Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa màu đen chạy ở trên đường cái tốc độ rất nhanh, cây xuân ruộng xanh ngoài cửa sổ sắp bị kéo thành khối thuần màu xanh lục. Ninh Khuyết nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, tâm tình có chút phức tạp, vừa rồi ở hậu sơn thư viện nhìn thấy con ngỗng kiêu ngạo, những người kỳ quái, trong nháy mắt lại có một cái thế giới mới lạ mà thần bí sắp kéo ra màn che đối với mình, thực có chút cảm giác không nhìn kịp.

Đối với phù đạo thần bí nhất trong truyền thuyết, trừ ở ngoài đạo quan nơi nào đó của thành Trường An nhìn lão đạo nào đó diễn trò như đốt tấm phù, Ninh Khuyết không biết gì hơn, nhưng ngồi trong cỗ xe ngựa chất liệu từ thép tốt đúc vốn nên cực kỳ nặng nề này, hắn mơ hồ cảm giác bản thân đã ở trong thế giới phù đạo - bất kể cỗ xe ngựa này chạy nhanh bao nhiêu, người trong xe cũng sẽ không cảm giác được chút nào xóc nảy, còn con tuấn mã lẻ loi phía trước cũng sẽ không cảm giác được sức nặng của vật nó kéo.

Nhan Sắt nhìn biểu cảm trên mặt hắn, nói:

- Ngươi hình như đang tự hỏi chuyện gì.

Ninh Khuyết quay đầu nhìn lão đạo sĩ cả người bẩn thỉu này, do dự một lát hỏi:

- Ta đang nghĩ, cỗ xe ngựa này được khắc phù gì mà có thể giảm bớt sức nặng, quả thực giống như là ma thuật.

Hắn không hỏi trên xe ngựa có phải khắc phù hay không mà là trực tiếp hỏi khắc phù gì, câu hỏi này làm Nhan Sắt đại sư có chút hài lòng, nhưng từ cuối cùng kia lại làm lão cực kỳ không vui, nhíu mày nói:

- Phù đạo là phù đạo, liên quan gì đến ma tông?

Ninh Khuyết chỉ vô thức nói thủ đoạn thần kỳ này như ma thuật mà thật không ngờ được cái chữ ma này lọt vào tai vị cung phụng Nam Môn Hạo Thiên Đạo này lại chói tai vô cùng.

Tiếng lộc cộc êm đềm dần chững lại, cỗ xe ngựa màu đen đúc bằng thép ròng dừng trên quan đạo phía ngoại ô nam thành Trường An. Nhan Sắt đại sư dẫn Ninh Khuyết xuống xe, lão nhìn ly đình chỗ có mấy cái cây dương tinh cách chỗ này không xa lắm, xoay người lại nói với Ninh khuyết:

- Ngươi đã biết trên xe có khắc phù, vậy thì thử cảm nhận một chút đi.

Ninh Khuyết ngạc nhiên, nghe lời đi lại gần xe ngựa nghiêm túc quan sát thùng xe màu đen. Hắn nhìn rất kỹ càng, xác nhận thùng xe màu đen quả thực do thép tốt đúc thành, những hoa văn phức tạp hằn sâu trên thành dường như được khắc bằng mũi dao bén nhọn, bề mặt lại được phủ lên một thứ nước sơn bóng nhàn nhạt cho nên có vẻ đẹp rất đặc biệt mà thần bí.

Những hoa văn này cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức hơi xung đột với nguyên tắc mỹ học. Hắn nhìn thật lâu và vẫn không phát hiện ra có điểm nào kỳ quái, chỉ là trong lòng dần xuất hiện một phán đoán: Phù văn phát huy tác dụng thật sự hẳn sẽ không phức tạp như thế này, những đường nét rối rắm kia có lẽ là phù văn hỗn tạp dùng để che giấu phù văn chân chính.

Hắn từng xem mấy bộ sách về phù đạo ở trong Cựu Thư Lâu, nhưng mấy quyển sách đó chỉ giới thiệu chứ không hề có nhận thức khách quan nào đối với phù văn, cho nên việc hắn muốn tìm ra phù văn thật sự trong đống phức tạp này cơ bản là chuyện không thể nào hoàn thành được.

Có điều Nhan Sắt đại sư đã bảo hắn cảm nhận thì chắc là đang khảo sát hắn.

Hắn trầm tư một lát rồi chậm rãi nhắm mắt, đưa ngón tay nhẹ nhàng vân vê những phù văn khắc sâu trên mặt thép.

Đột nhiên chân mày hắn cau lại.

Khi nãy hắn mở mắt nhìn thì không phát hiện phù văn phức tạp trên sàn có vấn đề gì cả, nhưng lúc này hắn nhắm mắt dùng niệm lực điều khiển thiên địa nguyên khí cảm nhận thì lại phát hiện ở đầu ngón tay mơ hồ có một thứ gì đó - thứ đó rất mỏng manh, dường như là một tấm màng vô hình ngăn cách đầu ngón tay và sàn xe.

Hơi thất thần, cảm giác về tấm màng kia lập tức biến mất.

Ninh Khuyết im lặng một hồi, tiến vào trạng thái minh tưởng mà hắn am hiểu nhất, lại dùng niệm lực cảm nhận lấy tất cả những biến hóa nhỏ bé nhất của thiên địa nguyên khí, quả nhiên cái màn mỏng vô hình kia lại xuất hiện giữa ngón tay hắn và sàn xe. Lần này hắn đã chuẩn bị tốt hơn cho nên cảm giác càng rõ ràng, phát hiện trên tấm màn mỏng manh kia đang lưu động một cách chậm rãi.

Giọng nói của Nhan Sắt đại sư vang lên bên tai hắn:

- Ngươi cảm giác được thứ gì.

Ninh Khuyết cảm nhận kỹ càng, trầm mặc thật lâu mới nghiêm túc trả lời:

- Thiên địa nguyên khí mỏng manh đang lưu động.

Nhan Sắt đại sư tiếp tục hỏi:

- Lưu động là thế nào? Như cái gì?

Ninh Khuyết bình tĩnh trả lời:

- Như nước, nhưng nhẹ hơn nước... Trống rỗng, giống như gió hơn, nhưng không thể nào là gió.

Nhan Sắt đại sư nhìn Ninh Khuyết cạnh thùng xe, lông mày chậm rãi nhíu lại, hỏi:

- Vì sao không thể nào là gió?

Ninh Khuyết trầm mặc một lát rồi trả lời:

- Bởi vì... Nguyên khí trên phù văn lưu động rất có quy luật, dường như chúng đi theo con đường đã được định sẵn trong một hệ thống đầy đủ nào đó, còn gió thì là dòng chảy của không khí cho nên không có quy luật như thế.

Lông mày nhíu chặt của Nhan Sắt đại sư dần giãn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn bóng lưng Ninh Khuyết, vừa khen ngợi lại như đang sợ hãi than thờ, bởi vì biểu hiện của Ninh Khuyết quả thật đã vượt xa khỏi tưởng tượng tốt nhất của lão.

Ngón tay Ninh Khuyết rời khỏi thùng xe, hắn quay đầu nhìn phía Nhan Sắt, không tự tin nói:

- Đại sư, ta chỉ theo cảm giác nói bừa thôi.

- Cảm giác, vốn chính là tư chất quan trọng nhất để tu hành phù đạo.

Nhan Sắt đại sư nhẹ nhàng vuốt chòm râu thưa trên cằm, từ ái nhìn hắn, tiếng cười khàn khàn quái dị hệt như lão nông làm vườn chợt đào ra được một món đồ cổ:

- Ngươi rất mẫn cảm, còn mẫn cảm hơn ta dự tính nhiều, ta rất thích.

Ninh Khuyết không biết nên trả lời như thế nào.

- Ngươi cảm nhận thiên địa nguyên khí lưu động có hơi hướng của gió, bởi vì ta vẽ trên thùng xe kia chính là phong phù.

Nhan Sắt đại sư nhìn hắn nói:

- Về phần tại sao gió lại lưu động theo con đường định sẵn, vì sao lại có quy luật, thì chính như lời của ngươi... đó là ở trong một hệ thống đầy đủ. Nguyên nhân rất đơn giản, phù đã định hướng cho chúng.

- Theo ta.

Nhan Sắt đại sư phất nhẹ tay áo, chắp tay sau lưng thong thả bước đi tới chỗ ly đình có cây dương bên đường.

Ninh Khuyết lại gần tuấn mã trước xe, nhìn con mắt to đen nhánh của nó cười nói:

- Ngươi chắc chắn là con ngựa thoải mái nhất trên thế giới này.

Con tuấn mã đó khì một tiếng, cúi đầu gặm cỏ khô trong bao, lấy vẻ trầm mặc để biểu thị đồng ý.

Ninh Khuyết nhìn bóng lưng Nhan Sắt đại sư, nhanh bước đuổi theo.

...

Nhan Sắt đại sư khoanh chân ngồi ở giữa ly đình, bên cạnh không biết khi nào xuất hiện một cái lò than nhỏ và đồ dùng uống trà. Ninh Khuyết đi vào đình thấy đại sư đang chuẩn bị tự tay pha trà thì vội tiến lên tranh làm trước. Tuy nói từ đầu là chính vị thần phù sư này kêu gào muốn thu hắn làm đệ tử, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội hầu hạ lấy lòng sư phụ thế này.

Nước sôi rót trà hương dần nổi, Nhan Sắt đại sư nhìn Ninh Khuyết im lặng chia trà, tán thưởng gật đầu, ngón trỏ khẽ gõ khay trà ý bảo hắn ngồi xuống, nói:

- Phương pháp tu hành có rất nhiều, ví dụ như kiếm thuật thể thuật trận thuật, bản lĩnh vẽ bùa của chúng ta thì người đời gọi là phù thuật, có điều bản thân chúng ta không gọi như vậy, chúng ta xưng là phù đạo.

Ninh Khuyết cung kính đặt chén trà trước người đại sư, ngồi ngay ngắn nghiêm túc lắng nghe.

Nhan Sắt đại sư nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp ngụm, hỏi:

- Ngươi biết phù đạo nghĩa là gì không?

Ninh Khuyết sau khi trầm tư một lát hỏi dò:

- Lấy phù nhập đạo?

- Ha ha ha ha...

Nhan Sắt đại sư bật cười, nhìn hắn liên tục lắc đầu, nói:

- Người người đều muốn cầu đạo nhập đạo, lấy kiếm nhập đạo lấy sát nhập đạo lấy tình nhập đạo, dù là Tây Lăng Thần Điện cũng không thoát khỏi kiểu suy nghĩ đó, huống chi là ngươi? Chỉ là nước kiến nơi thế tục đại đạo ra sao? Chí cao đại đạo hư vô mờ mịt, đi tìm như thế nào? Ý tứ hai chữ phù đạo thật ra rất đơn giản, đó chính là lấy phù làm đạo.

Lấy phù làm đạo? Ninh Khuyết thầm nghĩ thế nghĩa là sao, nghĩ thế nào cũng không thông.

- Phù là cái gì? Phù là đường vân, là đường nét, là dấu vết.

Nhan Sắt đại sư dần thu nụ cười, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn nói:

- Vết rắn bò trên cát là phù, gân trên lá khô là phù, vết bánh xe trên đường lớn đầy bùn đất là phù, mạch máu trong cơ thể dã thú là phù, quỹ tích dòng nước chảy là phù, dòng chảy gió thổi là phù, vết nứt trên mặt đất là phù, mây trên trời xanh cũng là phù.

Ví dụ vô cùng đơn giản, lý giải cực kỳ rõ ràng, Ninh Khuyết nghe mà chấn kinh ngây người, hồi lâu không nói nên lời. Theo như lý giải của Nhan Sắt đại sư thì tất cả mọi vết tích trên thế gian đều là phù, lý niệm này hoàn toàn vượt ra ngoài cảnh giới tư duy của hắn!

Trầm mặc thời gian rất lâu, hắn kinh ngạc hỏi:

- Đại sư, chẳng lẽ vẽ bùa là bắt chước toàn bộ dấu vết trong tự nhiên?

Nhan Sắt đại sư hơi sửng sốt, buồn cười nhìn hắn nói:

- Đó là họa sĩ, không phải phù sư.

...

Gió thổi bay những phiến lá xanh đầu cành bên đường cái, chúng nó chưa rơi xuống mặt đồng ẩm ướt thì đã bị một cơn gió khác cuốn lên bay phất phơ lên trên ly đình, hạ xuống những tấm ngói đã bị nước mưa cọ rửa đến nhạt nhòa kia phát ra tiếng xoàn xoạt khe khẽ.

- Mạch máu trong cơ thể dã thú là phù, loại phù này khiến chúng có thể duy trì mạng sống. Quỹ tích nước chảy là phù, loại phù này khiến chúng theo ý chí Hạo Thiên chảy từ cao xuống thấp. Gân trên lá khô là phù, loại phù này khiến hàng trăm tỉ năm qua chúng có thể chuyển chất dinh dưỡng và nước từ gốc đi khắp phiến lá.

Nhan Sắt đại sư bình tĩnh nói:

- Những phù này đều là phù của tự nhiên, sinh ra trong tự nhiên, điều tàn trong tự nhiên, tồn tại mật thiết với thiên địa nguyên khí, cũng giống như đạo lý chúng ta tồn tại trên thế gian này.

- Nhưng loài người bất kể là tu hành hay nghiên cứu học tập phù đạo đều đã vượt qua sứ mệnh ban đầu của con người trong trời đất, nói cách khác là đã thoát ra khỏi nhu cầu sinh tồn căn bản nhất, cho nên trên ý nghĩa phù đạo tất nhiên là bắt nguồn từ tự nhiên, mà nhất định phải cao hơn tự nhiên.

Ninh Khuyết im lặng lắng nghe, mơ hồ cảm giác những lời giảng dạy của đại sư tuy nói đến phù đạo nhưng đạo lý bên trong lại thật huyền diệu.

Nhan Sắt đại sư uống cạn chén trà, nhìn hắn tiếp tục nói:

- Đến từ tự nhiên mà cao hơn tự nhiên, tất phải qua mấy cái quá trình: Mô phỏng, hiểu ý, quy nạp, giản hoá, tinh lọc, ban ý. Phù, chính là những dấu vết đường nét tinh hoa mà loài người học tập từ phù trong tự nhiên qua vô số năm tháng.

Ninh Khuyết thay đại sư rót đầy chén trà rồi ngồi lại chỗ, thỉnh giáo nói:

- Vậy cái gì là đạo?

- Đạo chính là biết.

- Cho ai biết?

- Cho thiên địa nguyên khí biết.

Ninh Khuyết giật mình, khó hiểu hỏi:

- Cho thiên địa nguyên khí biết cái gì?

Nhan Sắt đại sư mỉm cười nhìn hắn nói:

- Cho thiên địa nguyên khí biết chúng ta muốn làm gì?

- Thủ đoạn tu hành của loài người không thể không gắn liền với việc điều khiển thiên địa nguyên khí. Kiếm thuật lấy niệm lực điều khiển thiên địa nguyên khí khống chế phi kiếm, chung quy quá gián tiếp. Niệm sự tuy trực tiếp ddieuf khiển thiên địa nguyên khí công kích kẻ địch, chung quy quá đơn giản, chỉ có thể công kích thức hải của đối phương.

- Phù đạo thì nằm ở giữa hai thứ đó, cảnh giới cũng cao hơn.Bởi vì truy cầu cuối cùng của phù đạo chính là muốn nói cho thiên địa nguyên khí biết mình muốn làm chuyện gì, rồi thiên địa nguyên khí sẽ trợ giúp mình làm chuyện đó.

- Thiên địa nguyên khí không có mắt, không có tai, nó vĩnh viễn không thể nào biết được trong thức hải của ngươi đang suy nghĩ quái quỷ gì, càng không thể biết ngươi muốn ngưng tụ nước mưa thành ngàn vạn thanh đao sắc bén vô hình, như thế thì ngươi làm sao cho nó biết được suy nghĩ của mình?

- Phù chính là cây cầu nối liền niệm lực của loài người và thiên địa nguyên khí, phù sư lấy niệm lực ngưng thiên địa nguyên khí vào trong những dấu vết đường nét, một khi kích phát sẽ làm thiên địa nguyên khí xung quanh cảm ứng được, liền có thể khiến gió nổi nước chảy mây sinh mây diệt trời khô vật nứt.

Ninh Khuyết mơ hồ nắm được mấu chốt của vấn đề.

Nhan Sắt đại sư thấy biểu cảm trên mặt hắn, hỏi:

- Ngươi hình như đã hiểu được chút gì đó.

- Ta trước đây từng nghe một bằng hữu nói, tuyết sơn khí hải trong người là một ống tiêu, niệm lực là khí thổi, phải thổi vào ống tiêu đó một khúc nhạc tuyệt vời thì thiên địa nguyên khí mới hiểu được mà cộng hưởng.

Ninh Khuyết nhìn Nhan Sắt đại sư nói:

- Nghe lời giảng của đại sư vừa rồi, ta cảm thấy nếu như sử dụng phù văn để nói cho thiên địa nguyên khí biết mình muốn làm gì, thì chẳng phải có thể nói phù văn cũng giống như tuyết sơn khí hải trong cơ thể cũng ta sao?

- Bằng hữu kia của ngươi cảnh giới rất cao, cách nhìn nhận rất hay.

Nhan Sắt đại sư mỉm cười nhìn hắn nói:

- Đương nhiên ngươi cũng là trẻ nhỏ dễ dạy. Tuyết sơn khí hải trong cơ thể ngươi thông khiếu quá ít, bất kể tu hành kiếm thuật hay những thứ khác đều cực kỳ phiền toái, nhưng phù đạo thì khác, chỉ cần ngươi có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí, có thể phát hiện được những khác biệt nhỏ bé trong để sử dụng phù văn cộng hưởng thì tất sẽ thành công.

Ninh Khuyết nghi hoặc khó hiểu hỏi:

- Nếu phù sư trong suốt ngàn vạn năm qua luôn học tập ghi chép lại phù trong tự nhiên, chẳng lẽ không lưu truyền lại phù văn sao? Nếu như có sẵn phù văn thì chẳng phải là không cần nhận biết thiên địa nguyên khí cũng có thể tu phù đạo sao?

Nhan Sắt đại sư nở nụ cười, khẽ vuốt chòm râu hỏi:

- Thế gian có hai cái lá cây hoàn toàn giống nhau không?

Ninh Khuyết thầm nghĩ nếu ngươi hỏi là trứng gà thì ta thật hoài nghi mình có phải Da Vinci không, đáp:

- Không có.

- Vậy thế gian có thể nào xuất hiện hai người hoàn toàn giống nhau không?

- Đương nhiên không thể.

- Nếu đã vậy, ngươi không thể nào là ta, niệm lực của ngươi cũng không thể nào giống niêm lực của ta, vậy thì làm sao mà vẽ được phù văn giống nhau, và làm thế nào thiên địa nguyên khí hiểu được cùng một ý nghĩa?

Ninh Khuyết nghe hoàn toàn không hiểu.

Nhan Sắt đại sư nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Đối với phù sư mà nói, niệm lực của chúng ta giống như là vô số văn tự từ ngữ khác nhau, phù chính là tổ hợp của những văn tự từ ngữ này. Vấn đề ở chỗ ta là người Trường An nói tiếng phổ thông, ngươi là người phiên Nam Hải nói tiếng Hỏa Lô, chúng ta cho dù tổ hợp từ ngữ giống nhau cũng không thể nào tạo ra hai bài văn giống nhau được.

- Ngôn ngữ trên đời có thể chỉ có mấy chục loại, nhưng niệm lực của mỗi phù sư là mỗi ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau. Ta làm một bài tứ lục đại phú, thiên địa nguyên khí có thể hiểu rõ ràng, ngươi cũng làm một bài tứ lục đại phú, thiên địa nguyên khí lại ngơ ngác nghĩ cái tên nhóc này nói năng không đầu không đuôi, rốt cuộc là muốn nói cái gì?

Ninh Khuyết hiểu rồi, thi lễ thật sâu với Nhan Sắt đại sư, vô cùng cảm kích.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK