còn là tấm màn che mắt, sau đó phản công.
Tiếng chân dồn dập như mưa rơi.
Khi mã tặc lao tới, Ninh Khuyết kéo dây cung, một mũi tên xé gió bay thẳng vào đầu một con ngựa. Con ngựa rú thảm và ngã xuống, hất văng mã tặc trên lưng. Một mũi tên khác lướt sát qua gò má của một tên mã tặc, khiến hắn kinh hãi.
Mã tặc trên thảo nguyên giỏi cưỡi ngựa bắn cung, khi xung phong liền co người vào bụng ngựa, khiến tên của Ninh Khuyết khó uy hiếp trực tiếp. Trong giây lát, tiếng chân ngựa càng lúc càng rõ, gần mười tên mã tặc như cuồng phong lao tới, binh khí sắc bén phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Đại hắc mã dù chưa từng trải qua chân chính dã chiến, nhưng khi thấy đồng loại khác càng lúc càng tiến gần, nó không hề sợ hãi mà ngược lại tròng mắt lộ vẻ hưng phấn, không ngừng kích động đạp móng trước. Chẳng cần chờ Ninh Khuyết giật cương, nó đã muốn lao thẳng về phía trước.
Nhìn mã tặc càng lúc càng gần, nghe tiếng gầm rú giận dữ của chúng, Mạc Sơn Sơn không biết Ninh Khuyết sẽ ứng phó ra sao. Ngón tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy một vật trong tay áo trắng.
Ninh Khuyết không thích con đại hắc mã hưng phấn, hắn rất căm tức vỗ mạnh một cái lên đầu nó, ý bảo im lặng một chút, sau đó nhảy xuống khỏi lưng ngựa. Hai chân hắn vừa chạm đất liền không chút do dự phóng hướng đám mã tặc đang cuồn cuộn bụi mù kia.
Khoảng cách giữa hai bên đã thu hẹp lại rất gần, chỉ trong nháy mắt là có thể tiếp xúc. Không ai kịp kéo cung bắn tên, đám mã tặc cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng kẻ địch. Hai tên cưỡi ngựa dẫn đầu hai bên trái phải kéo dây cương lao thẳng về phía Ninh Khuyết, còn những tên cưỡi ngựa theo sau thì kêu lên quái dị, ngồi thẳng dậy rút ra loan đao bên hông rồi không ngừng vung.
Xát một tiếng.
Ninh Khuyết rút phác đao sau lưng, hai chân bắt chéo né tránh hai con tuấn mã lao tới theo gió, tay phải vung lên tạo ra hai đường sáng trắng như tuyết, rồi máu tươi bắn ra.
Hai con tuấn mã rên lên một tiếng rồi đổ gục xuống cánh đồng hoang phát ra hai tiếng trầm đục, móng trước bị phác đao chém đứt thì theo quán tính văng lên không trung kéo theo hai đường máu thê thảm.
Lưỡi đao lao tới theo quỹ đạo chí mạng âm lãnh mà gấp khúc. Nếu là người thường, có lẽ không thể tránh được cú chém quỷ dị như vậy. Nhưng Ninh Khuyết đã quá quen thuộc với mã tặc và loan đao mà chúng sử dụng, đến mức dù nhắm mắt lại, hắn cũng có thể dễ dàng tránh né mà không bị dính một chút nào.
Lúc này, màn đêm thâm trầm, mở mắt hay nhắm mắt cũng không khác biệt là bao.
Cho nên hắn dễ dàng cúi đầu xoay người lướt chéo, tránh được loan đao bén nhọn từ mấy tên mã tặc.
sau đo hai tay cầm đao vung lên, phác đáo dài nhỏ chém ra mấy đường khủng bổ giữa trời đêm, chém đứt mấy cái vó ngựa, bỏ banh ngực bụng mã tặc, chém rụng mấy sợn bờm ngựa mong manh rồi nặng nề cắm vào bùn đất hơi cứng trên cánh đồng hoang.
Trong nháy mắt, hắn đã lao tới đầu kia của đám mã tặc, dưới đao của hắn, hai gã mã tặc đã ngã xuống, năm con ngựa bị hạ gục, mà loan đao trong tay đám mã tặc không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn.
Lúc này mây đông trên trời bỗng nhiên tan ra, để lộ một ít ánh sao xuống nơi này. Tuy vẫn không nhìn gõ gương mặt, nhưng đã có thể thấy đại khái thân hình. Đám mã tặc ghìm cương nhìn Ninh Khuyết cầm đao đứng giữa đồng hoang mà cả người cứng ngắc, tay nắm chặt loan đao không ngừng run rẩy, cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Đám mã tặc nhanh chóng cứu đồng bọn còn thoi thóp trên mặt đất rồi cưỡi ngựa chạy vội ra một đoạn, cảnh giác nhìn về phía Ninh Khuyết, cũng không không dám kéo cung nhắm vào hắn.
Ninh Khuyết đi tới, nghe tiếng ngựa kêu thảm khắp trời đêm, bàn tay cầm phác đạo vạch từng đường giữa không trung, thong thả mà ổn định chém đứt cổ mấy con ngựa để chúng nhanh chóng chết đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía đám mã tặc không xa, vươn ngón tay lắc lắc trong gió đêm. Không rõ đối phương có thể thấy rõ động tác này hay hiểu được hàm ý của hắn hay không.
- Vì sao không giết hết mã tặc?
Mạc Sơn Sơn nhìn theo bóng dáng đám mã tặc chạy xa trong đêm tối, khó hiểu hỏi.
- Mã tặc không thể giết hết.
Ninh Khuyết nói:
- Chí ít với đám mã tặc bám theo chúng ta, một mình ta giết không hết.
Mạc Sơn Sơn quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt chuyên chú nhưng ánh mắt lại có chút phiêu hốt, không có vẻ tập trung.
Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt tròn nhỏ xinh đẹp của nàng, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đêm nay ta ra tay giết người là để bọn chúng mang về một tin tức rõ ràng.
- Tin tức gì?
- Ta muốn cho bọn chúng biết rằng, trong đội đưa lương này, ngoài ngươi là phù sư, còn có một người rất giỏi giết mã tặc. Nếu bọn mã tặc này muốn ăn chúng ta thì sẽ phải trả giá thật đắt. Nếu lợi ích thu được không xứng đáng với rủi ro phải đối mặt, có lẽ chúng sẽ tự rút lui.
Mạc Sơn Sơn nói:
- Tuy ta chưa từng gặp mã tặc, nhưng đã nghe nhiều truyền thuyết về chúng. Mã tặc thảo nguyên nổi tiếng lãnh khốc và tàn nhẫn, sao có thể chỉ vì một chút thất bại mà rút lui?
- Những kẻ càng tàn nhẫn và khát máu lại càng sợ chết... Về mã tặc, ta hiểu biết có lẽ nhiều hơn ngươi một chút.
Hắn tiếp tục nói:
- Tối nay ta giết mã tặc không chỉ để chúng mang về một tin tức rõ ràng, mà còn để dạy ngươi một số điều.
Đôi lông mày của Mạc Sơn Sơn như mực ngưng kết, rồi lại nhẹ nhàng nhướng lên:
- Dạy ta giết người?
- Giết người, hoặc là nói làm sao để không bị người giết.
Ninh Khuyết nhìn nàng nghiêm túc nói:
- Ngươi là người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ này. Khi mã tặc đột kích, ta có thể giữ mạng, nhưng mạng sống của những binh lính và dân phu bình thường vẫn cần dựa vào ngươi ra tay. Tuy nhiên, mấy ngày trước ngươi đã phí niệm lực để bố trí phù trận ngoài doanh địa, theo ta, đó là một cách làm rất lãng phí.
Hắn nói:
- Ngươi là đại sát khí của chúng ta, vì vậy không nên chỉ dùng để phòng thủ, mà phải dùng để tấn công.
Mạc Sơn Sơn nghe thấy lời này thì im lặng một lúc lâu, rồi nói:
- Từ nhỏ ta đã tu hành phù đạo, trong nhận thức của ta, chỉ có Thần Phù Sư mới có thể chủ động tấn công.
Ninh Khuyết nhớ lại lời dạy của sư phụ Nhan Sắt ở thành Trường An, không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn vẻ mặt hờ hững nhưng trời sinh xinh xắn tròn trịa của nàng, rồi nói:
- Ai nói rằng phù sư không thể chủ công nếu chưa đạt đến cảnh giới Tri Mệnh? Chỉ cần vận dụng đúng cách, ngay cả một chiếc bánh bao đông cứng cũng có thể đập chết người.
Mặc dù Ninh Khuyết có hiểu biết rõ ràng về mã tặc thảo nguyên và đã giao chiến với chúng nhiều năm, nhưng tình hình lại không hoàn toàn như hắn dự đoán. Ngày hôm sau, đám mã tặc tuy có giữ khoảng cách xa hơn với đội vận lương, nhưng vẫn không rời đi mà tiếp tục bám theo từ xa.
Khoảng cách không chỉ tạo ra vẻ đẹp mà còn mang lại cảm giác an toàn. Khoảng cách giữa đám mã tặc và đội vận lương được kéo giãn, dù không thực sự tăng cường an toàn, nhưng rõ ràng áp lực tinh thần trong đội ngũ Yến quân và dân phu giảm đi đáng kể. Thậm chí trên khuôn mặt các thiếu nữ Đại Hà Quốc khi rảnh rỗi cũng có thể thấy nụ cười tươi tắn.
Rèm xe ngựa khẽ vén lên, Mạc Sơn Sơn nhìn Ninh Khuyết trên lưng đại hắc mã cạnh xe, nhìn khuôn mặt che khuất hơn nửa dưới nón lá, bỗng nhiên hỏi:
- Ngươi rất quen thuộc hoang nguyên?
Ninh Khuyết gật đầu.
Mạc Sơn Sơn nhìn bóng tối dưới vành nón của hắn, nói:
- Trên hoang nguyên gió lớn, người bình thường sẽ không đội nón, nhưng tại sao ngươi và nhiều mã tặc lại đội nón?
Ninh Khuyết dùng ngón út móc lên dây buộc dưới cằm, nói:
- Có dây buộc, cũng không sợ bị gió thổi bay. Còn tại sao chúng ta thường đội nón à... ánh mặt trời trên hoang nguyên rất gay gắt, nón có thể che nắng, quan trọng nhất là có thể che mặt.
Che mặt không phải vì xấu hổ hay không dám gặp người, mà là để giấu đi danh tính. Dù là mã tặc hay hắn đều rất cẩn trọng trong việc giữ kín thân phận.
Thiên Miêu Nữ nhìn về phía đông bắc, nơi đám mã tặc đang di chuyển song song với đội vận lương, nhíu mày hỏi:
- Sư huynh, đám mã tặc này từ đâu đến? Nơi này cách vương đình không xa, chẳng lẽ không có ai quản?
- Mấy hôm trước hình như ta từng trả lời câu hỏi này rồi.
Ninh Khuyết kéo thấp vành nón lá, nói:
- Mã tặc mạnh nhất trên thảo nguyên thường có chủ, đám mã tặc đang theo chúng ta rõ ràng cũng không ngoại lệ.
Thiên Miêu Nữ tò mò hỏi:
- Ngươi làm sao nhìn ra được?
Ninh Khuyết nhìn đám mã tặc ở xa, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bởi vì đám mã tặc này rất có kỷ luật.
- Chủ của chúng là ai?
- Không biết.
Ninh Khuyết lắc đầu, thầm nghĩ rằng trên thảo nguyên, thế lực có khả năng nuôi dưỡng một đám mã tặc lớn như vậy không cũng nhiều. Tuy nhiên như đã phân tích vài ngày trước, những thế lực đó không có lý do gì để xui khiến mã tặc tấn công đội vận lương này.
Các nước Trung Nguyên cùng Tả Trướng Vương Đình đang đàm phán hòa bình, đội vận lương này mang ý nghĩa tượng trưng, vận chuyển lương thực chủ yếu để thể hiện thái độ, số lượng cũng không nhiều. Nếu đám mã tặc này nhắm vào lương thực, sau khi phát hiện đội vận lương này khó đối phó, chúng sẽ lập tức bỏ chạy. Trừ khi mục đích của mã tặc không phải lương thực mà là phá hoại hiệp nghị hoặc nhằm vào một người nào đó trong đội, vậy tình hình sẽ trở nên rất khó giải quyết.
Nghĩ đến điều này, hắn theo bản năng liếc nhìn cửa sổ xe bên cạnh. Một cơn gió thổi qua, làm lay động bức màn, để lộ khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của Mạc Sơn Sơn.
Theo hắn, trong đội vận lương, mục tiêu duy nhất có thể thu hút nhiều mã tặc như vậy chỉ có thể là thiếu nữ áo trắng trong xe ngựa. Tất nhiên, khi tự hỏi vấn đề này, hắn lập tức loại trừ bản thân, vì hắn tin rằng không ai biết mình đã cải trang thành một nam đệ tử của Mặc Trì Uyển để trà trộn vào đội vận lương.
Tình thế diễn biến theo chiều hướng xấu như Ninh Khuyết dự đoán. Không khí trong đội vận lương chỉ thoải mái được một ngày, sau đó nhanh chóng trở nên căng thẳng và thậm chí là khủng hoảng. Trong hai ba ngày tiếp theo, không những đám mã tặc bám theo đội vận lương không rời đi, mà còn liên tục có các toán mã tặc nhỏ mới xuất hiện và hội tụ vào đám mã tặc xa xa.
Nơi đây cách vương đình không quá xa, kỵ binh tinh nhuệ chỉ cần khoảng hai ngày rưỡi để đến cứu viện. Đội đưa lương không thể phá vây với trang bị nhẹ, nên đành phải chờ viện binh. Đêm đó, trong doanh địa, những chùm pháo hoa bay lên bầu trời đêm, soi sáng một vùng rộng lớn và chiếu rõ đám mã tặc đông đúc như núi ở xa.
Một đường pháo hoa nở rộ, đám mã tặc hội tụ lại, số lượng mã tặc bám theo đội vận lương ngày càng đông, chẳng mấy chốc đã biến thành biển người biển ngựa dày đặc. Người trong đội vận lương chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Ninh Khuyết ngày càng trầm mặc, nhìn đám mã tặc xa xa đã vượt qua sáu trăm kỵ, trong lòng hắn càng thêm nghi hoặc: Rốt cuộc bọn mã tặc này muốn gì?
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK