Chương 177: Lại gặp Chu Tước
Trong tiểu viện yên tĩnh, thật lâu sau đó thất sư tỷ mới phát ra một tiếng cười lạnh, cũng không nói gì mà lấy hạt thông trong khăn tay ra, bóc vỏ cẩn thận rồi đưa cho tam sư tỷ cạnh giường.
Nhị sư huynh khẽ nhíu mày, nhìn nàng hỏi nói:
- Tiểu sư muội, ngươi cười cái gì?
Thất sư tỷ ném hạt thông vào miệng, chậm rãi ăn một lát mới tùy ý vỗ vỗ tay, mày liệu khẽ dựng lên không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt hắn, nói:
- Nhị sư huynh thực không biết nói dối sao? Thế đêm đó là ai mở miệng lừa Long Khánh hoàng tử trên đỉnh núi nhỉ?
Nhị sư huynh trầm mặc một lát, thong thả trả lời:
- Lừa... người và nói dối là một sao?
- Ta nói thôi đi!
Trần Bì Bì tức giận nhìn thất sư tỷ:
- Tính nhị sư huynh ai mà không biết? Hắn nói không biết nói dối chính là không biết nói dối, đêm đó ta mời hắn giúp làm chậm chân Long Khánh, lời hắn nói cũng không coi là giả dối, ngươi không thấy nhị sư huynh lúc đó khẩn trương thế nào, mặt hắn nhìn bình tĩnh nhưng mấy viên đá cứng rắn dưới tàng cây đều bị hắn bóp thành bột phấn.
- Nhờ nhị sư huynh cổ vũ tự tin cho Ninh Khuyết hả? Cái tên tinh ranh kia liếc mắt cái cũng biết!
Tứ sư huynh mở miệng nói:
- Cái thứ tự tin gì gì chung quy cũng quá mơ hồ, hắn luyện Hạo Nhiên Kiếm không thông thì chúng ta cứ theo thế là xử lý. Quỹ đạo phi kiếm rất dễ tính toán, lực cản không khí ảnh hưởng tốc độ phi kiếm tuy hơi phức tạp nhưng cũng không phải không tính được, Ninh Khuyết môn Số ưu tú như thế thì dạy cho hắn hẳn cũng dễ hiểu được.
- Không biết ngươi tính thế nào, dạy ra sao, làm thế nào cũng không giải quyết được vấn đề gốc rễ nhất của tiểu sư đệ, đó chính là tuyết sơn khí hải của hắn chỉ thông mười khiếu, số lượng thiên địa nguyên khí điều khiển được quá ít. Nếu không giải quyết được vấn đề này, cho dù lão sư và đại sư huynh trở về dùng thần thông giúp tiểu sư đệ tiến vào cảnh giới Tri Mệnh cũng vô nghĩa, bởi vì hắn sẽ là Tri Mệnh yếu nhất trên đời.
Nhị sư huynh trầm mặc một lúc mới nhìn tứ sư huynh, mở miệng nói:
- Ngươi và lục sư đệ cứ chuẩn bị những thứ cổ quái kia giúp hắn trước đi, bản thân không được thì đành xem trọng ngoại vật trợ giúp thôi.
Cửu sư huynh bỗng nhiên lắc đầu nói:
- Ta nói hay là cứ để tiểu sư đệ theo ta và Tây Môn học thổi sáo đánh đàn, sau này rời khỏi thư viện cũng có thủ đoạn mưu sinh.
Thập nhất sư huynh mỉm cười, thần thái yên tĩnh nói:
- Tiểu sư đệ gần đây thường xuyên thỉnh giáo ta về bản chất sự vật, theo ta thấy hay là để hắn theo ta học tập, như vậy sẽ tốt cho tâm cảnh của hắn.
Thất sư tỷ bốc lên một vóc hạt dưa bên cửa sổ, cúi đầu chọn đầy đặn nhất, khẽ trào phúng:
- Thập nhất sự đệ, theo ngươi học những thứ vô dụng đó, tương lai tiểu sư đệ chết đói thì sao?
Thập nhất sư huynh nhìn nàng nghiêm túc giải thích:
- Sư tỷ, nhà ta chính là đại phú phía nam, ngày sau sư đệ ta chắc chắn sẽ kế thừa gia nghiệp cực lớn, cho dù tiểu sư đệ là một phế nhân, ta nuôi hắn cả đời cũng không có vấn đề.
Hội nghị giúp tiểu sư đệ Ninh Khuyết đến đây đã lệch đề tài sang nơi nào không biết, người nào người nấy mồm năm miệng mười, bày mưu tính kế, nhiệt tình thảo luận, kịch liệt biện luận, sâu sắc quan tâm vấn đề mưu sinh cho tiểu sư đệ ngày sau, đều tỏ vẻ mình có thể chịu trách nhiệm cuộc đời tiểu sư đệ, tình nghĩa đồng môn như thế khiến chính bọn hắn cũng cảm động.
- Các sư huynh sư tỷ, các ngươi nghĩ nhiều quá rồi phải không?
Trần Bì Bì nhìn mọi người trong phòng mở tiệc cắn hạt dưa uống trà xanh, day day ót, khổ não nói:
- Ninh Khuyết là người thế nào ta còn hiểu rõ hơn các ngươi, hắn tuy hơi ngốc ở phương diện tu hành nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ ngu dốt. Chẳng lẽ các ngươi chưa phát hiện, từ khi hắn vào hậu sơn thì chúng ta đều đang quay quanh hắn sao? Người như thế cần gì cũng ta lo lắng thay hắn nhiều vậy chứ? Ta dám nói người khắp thiên hạ chết sạch, kể cả chúng ta cũng chết sạch thì hắn vẫn sẽ không chết, huống chi là đói chết?
Nghe thế, đám học sinh thư viện tầng hai đều giật mình, nhớ cảnh mấy ngày nay mà sắc mặt trở nên cực kỳ kích động. Bắc Cung Vị Ương khẽ cọ ống sáo, nhíu mày nói:
- Nói cũng đúng, tiểu sư đệ lúc muốn nghe khúc liền vào cánh rừng bảo hai chúng ta tấu một khúc, lúc không muốn nghe thì kiên quyết không nghe, sao ta cảm giác mình trước mặt hắn cứ như biến thành tên hát rong.
Ngũ sư huynh vỗ đùi, lắc đầu cảm khái:
- Hắn nói chơi cờ thì chơi cờ, rõ ràng ta và bát sư đệ vừa mới vào ván mà hắn đã dám chen ngang một tay, còn nói thế phải nén giận lại chỉ điểm cho hắn, bằng không hắn sẽ ném quân cờ đi. Trước mặt tiểu sư đệ... chúng ta chỉ là hai tên dạy cờ đen trắng ở nông thôn kỳ nghệ bất nhập lưu mà thôi.
Lục sư huynh nhìn mọi người như có chút đăm chiêu, cười hàm hậu nói:
- Ninh Khuyết đối với ta cũng không tệ, tuy hay có suy nghĩ kỳ quai nhưng hắn giúp ta rèn sắt nấu nước, đỡ không ít việc cho ta.
Nhị sư huynh nhìn các vị sư đệ trước sau nói lên nỗi đau, chân mày khẽ nhướng lên nói:
- Ninh Khuyết là sư đệ nhỏ nhất, những kẻ làm sư huynh các ngươi chiếu cố hắn là chuyện đương nhiên, có gì đáng nói?
Nghe nhị sư huynh dạy bảo, nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc mà mọi người giật mình, đều cúi đầu thụ giáo, ngay cả thất sư tỷ lúc trước vẫn tùy tiện cũng lúng túng để hạt dưa lại trên cửa sổ.
- Tuy ta rất xem thường tâm tính dạo chơi nhân gian của Nhan Sắt, nhưng ta phải thừa nhận, thân là cung phụng Hạo Thiên Nam Môn, hắn quả thật là thần phù sư hàng đầu thậm chí có thể nói là cường đại nhất trên đời, mạnh hơi người đời tưởng tượng nhiều.
Mí mắt nhị sư huynh cụp xuống, nhìn nơi nào đó trước người, trầm mặc một hồi mới tiếp tục trầm giọng nói:
- Tiểu sư đệ thiên tư đã chỉ thích hợp đi con đường phù đạo, vậy sau này cứ để hắn theo Nhan Sắt học tập nhiều hơn đi.
Trong phòng im ắng.
Thất sư tỷ ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
- Nhưng tiểu sư đệ dù sao cũng là người của thư viện tầng hai ta, bây giờ tính ra là quan môn đệ tử của lão sư, kết quả một thân tu vi lại toàn do người khác dạy, nếu truyền ra ngoài thì biết nói thế nào? Cho dù chúng ta không sợ thế gian nhàn thoại thì lão sư và đại sư huynh trở về liệu có thấy thất vọng với chúng ta không?
...
Không biết Phu Tử mang theo đại đệ tử du lịch trở về thư viện phát hiện mình chẳng hiểu sao lại có thêm một tên quan môn đệ tử chỉ có cảnh giới Bất Hặc hơn nữa tư chất tu hành lại cực kém, cộng thêm bản lĩnh duy nhất còn là phù đạo theo học của Hạo Thiên Đạo thì có thể cảm thấy thất vọng thật sâu không. Dù sao Ninh Khuyết cũng chẳng cảm thấy thất vọng cái gì, tuy Hạo Nhiên Kiếm vẫn như chó mò phân trong tuyết nhưng tâm trạng hắn đã điều chỉnh rất rốt, hơn nữa cách ngấy ngày ở hậu sơn thư viện sẽ theo Nhan Sắt đại sư chu du Trường An vài ngày, dùng một phương pháp thoải mái và hứng thú để tiếp cận phù văn đại đạo, cuộc sống vô cùng phong phú.
Cuối xuân đầu hè năm Thiên Khải thứ mười bốn, cư dân thành Trường An thường xuyên nhìn thấy một lão đạo nhân cả người dơ bẩn đến cực điểm dẫn theo một thiếu niên quần áo mộc mạc lại sạch sẽ cực kỳ đi dạo khắp nơi.
Lão đạo nhân mang theo thiếu niên xuyên phố qua ngõ, ngắm những tòa kiến trúc cũ kỹ rách nát đã lưu truyền mấy trăm năm, đi quán rượu nhỏ uống rượu, thi thoảng lại tới kỹ viện giá rẻ nhất qua đêm, phần lớn thời gian thì nhìn phong cảnh du khách khắp nơi.
Lúc đi qua cái quảng trường Xuân Phong Đình mới tu sửa hoàn toàn mới kia, Nhan Sắt đầy cảm khái nói:
- Mới thì mới đấy, những ý tứ hàm xúc vốn có kia đã mất hết rồi, cũng may còn có gian đình này, người xem đường cong mái đình kia có đẹp không?
Ninh Khuyết đi trên con phố từng chém giết cả đêm, nhìn Xuân Phong Đình cũ kỹ bên góc đường có chút thất thần, nghe thấy sư phụ nói thì mới bừng tỉnh, nghiêm túc bốn đường cong trên mái đình, đánh giá hồi lâu mới nghi hoặc hỏi:
- Không nói được có gì đẹp, chỉ cảm thấy nó rất phù hợp, chỗ ngói giao nhau hơi lõm xuống nhưng rồi lại nhếch lên trông rất thuận.
- Đó là đường dẫn nước mưa.
Nhan Sắt đại sư chỉ vào đường mái nói:
- Mưa rơi ở trên ngói đen theo vết lõm chạy xuống dưới, cho dù không có mưa xuống nhưng mang hình dáng dẫn nước, phù hợp với thế chảy của nước mưa cho nên ngươi mới cảm giác thuận.
- Sư phụ, từ đường dẫn mưa của mái đình thì có thể tìm hiểu được cái gì?
Ninh Khuyết hỏi:
- Ngôi đình này hẳn đã xây được nhiều năm, công tượng xây dựng kia chắc cũng không phải phù sư, chẳng lẽ bọn hắn cũng có thể hiểu được quy luật thiên địa nguyên khí sao?
- Quy luật là gì? Quy luật chính là quy tắc định trước cho sự vật vận hành, những công tượng nọ xây Xuân Phong Đình có lẽ không hiểu được quy luật vận hành của thiên địa nguyên khí, nhưng tri thức vô số đời truyền xuống dùng để xây dựng hiện trú mưa quả thật có bao hàm trí tuệ.
Nhan Sắt đại sư dẫn hắn tới chỗ đình, nói:
- Mưa rơi xuống chảy đi đâu? Vì sao lại chảy như vậy? Công tượng xây đình không biết, có lẽ tổ sư bọn họ cũng chỉ biết đáp án đầu tiên mà không biết cái thứ hai, nhưng thế thì có sao? Loài người học tập trời đất bước đầu tiên tiên vĩnh viễn chính là bắt chước. Bắt chước nhiều rồi, tự nhiên sẽ như cái hiên trú mưa này có trong mình đạo lý đơn giản nhất, chính là hình dáng của những đường cong kia.
Đến dưới Xuân Phong Đình, Nhan Sắt đại sư xoay người nhìn Ninh Khuyết, nói:
- Bước đầu tiên tu hành phù đạo chính là ở chỗ bắt chước, ta bảo người xem phù văn điển tịch bậc tiền bối lưu lại, ta bảo ngươi cẩn thận cảm ngộ khác biệt rất nhỏ trong thiên địa nguyên khí, cũng rất tương tự với kinh nghiệm xây dựng của công tượng tích lũy trong nhiều năm, chẳng qua bọn hắn là vô thức làm theo và phải tốn hàng thế hệ để có thể biết được, còn ngươi thì chủ động tìm hiểu, cũng tốn ít thời gian hơn.
Ngắm xong Xuân Phong Đình, thầy trò hai người rời khỏi ngõ phố, theo bức tường xám bên cạnh tòa đại viện đi về phương xa.
Chân giẫm con đường đá hơi nhập nhô, nhìn dòng nước chảy róc rách cách bàn chân không xa, Ninh Khuyết tự nhiên nhớ tới đêm mưa đó rãnh nước này nhuộm đỏ máu tươi, nhưng tảng đá trên đường cũng chất đầy tàn thi không trọn vẹn.
Phía sau bức tường xám là phủ viện của Triều Tiểu Thụ, Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn thấy cây xanh trong sân, thi thoảng có tiếng người phát ra, thầm nghĩ không biết có phải người nhà của Triều Tiểu Thụ ở lại nơi này hay không, mà hắn thì đi đâu rồi?
Tựa như đoán được hắn nghĩ gì, Nhan Sắt đại sư chắp tay áo đi ở phía trước mỉm cười hỏi:
- Triều Tiểu Thụ ngắm hồ nước lặng mà vào Tri Mệnh, ngộ tính cơ duyên bực này đúng là hiếm thấy. Mặc dù lấy tài chất Triều Tiểu Thụ, nếu không phải bị bệ hạ mạnh mẽ giữ ở trong đêm tối bùn đất thành Trường An nhiều năm thì hẳn cũng không thể bộc phát quang mang sáng lạn như thế chỉ trong một đêm nhỉ?
Bây giờ Ninh Khuyết mới biết Triều Tiểu Thụ là đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh, nhớ tới hình ảnh đêm mưa ngày đó theo nam nhân trung niên kia chém giết đẫm máu, lông mày không nhịn được chậm rãi nhướng lên, có cảm giác kiêu ngạo bao la hùng vĩ nói không nên lời.
- Ngươi chắc là từng thấy kiếm thuật của Triều Tiểu Thụ rồi.
- Vâng, sư phụ.
- Có thấy đặc biệt chỗ nào?
- Rất nhanh, như thiểm điện.
Ninh Khuyết nhớ tới thanh kiếm gỗ bay xiên xiên vẹo vẹo bên hồ hậu sơn thư viện, cảm giác cực kỳ xấu hổ.
Nhan Sắt đại sư mỉm cười nhìn hắn nói:
- Còn có gì khác không?
Ninh Khuyết nhớ tới một việc, nhưng liếm liếm môi một cái cũng không nói ra, tiu Nhan Sắt là sư phụ phù đạo của hắn nhưng chuyện kia rất có thể là bản lĩnh bảo mệnh áp hòm của Triều Tiểu Thụ, không thể ai ai cũng nói được.
- Không ngờ ngươi còn là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Nhan Sắt đại sư có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
Ninh Khuyết cười cười, trả lời:
- Triều đại ca đối với ta không tồi, sau khi rời khỏi thành Trường An còn nghĩ vấn đề sinh nhai cho ta, mỗi tháng để lại cho ta một món bạc lớn, cho dù tình nghĩa không nặng thì chồng bạc lên cũng đủ.
Nhan Sắt nở nụ cười, nói:
- Triều Tiểu Thụ một kiếm hóa năm không cần ngươi nói ta cũng biết, ta nhắc tới việc này chỉ là muốn nói cho ngươi, khi năm mảnh kiểm đó như sao bằng bao phủ con phố xung quanh hắn, ngươi có từng nghĩ nếu đó là bản mạng kiếm của hắn, vì sao sau khi chia làm năm đoạn vẫn có thể nghe hắn sai khiến như thế không?
Vấn đề này Ninh Khuyết đúng là chưa từng nghĩ đến, sau trận huyết chiến mùa xuân năm trước hắn cũng không có tự kiểm điểm lại, bởi vì khi đó hắn căn bản chẳng biết tu hành, về sau sở dĩ chưa nghĩ là bởi vì hoàn toàn không nhận biết được vấn đề. Bây giờ rời Xuân Phong Đình đi trên đường cái chợt nghe sư phụ hỏi, hắn nhất thời lâm vào trầm tư.
Nhan Sắt đại sư cũng không phải loại sư phụ thích dùng vấn đề làm khó đệ tử của mình, tiện đà từ nhận được cảm giác ưu việt học thức hay khoái cảm hư vinh gì đó, thấy bộ dạng Ninh Khuyết nhíu mày khổ sở nghĩ thì trực tiếp giải thích:
- Bản mạng kiếm của Triều Tiểu Thụ chia làm năm thanh kiếm nhỏ, năm thanh kiếm nhỏ này liên hệ lẫn nhau dựa trên là một loại trận pháp... Mà lúc trước ta có nói với ngươi, phàm là trận pháp thật ra đều có thể coi như là phù, loại phù phụ thuộc nhiều vào tài liệu.
Hắn tiếp tục nói:
- Đạo gia kiếm quyết là phù, phật tông thủ ấn cũng là phù, mà hai loại phù này đều là bất định thức. Về phần hoa văn trên khối giáp của tướng quân trăm trận tuy là đoạn ngắn chiếm đa số, nhưng cũng là phù, chẳng qua là phù định thức.
Ninh Khuyết nhìn hắn một cái, không nhịn được cười khổ nói:
- Sư phụ, ta biết ngài là thần phù sư cường đại nhất trên đời, ta biết mỗi thần phù sư đều chân thành tha thiết nhiệt tình yêu thích phù đạo từ tận đáy lòng, chỉ là... Nếu như ngài nói thì chẳng phải thế gian tu hành đều có thể quy thành phù? Cách nói này thật sự... Quá là gì đó rồi?
Nhan Sắt đại sư dừng bước, quay đầu rất khó hiểu hỏi:
- Quá cái gì? Quá cái gì?
Ninh Khuyết do dự một hồi mới hạ giọng nói:
- Quá tự luyến.
Nhan Sắt đại sư bật cười thật lớn, khiến cho người đi lại trên phố đều chú ý nhìn lại.
Tiếng cười dần dừng, hắn nhìn Ninh Khuyết trầm mặc một lát nghiêm túc nói:
- Tu hành trọng tâm tính, dám nghĩ dám nhận thức, đường dài dằng dặc, nếu ngươi không tự tin mình có thể bước qua núi cao hiểm trở gian nan trên đường thì tu hành như thế nào? Người tu hành càng ưu tú thì càng tự tin, mà người tu hành ưu tú nhất tất nhiên cũng tự tin đến vô cùng, đại khái chính là tự luyến như ngươi nói đấy.
Ninh Khuyết há mồm hồi lâu không nói được gì, muốn oán thầm sư phụ ngụy biện thì tỉ mỉ cân nhắc lại cảm thấy những lời này rất có đạo lý, nhất là khi nghĩ đến hai cái tên cực kỳ kiêu ngạo đến mức cực đoan ở thư viện là nhị sư huynh và Trần Bì Bì.
...
Rời khỏi Xuân Phong Đình, từ thành Đông ngang qua Thiện Mạc Phường, thầy trò hai người đi đến một con đường lớn trống trải, cách đó không xa là Vũ Lâm Quân đang cưỡi tuấn mã tuần tra, người đi đường cũng ít hẳn đi, ven đường hàng cây xanh biếc, cảnh vật một màu thanh u. Tòa hoàng thành nguy nga tráng lệ cách đó không xa cũng có thể thấy rõ ràng, thậm chí một chút vết tích mưa gió trên tường vây cũng thấy được.
Nhan Sắt đại sư hoàn toàn chẳng bị bầu không khí trang nghiêm nơi này ảnh hưởng, , vẫn chắp tay áo, kéo lê giày cũ chậm rãi đi tới đi lui trên đường, căn bản không quan tâm những kỵ binh Vũ Lâm Quân kia nhìn hắn cảnh giác lẫn ghét cay gét đắng.
Ninh Khuyết nén cười theo sau hắn, chợt nghĩ tới vừa nãy có nói đến khôi giáp khắc phù, lại nhớ trên chuyến đường lão nhân Lữ Thanh Thần giới thiệu một số thứ, ánh mắt sáng ngời đuổi sát bên cạnh Nhan Sắt đại sư, giọng nói cực cung kính cực nhẹ nhàng:
- Sư phụ, ta muốn xin ngài một đạo phù.
Nhan Sắt quay đầu, hỏi:
- Xin phù? Nhà ngươi có chuyện gì? Thấy mấy thứ hư hỏng, bị đè lên giường à?
Ninh Khuyết há miệng không biết nói thế nào, cảm thấy thật sự bất lực.
Con mắt tam giác cực đáng khinh của Nhan Sắt đại sư nheo lại, nói:
- Đùa ngươi thôi.
Ninh Khuyết thở dài, nghiêm túc nói:
- Ta muốn khắc một đạo phù trên cây đao của mình.
Nhan Sắt đại sư suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Đúng là một số phù có thể tách khỏi phù sư mà hoạt động độc lập, ví dụ như truyền thư hay khôi giáp vũ khí, phương pháp khắc phù này cũng không hiếm gặp, nhưng chung quy nó chỉ là đường tắt, không đủ tinh thuần cho nên uy lực cũng sẽ không quá lớn, tự bản thân mình mới là tốt nhất, binh khí trên người ngươi thì cứ để tương lai ngươi tự mình khắc cho thỏa đáng.
Ninh Khuyết cười khổ nói:
- Vậy không biết đến năm nào tháng nào mới toại nguyện.
Nhan Sắt đại sư vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
- Ta tin tưởng vững chắc thiên tư của ngươi ở trên phù đạo, hiện nay ngươi chỉ là chưa nhìn thấu tờ giấy đó mà thôi, chậm rãi cảm ngộ tiếp, ngươi sẽ phát hiện hi vọng luôn ở phía trước.
- Ngươi nhìn kỹ bên kia.
- Bên kia là cái gì?
- Tự ngươi xem.
- Sư phụ, ta chỉ thấy rất nhiều cây.
- Sau cây thì sao?
- Sau cây là trời.
- Ta muốn ngươi nhìn không phải mấy thứ này!
- Sư phụ, ngài đừng có nói là muốn ta nhìn thấy hi vọng chứ?
- Ta thực nói không ra lời như thế.
- Sư phụ, sao ngài không nói? Thật ra ta thấy với khí chất tuyệt đỉnh du ngoạn nhân gian đến hồng phấn khô lâu cũng muốn sờ hai cái của ngài, sắm vai đạo sư thông thái thật sự không thích hợp đâu.
- Ninh Khuyết.
- Vâng, sư phụ.
- Ngươi còn nói tiếp, ta liền dùng thảo tự phù cho ngươi cả đời không nhìn thấy gì.
Thầy trò hai người không thấy hi vọng phía trước, chỉ thấy trong rừng xanh dưới chân hoàng thành là một đạo quan.
Nhan Sắt đại sư chưa dẫn Ninh Khuyết vào Nam Môn Quan, bởi vì quan hệ thầy trò giữa hai người là quan hệ cá nhân, Ninh Khuyết dù sao cũng là học sinh của thư viện, nếu quá thân cận với Hạo Thiên Đạo thì từ góc độ nào cũng thấy không thích hợp.
- Ta bảo ngươi nhìn là mái cong minh điện kia của Nam Môn Quan.
Vì mấy câu trước, sắc mặt Nhan Sắt đại sư rất khó coi, giọng nói cứng ngắc.
Ninh Khuyết dõi mắt nhìn thì thấy phía sau cây xanh tường xám mơ hồ có thể nhìn thấy mái cong chính điện đạo quan kia vươn lên bầu trời xanh thắm.
- Sư phụ, tại sao lại phải nhìn mái cong kia? Lại thể ngộ các đời công tượng đúc rút kinh nghiệm từ nước mưa sao? Nhìn Xuân Phong Đình một chút cũng đủ rồi, chẳng lẽ phải xem mãi sao? Hai ta mấy ngay nay trong thành Trường An quan sát rất nhiều chùa cổ đạo quan đình cũ cầu nhỏ nước chảy gia đình, cứ nhìn tiếp nữa thì ta sợ Trường An Phủ sẽ hoài nghi chúng ta là đội trộm cướp già trẻ hai người đó.
- Thảo tự phù...
- Sư phụ, ta sai rồi.
Nhan Sắt đại sư hồi lâu mới dằn được cơn giận trong lòng, chỉ vào mái cong ở sâu trong đạo quan, sắc mặt xanh mét nói:
- Lần này bảo người xem không phải mái cong, mà là diêm thú (*) ngồi trên mái cong đó, ngươi thử đưa niệm lực cảm ứng nhìn xem.
Sắc mặt Ninh Khuyết nhất thời nghiêm túc hẳn, trầm mặc một hồi mới từ từ phóng thích niệm lực, từ xa chạm vào mấy con diêm thú bằng đá ngồi xổm trên mái cong, từ thiên địa nguyên khí về niệm lực dệt thành hình dạng diêm thú trong thức hải phi thường rõ ràng, rồi chợt những con diêm thú đó như sống lại, thậm chí hắn còn thấy ánh mắt của bọn chúng!
Tim hắn đập nhan dần, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề, diêm thú trong thức hải cũng càng lúc càng rõ ràng, uy áp nặng nề khiến mặt hắn tái nhợt hẳn đi, cả người cứng nhắc.
Nhan Sắt đại sư đứng bên cạnh nhìn hắn phản ứng cũng không lo lắng mà còn cảm thấy vui sướng, Ninh Khuyết nhạy cảm với diêm thú như thế cũng làm vơi đi chút tức giận lúc nãy bị trêu chọc.
Ninh Khuyết lắc lắc đầu, thoát ra khỏi trạng thái kia, đưa hai tay dụi dụi mắt, nhìn Nhan Sắt đại sư nói:
- Sự phư, ta cảm nhận được, ta cũng hiểu rồi.
Nhan Sắt đại sư khẽ nhíu mày, tựa hồ không ngờ Ninh Khuyết lại có thể tự thoát ra khỏi uy áp của diêm thú.
Ninh Khuyết liếc qua diêm thú dần nhỏ đi ở phương xa, nói:
- Sư phụ, ngươi muốn nói cho ta biết bọn diêm thú bằng đá kia cũng là phù do thần phù sư ban cho lực lượng và uy áp sinh mệnh cường đại kia phải không?
Nhan Sắt đại sư nói:
- Không sai. Ta bây giờ khó hiểu hơn là vì sao ngươi tiếp xúc với diêm thú mà lại không kích động chút nào.
Ninh Khuyết nhìn phía hắn, trầm mặc một lúc mới thành thực trả lời:
- Ta từng tiếp xúc diêm thú trước kia.
Nhan Sắt đại sư khẽ nhướng lông mày trắng, hỏi:
- Khi nào? Ở đâu?
Ninh Khuyết nói:
- Mùa xuân năm trước, ở trong hoàng cung. Lúc xe ngựa qua chỗ giặt quần áo, không biết vì sao ta thấy diêm thú trên góc mái cung điện thì như cảm thấy chúng nó sống dậy, lúc đó ta cực kỳ khó chịu.
Nhan Sắt đại sư trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng đưa tay xoa xoa đầu hắn, ánh mắt đầy vẻ ôn hòa tán thưởng.
- Nghe ngươi nói chuyện nhìn ngươi làm việc, ta luôn cảm thấy thằng nhóc ngươi tính tình thật sự không thích hợp tu hành phù đạo, ta thậm chí có nghĩ rằng có phải bản thân đã bị tờ giấy kia của ngươi làm nhầm lẫn rồi không.
Lão đạo nhân là thần phù sư hàng đầu trên thế gian, hắn phi thường rõ ràng một thiếu niên chưa từng tiếp xúc tu hành mà có thể trời sinh cảm ngộ được uy áp của diêm thú, đại biểu cho thiên tư tu hành phù đạo đến mức độ nào.
- Ta rất vui mừng người lại một lần nữa chứng minh tư chất và năng lực của bản thân.
Ninh Khuyết cười nói:
- Sư phụ, tư chất và năng lực ở ngay trong thân thể, không cần chứng minh chúng nó vẫn tồn tại.
- Hôm nay người nói rất nhiều lời thừa, chỉ câu này xem như có đạo lý.
Nhan Sắt đại sư nở nụ cười, sau đó tiếp tục thân thiết hỏi:
- Lần trước ở trong khu giặt quần áo của hoàng thành là lần đầu tiên ngươi cảm giác được uy áp của diêm thú sao?
Ninh Khuyết nghe thế thì lại trầm mặc rất lâu.
Hắn nhớ tới ngày nọ của mùa xuân năm trước, hắn và Tang Tang chống cái ô to màu đen đứng trên con đường cái thẳng tắp rộng rãi, đứng trong mưa phùn mênh mông, sau đó bị bức điêu khắc đá Chu Tước ở chính giữa đường lớn trấn áp thành hai pho tượng.
Qua thời gian rất lâu, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Sắt đại sư, nói:
- Thật ra... Trước đó ở trên đường cái Chu Tước, bức điêu khắc đá Chu Tước kia cũng đã cho ta cảm giác tương tự, nhưng ta không biết tượng Chu Tước tính là cái gì.
Nhan Sắt đại sư nghe hắn trả lời, mắt nheo thành hai khe hở hẹp, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Muốn đi nhìn con Chu Tước đó lại hay không?
...
Ninh Khuyết đương nhiên không muốn, chuyện này không liên quan đến bức tượng Chu Tước không có thần vận kia, hẳn chỉ theo bản năng cực kỳ mâu thuẫn sợ hãi với bức tượng Chu Tước trên đường đá - có thể là do ngày mưa xuân năm đó hắn bị bức Chu Tước chính giữa con đường kia lộ ra sát khí lạnh lẽo cổ xưa dọa sợ, cũng có có lẽ là trong tiềm thức của hắn còn nhớ rõ cảnh ngộ bên bờ cái chết buổi tối đào vong năm đó đã lưu lại bóng ma hằn sâu trong lòng hắn.
Nhưng là một đệ tử tốt, hắn biết khi sư phụ hỏi đệ tử có muôn hay không thật ra chỉ là tôn trọng ý nguyện chứ sư phụ thật ra chẳng muốn nghe đáp án nào ngoại trừ đồng ý, cho nên đợi Nhan Sắt đại sư nói xong hắn liền thành thật trả lời có.
Thầy trò hai người dưới chân hoàng thành dọc theo đường cái Chu Tước rộng rãi thẳng tắp về hướng nam, tựa hồ bước trên dây lưng màu nâu xám thêu viền hoa, đi từ đầu người khổng lồ là thành Trường An tới ngực.
Nhìn bức khắc Chu Tước trên phiến đá chính giữa, Ninh Khuyết cảm giác miệng hơi khô, hai tay theo bản năng rụt vào trong tay áo nắm rất chặt, cả người cứng ngắc.
Bức khắc Chu Tước vẫn trang nghiêm thanh lệ như trước, hai cánh chưa giương hết ra ở tư thế sắp vỗ cánh, hai con ngươi không giận mà uy điêu khắc vô cùng tốt, bất kể từ góc độ nào cũng sẽ cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm ngươi. Con dân Đại Đường đến thành Trường An đều sẽ đến đây nhin cảnh tượng này, mà đôi mắt của bức khắc Chu Tước cũng là chỗ kỳ diệu mà đám du khách nói chuyện say sưa.
Đứng giữa đám người ăn mặc khác nhau nhìn bức khắc Chu Tước chính giữa kia, có lẽ vì xung quanh ổn ào nhiều nhân khí nên Ninh Khuyết cũng bớt sợ hãi đi một chút.
Có điều cả người hắn vẫn cứng ngắc như cũ, tay chân vẫn lạnh lẽo như cũ, bởi vì hắn luôn cảm giác hai con ngươi luôn lạnh lùng nhìn mình chằm chằm đó không liên quan đến tài nghệ của công tượng, đôi mắt này như đang nói cho hắn biết, con Chu Tước trải qua ngàn năm mưa gió này... Sống.
----------oOo----------
(*) còn gọi là Ốc Tích Thú.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK