Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ cao có tốt cũng có xấu, câu này cũng không phải biện chứng, cũng không phải triết học, mà là đạo lý vô cùng đơn giản. Mã tặc xông đến quá nhanh, cho nên mới chật vật ở bãi đá như thế. Đại hắc mã xông đến cũng quá nhanh, cho nên dù với tài bắn cung của Ninh Khuyết cũng chỉ kịp bắn đi ba phát trước là đã đến ngay bên cạnh đám mã tặc.

Hắn đeo ngược cây cung gỗ cứng hoàng dương trên vai, hai tay vươn ra nắm chặt thanh đao đang treo ngang trước yên ngựa rồi vung tay dứt khoát. Lưỡi đao xẹt qua không trung chém rụng nửa vai một tên mã tặc, sau đó hắn vặn người xoay dọc cánh tay, đoạt trước thế công của thanh loan đao sắc bén đang đánh lén tới, móc bay con mắt của một tên mã tặc khác.

Thời điểm ba con ngựa lướt qua nhau, chỗ vai cụt lẫn hốc mắt của hai tên mã tặc kia mới phun ra máu tươi dịch nhầy, vương lên mặt mũi thân mình hắn. Mùi máu tươi lẫn dịch nhầy hòa quyện cực kỳ quái dị.

Người ta thường nói máu nóng, gió lạnh, nhưng nhưng Ninh Khuyết lại thấy gió thổi trên mặt thật nóng, còn máu hắt lên mặt lại lạnh. Bởi vì hắn quá lạnh lùng bình tĩnh, thời điểm này vẫn nhớ rõ nguyên tắc tác chiến rút ra trong nhiều năm này.

Giết chết mã tặc vĩnh viễn không bằng tổn thương mã tặc. Mã tặc chết một tên cũng chỉ là chết, nhưng nếu bị thương nặng không chết ngay thì còn liên lụy đến đồng bọn của chúng. Cẩn thận thế này hơi tàn nhẫn chút, lại phi thường hữu dụng.

Nhìn mười mấy mã tặc lao tới, Ninh Khuyết hít sâu, kẹp chặt đại hắc mã, nâng phác đao, hóa thành một đạo phong giết qua. Phía sau hắn, hai trăm Yến kỵ tụ thành một đường, hung hăng đánh vào sườn đám mã tặc đang tán loạn.

...

Gió đông trên hoang nguyên lại nổi lên, nhưng cũng không thể thổi bay sợi tóc trên trán hắn, vì chỗ đó đã đẫm máu tươi của mã tặc, trở nên đặc quánh lại rối tung, hệt như tâm trạng rối rắm của Ninh Khuyết lúc này.

Trong doanh cảnh tượng hỗn loạn, xa trận đã xuất hiện vài chỗ hổng. Mã tặc tạm thời rút lui, nhưng đợt tấn công bỏ ngựa trước khi rút lui cũng đã gây tổn thất lớn cho doanh địa. Quanh doanh địa đâu đâu cũng thấy dân phu và quân lính bị thương, người đầy máu, ánh mắt vô hồn. Nếu không nhờ các thiếu nữ Đại Hà Quốc với kiếm thuật kiên cường, có lẽ doanh địa đã sớm bị mã tặc công phá.

Tình hình của đám mã tặc cũng không tốt hơn bao nhiêu, cách doanh địa không xa bên cạnh chỗ trũng là lũ ngựa nằm giãy giụa trên mặt đất lạnh băng, thỉnh thoảng còn giật lắc cái đầu nặng nề. Bên cạnh lẫn bên dưới thân ngựa còn có thật nhiều thi thể mã tặc đã không còn nhiệt độ.

Nhưng tất cả thương binh mã tặc đều được đồng bọn mang về, từ điểm này có thể thấy rằng, dù bị thương nặng, mã tặc vẫn chưa tan tác và còn đủ khả năng cùng tinh thần để khởi xướng tiến công lần nữa.

Ninh Khuyết nâng cánh tay lau đi dòng máu chảy giữa lông mày, quay đầu liếc qua phía tây bắc doanh địa. Yến kỵ ở đó và một bộ phận mã tặc đang đeo bám chém giết lẫn nhau cho đến phía xa. Hắn không nhịn được lắc đầu.

Trong ấn tượng của người Trung Nguyên, mã tặc trên thảo nguyên là những kẻ hung tàn nhất trên đời. Nhưng sau nhiều năm giao chiến với chúng, hắn cho rằng mã tặc thực ra là những kẻ nhát gan vô dụng nhất. Hung tàn, chẳng qua là để che giấu sự yếu đuối bên trong.

Sáu trăm mã tặng bốn phía đồng cỏ kia, khi hung tàn thì dám trực tiếp giết chóc bộ tộc lệ thuộc trực tiếp vương đình, khi khiếp đảm thì một đội Đường quân liền có thể đuổi bọn chúng co giò chạy. Điểm mấu chốt là ở chỗ thực lực, loại tồn tại thực dụng như mã tặc cực kỳ mẫn cảm khi gặp tình huống chênh lệch thực lực, cho nên rất dễ đánh tan bọn chúng.

Ninh Khuyết tự nghĩ là hiểu rõ bản tính mã tặc, cho nên đêm qua chọn vị trí doanh địa âm thầm ẩn giấu địa lợi, thời điểm xuất kích cũng cũng không có vấn đề, vốn tưởng với hai trăm Yến kỵ, chỉ cần một lần cường thế xông thẳng đến bên sườn mã tặc là có thể trực tiếp đánh tan hơn năm trăm tên mã tặc này. Chẳng qua hắn lại quên mất những người cùng hắn xung kích mã tặc không phải là mấy lão hữu ở Vị Thành kia, cũng không phải là Đường kỵ tây lộ quân thuộc Bích Thủy Doanh phương nam, mà chỉ là kỵ binh Yến quân không mạnh mẽ như nào.

Sức chiến đấu của kỵ binh quân Yến, vậy mà còn yếu hơn trong tưởng tượng tệ nhất của Ninh Khuyết một chút.

Hai trăm Yến kỵ chiếm cứ thiên thời địa lợi tấn công mã tặc lại không thể chia cắt đội hình mã tặc, thậm chí còn không hoàn thành được một lần xung phong xuyên thủng đội hình, cuối cùng bị mã tặc nhanh chóng ứng chiến kéo vào cuộc triền đấu.

Sau đợt xung phong liều chết thì đã có mấy chục Yến kỵ bị mã tặc chém ngã xuống đất, nếu không phải lúc ấy trận hình của đám mã tặc cũng đang cực kỳ hỗn loạn, nói không chừng lần tập kích từ bên cánh được suy tính từ trước này e là sẽ khiến Yến kỵ toàn quân bị giết ngược.

Sau một hồi triền đấu căng thẳng, Yến kỵ và mã tặc đều kiệt sức rồi tạm thời rút lui. Nhân cơ hội này, Ninh Khuyết cưỡi đại hắc mã trở lại doanh địa, một phần vì hắn không còn đặt nhiều hi vọng vào hơn một trăm Yến kỵ còn lại, phần khác là do trong lòng hắn dấy lên một cảm giác cảnh giác khó hiểu.

...

Trong không khí rét lạnh, đột nhiên vang lên một tiếng rít. Ninh Khuyết phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, một mũi tên sượt qua vạt áo hắn, bay thẳng vào bánh xe lương, đuôi tên run rẩy dữ dội.

Bất chấp bịt mặt màu đen thấm đầy máu mã tặc có chút tanh hôi khó ngửi, hắn vẫn đeo lại, rồi tháo cung gỗ cứng hoàng dương phía sau, ngón tay khéo léo kéo cung bắn ra mũi tên đâm chết một tên mã tặc lao tới trước doanh địa.

Sau đó hắn cảm thấy một cơn đau nhức mơ hồ ở sâu trong vai, biết rằng hôm nay đã kéo cung quá nhiều, nếu cứ tiếp tục cố gắng như vậy thì e cánh tay phải có thể bị kéo cho phế bỏ.

Mã tặc rõ ràng không cho người trong doanh địa có nhiều cơ hội thở dốc. Vừa nghỉ ngơi hồi phục chút ít, chúng lại hung mãnh tấn công, hoàn toàn không để ý đến thương vong của bản thân. Hành động mạo hiểm bất chấp mọi giá này thực nằm ngoài hiểu biết của Ninh Khuyết về mã tặc, khiến hắn càng thêm nghi hoặc nồng đậm.

Hơn hai trăm mã tặc từ bốn phương tám hướng ập đến.

Dân phu đã trở nên chết lặng trước sinh tử, trong khoảnh khắc sống chết cuối cùng, họ bộc phát dũng khí chưa từng có, nâng những cây mâu gỗ thô sơ, xuyên qua khe hở cố ý để lại giữa xa trận, mạnh mẽ đâm ra phía ngoài.

Một cây mâu gỗ đâm xuyên ngực một tên mã tặc, máu tươi ào ào chảy xuống.

Liền đó là ba tên mã tặc bò qua xa trận, vung loan đao chém mấy tên dân phu đang cầm mâu gỗ đến máu me đầy người.

Một luồng kiếm quang sáng như tuyết lóe lên.

Tú kiếm dài nhỏ mang theo kiếm khí xẹt qua, chém thẳng vào ba gã mã tặc.

Một tên mã tặc bay đầu ngay tại chỗ, hai tên còn lại cụt chân cụt tay, chật vật rút lui về phía sau.

Các dân phu máu me đầy người giống như dã thú lao tới, cầm gậy gỗ và tảng đá nhặt được từ đâu đó, vây quanh hai tên mã tặc kia rồi nện xuống liên hồi. Bọn họ đờ đẫn lặp lại hành động, không biết bao nhiêu lần, cho đến khi không còn tiếng kêu nữa thì mới ngây người dừng lại.

Thiên Miêu Nữ sau khi chém một nhát theo chiều gió, theo thói quen phát ra một tiếng hừ giận đáng yêu, sau đó liền bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt dọa sợ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bụi đất, không giấu được vẻ hoảng sợ lẫn kích động trong đôi mắt trong trẻo. Dù sao nàng còn quá nhỏ, nào có từng thấy cảnh tượng bực này?

Ninh Khuyết vươn tay tóm lấy gáy, sau đó như xách mèo ném nàng ra phía sau để tránh đi một mũi tên, tay cầm đao vừa đỡ đòn lại thuận thế vung lên chém đứt cánh tay của tên mã tặc đánh lén.

Tên mã tặc kia ôm vai phải phun máu, thống khổ nửa quỳ nửa ngồi dưới đất. Ninh Khuyết cũng chẳng buồn nhìn hắn một cái, cầm phác đao xông về một chỗ hung hiểm. Hắn biết tên mã tặc cụt tay không có đao kia sẽ bị đám dân phu bao phủ, cho nên không cần phí sức nữa.

Nếu xa trận bị phá, tất cả mọi người trong doanh địa sẽ chết. Hiểu rõ điều này, cả dân phu lẫn Yến quân đều trở nên vô cùng dũng mãnh. Họ cầm lấy bất kỳ vũ khí nào có thể tìm được, liều mạng tấn công những tên mã tặc đang bò lên từ sàn thùng xe.

Nhưng chân chính giúp cho doanh địa thủ vững và kéo dài thời gian đến tận bây giờ là các đệ tử Mặc Trì Uyển đến từ Đại Hà Quốc. Những thiếu nữ thiếu nam này không có nhiều kinh nghiệm chiến trường, chỉ dựa vào sự kiêu ngạo kiên nhẫn và kiếm thuật tuyệt diệu của tông phái, vung ra ra từng đường kiếm khí trên trên đồng cỏ hoang, chém rụng từng tên mã tặc khó giải quyết.

Chỉ là mã tặc quá đông, đệ tử Mặc Trì Uyển thì quá ít, dân phu quân tốt tuy liều mạng vẫn không thay đổi được đại cục, xung quanh doanh địa cực kỳ nguy hiểm, tùy thời có thể bị công phá, nhìn như đã đi vào tuyệt cảnh.

Đúng lúc này, từ cỗ xe ngựa chính giữa doanh địa vang lên một tiếng sáo trong trẻo.

Nghe tiếng sáo, tinh thần của Chước Chi Hoa và Thiên Miêu Nữ cùng các đệ tử Mặc Trì Uyển phấn chấn hẳn lên. Họ không tiếc niệm lực, kiếm khí tung ra chồng chất, mạnh mẽ đẩy lùi mã tặc trước mặt, sau đó tiến đến phía trước bao lương thực.

Nghe tiếng sáo và quan sát những hình ảnh này, tâm trạng Ninh Khuyết trở nên nặng nề, trong ánh mắt lộ ra ngoài bịt mặt màu đen thoáng hiện vẻ tức giận.

...

Đây là đội ngũ vận chuyển lương thảo đến tả trướng vương đình, ngoài Yến kỵ hộ tống còn có lừa ngựa vận chuyển, vì vậy ngoài những xe lương thực thì còn mang theo rất nhiều cỏ khô cho lừa ngựa ăn.

Lương xe được tháo sàn tạo thành một trận hình tròn, các túi đựng cỏ được tập trung dưới sàn xe, vừa để gia cố công sự, vừa giúp giảm thiểu thương tổn từ tên bắn.

Nghe tiếng sáo, các đệ tử Mặc Trì Uyển tiến lên phía trước, dùng kiếm đâm những bao cỏ lên không trung ngoài xa trận, đúng lúc một đợt mã tặc dày đặc nhất lại ập tới.

Không rõ là do tú kiếm của các đệ tử Mặc Trì Uyển ẩn chứa kiếm khí hay vì nguyên nhân nào khác, nhưng khi mười mấy túi cỏ khô bay lên không trung chợt bất ngờ vỡ toang ra, tiếng vang tê tê, cỏ khô trong túi như bị một lực mạnh đánh vào, nhanh chóng văng ra bốn phía, tạo thành một trận mưa cỏ.

Ngay khi những túi cỏ khô vỡ toang, hương vị khô ráo cực độ bao phủ toàn bộ doanh địa. Trong mỗi túi cỏ khô hình thành mưa cỏ mơ hồ thấy có tia lửa yếu ớt sáng lên, ngay sau đó... Cả bầu trời như bốc cháy.

Mưa cỏ biến thành mưa lửa, từ bầu trời rơi xuống, che khuất ánh sáng mặt trời phương đông, biến toàn bộ khu vực bên ngoài doanh địa thành biển lửa.

Đám mã tặc bị cảnh tượng quỷ dị này khiến cho hồn bay phách lạc, còn chưa kịp phản ứng đã bị biển lửa nuốt chửng, sắp sửa chết ngạt, sắp sửa chết cháy một cách thảm thương.

Các dân phu và quân lính trong doanh địa đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm trước cảnh này. Họ cầm đủ loại binh khí, nhìn biển lửa gần ngay trước mắt nhưng không một ngọn lửa nào bay vào trong xa trận, như thể đang chứng kiến phép màu của Hạo Thiên.

Chỉ có Ninh Khuyết chú ý rằng khi túi cỏ khô vỡ toang và bốc cháy, nguyên khí trong thiên địa đột nhiên biến đổi. Hắn cảm nhận được phù lực mơ hồ trong mỗi túi cỏ khô và thậm chí thấy được hình ảnh nhỏ bé của lá bùa khi nó thiêu đốt.

Phù hỏa mượn cỏ lan nhanh, thiêu đốt mã tặc, khó lòng dập tắt. Đám mã tặc phía trước xa trận cả người bốc cháy, tru lên bi thảm, chạy loạn xung quanh. Có tên lăn lộn trên đất nhưng vẫn chìm trong ngọn lửa bùng cháy, có tên chạy quanh tìm nước, nhưng việc đó trên hoang nguyên mùa đông đâu có phải dễ. Có mấy tên mã tặc cả người bốc cháy gào lên xông thẳng vào xa trận, chưa kịp vung loan đao thì đã thống khổ ngã xuống đất.

Mã tặc rốt cuộc lại thối lui, để lại ngoài doanh địa mấy chục cái xác cháy đen. Có nhiều thi thể là ôm chặt nhau, đại khái là trước khi chết khủng hoảng làm cho đám mã tặc này không phân biệt rõ ai là địch ai là bạn.

Trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.

Trong doanh địa vang lên tiếng hoan hô chiến thắng.

...

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm thiếu nữ áo trắng trong xe ngựa, nói:

- Ta đã từng nhắc nhở ngươi rằng, ngươi là người mạnh nhất trong chúng ta. Niệm lực của ngươi là vũ khí quý giá nhất, nên được sử dụng vào thời điểm thích hợp nhất, chứ không nên tùy tiện như thế.

Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, không biết vì đã chứng kiến quá nhiều cảnh máu tanh hay vì lý do nào khác mà khuôn mặt còn tái nhợt hơn cả bộ đồ trắng trên người.

- Đã chết quá nhiều người, ta nếu không ra tay nữa, sẽ có càng nhiều người chết đi.

Ninh Khuyết nhìn nàng nói:

- Ngươi đây là lòng dạ đàn bà.

Lông mày của Mạc Sơn Sơn khẽ run, trả lời:

- Ta vốn là như thế.

Ninh Khuyết cố nén tức giận, cười nhạo nói:

- Ngươi còn chưa lập gia đình.

Mạc Sơn Sơn bình tĩnh trả lời:

- Lập gia đình cũng sẽ không gả cho ngươi.

Ninh Khuyết sau khi trầm mặc một hồi, nói:

- Nếu ngươi còn niệm lực, vậy niệm lực cuối cùng của ngươi phải giữ lại cho ta.

Hắn là người tu phù, rất rõ mức độ tiêu hao của phù đạo đối với niệm lực. Gò má thiếu nữ tái nhợt tiều tụy, cho thấy niệm lực của nàng mấy ngày qua đã bị tiêu hao quá nhiều. Hắn không thể không thừa nhận, cả cái đội ngũ này, thiếu nữ áo trắng mới là người có thực lực mạnh nhất, cho nên gặp tình huống này khó tránh khỏi cảm thấy phần nào phẫn nộ.

Mã tặc dưới đạo hỏa phù kinh thiên này tử thương thảm trọng, nhưng trên đồng vẫn còn ít nhất có hai trăm mã tặc có sức tái chiến. Mạc Sơn Sơn đã cạn kiệt niệm lực, trong khi hắn chỉ là Bất Hoặc, hoàn toàn không thể chống đỡ.

Ninh Khuyết đương nhiên còn chút chiêu bảo mệnh, nhưng những thứ như Nguyễn Thập Tam Tiễn hay túi gấm sư phụ cho hắn, nếu dùng để đối phó với đám mã tặc thì thật sự quá lãng phí. Trước khi sinh mệnh gặp nguy hiểm thực sự, kẻ keo kiệt chỉ kém Tang Tang một chút như hắn tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Điều quan trọng nhất là viện quân. Doanh địa lương đội đã chống đỡ suốt một thời gian dài, nhưng viện quân trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện. Nếu ngay từ đầu biết chắc rằng không có viện quân, hắn đã sớm cưỡi đại hắc mã chạy thoát rồi.

- Rốt cuộc là có viện quân hay không?

Hắn nhìn chằm chằm mắt Mạc Sơn Sơn hỏi.

Mạc Sơn Sơn hờ hững nhìn lại hắn, nói:

- Vậy chỉ có bản thân viện quân biết.

Ninh Khuyết không muốn trao đổi với nàng nữa, nói thẳng:

- Chuẩn bị phá vây, ngựa của ta chỉ có thể mang theo một người. Ta sẽ mang Thiên Miêu Nữ, còn người của ngươi do ngươi phụ trách.

Mạc Sơn Sơn hỏi:

- Vậy những quân Yến và dân phu đã cùng ngươi chiến đấu suốt thời gian dài thì sao?

Ninh Khuyết trả lời:

- Ta chỉ tình cờ gặp họ, không có quan hệ chiến hữu.

Mạc Sơn Sơn khẽ lắc đầu, nói:

- Ta sẽ không đi.

Ninh Khuyết nhìn nàng, bỗng nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Mục tiêu của bọn mã tặc trên đồng cỏ chính là giết ngươi. Ngoài ngươi ra, trong cái đoàn xe rách nát này còn có gì đáng để bọn chúng phải trả giá đắt như vậy?

Mạc Sơn Sơn nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Nếu mục tiêu của bọn mã tặc là ta, thì những người này đều chết vì ta. Vì vậy, ta càng không thể bỏ rơi họ mà đi.

Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, nói:

- Ngu ngốc, nếu người rời đi thì có thể thu hút mã tặc đi theo. Bọn mã tặc cần gì xuống tay với những Yến quân dân phu không có khả năng uy hiếp này?

Mạc Sơn Sơn mỉm cười, nói:

- Ngươi không cần phải lừa ta, ta đã biết rõ sự hung tàn của mã tặc rồi.

Ninh Khuyết bỗng nhận ra đôi mắt thường ngày vô thần của nàng giờ đây lại trở nên trong trẻo và kiên định, như thể có thể nhìn thấu mọi tâm tư của hắn. Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi xoay người bước đi.

Mã tặc trên đồng cỏ đang tập hợp, có lẽ ngay sau đó sẽ phát động một đợt tấn công mới.

Hắn dùng tay lau sạch máu dính trên mặt, rồi thay một cái bịt mặt mới. Bước đi trong doanh địa đầy thi thể binh khí gãy, bất kể là Yến quân hay dân phu, nhìn thấy hắn cả người là máu đều tự tránh qua hai bên. Cho dù là mấy thiếu nữ Chước Chi Hoa của Đại Hà Quốc cũng nhìn hắn kính nể, và thêm vài phần sợ hãi.

Từ khi giao chiến với mã tặc đến nay, ngoài đạo hỏa phù thiêu đốt trời, công lao lớn nhất giúp doanh địa lượng đội giữ vững chính là nhờ Ninh Khuyết. Dưới lưỡi phác đao của hắn, không biết bao nhiêu mã tặc đã ngã xuống.

Rất nhiều người chứng kiến cảnh hắn giết mã tặc, giết người mà cứ như chém rơm rạ, thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo kính sợ. Vẻ bình tĩnh của hắn khi giết mã tặc tựa hồ mang chút cảm giác thờ ơ đối với sinh mệnh.

Cảm nhận được những ánh mắt khác thường xung quanh, đặc biệt là vẻ khiếp đảm của Thiên Miêu Nữ, Ninh Khuyết không giải thích gì thêm, chỉ thấp giọng phân phó mọi người sửa chữa xa trận, đồng thời dùng ánh mắt quan sát bốn phía khe chéo đồng cỏ, suy nghĩ tuyến đường thoát thân.

Mã tặc sợ chết, hắn cũng sợ chết, nhưng hắn hiểu rõ hơn tuyệt đại đa số mã tặc rằng, khi đối mặt với cái chết, người càng liều mạng không sợ hãi thì càng khó chết. Đây là kinh nghiệm quý báu mà hắn đúc rút được qua vô số năm lăn lộn bên bờ sinh tử.

Về phần thờ ơ đối với sinh mệnh... Hắn luôn cực kỳ lạnh lùng với sinh mệnh của mã tặc.

Bọn mã tặc ven hồ Sơ Bích nghe tin hắn đã sợ mất mật, chính bởi khi ở Vị Thành hắn là một binh lính bình thường, nhưng một khi hắn rời khỏi Vị Thành tiến vào hoang nguyên, lên ngựa thành tặc.

Ninh Khuyết và các đồng liêu ở Vị Thành chính là mã tặc, là mã tặc hung hãn nhất.

Những năm đó, hắn giết vô số mã tặc. Nếu như là năm đó, cộng thêm phía sau có thêm một thiếu nữ phù sư nổi tiếng thiên hạ, có lẽ hắn sẽ ở lại chiến đấu với bọn mã tặc thêm một thời gian.

Nhưng hôm nay không được.

Bởi vì hắn cảm thấy bất an, không phải vì số lượng mã tặc quá nhiều hay cục diện tàn khốc bị động, mà vì hắn luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, và người đó đã theo dõi hắn rất lâu.

Không phải một ngày, không phải hai ngày, mà là rất nhiều ngày.

...

Trên đỉnh cao nhất của đồng cỏ phía đông, mười mấy tên mã tặc lặng lẽ đứng, từ trên cao nhìn xuống chiến trường hỗn loạn.

Trong số mười mấy tên mã tặc, phần lớn là những kẻ mới đến đêm qua, chính là những người đã thu hút sự chú ý của Ninh Khuyết. Khác với đám mã tặc bình thường, bọn hắn đều dùng khăn vải che mặt, như thể không muốn để lộ khuôn mặt của mình.

Mười mấy tên này rõ ràng là thủ lĩnh của sáu trăm mã tặc. Chỉ là không hiểu tại sao, bất kể là mã tặc chết chỗ lưng chỗ trũng, hay là bị Yến kỵ giết, hay là bị ngựa đè chết thảm, bọn hắn vẫn luôn duy trì bình tĩnh.

Khi đạo hỏa phù bùng lên trong doanh địa, phần lớn trong số mười mấy kỵ binh đều lộ rõ vẻ khiếp sợ, nhưng thủ lĩnh đứng đầu vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối.

Ánh mắt của tên thủ lĩnh mã tặc này đầy vẻ tang thương, rõ ràng hắn đã bước vào tuổi trung niên.

- Trong lương đội quả nhiên có một vị phù sư rất lợi hại, có thể chính là thiếu nữ phù sư kia. Đệ tử Mặc Trì Uyển quả không hổ danh là môn hạ của Thư Thánh, kiếm khí thật lợi hại.

Thủ lĩnh mã tặc lạnh lùng nói:

- Có điều tiêu hao nhiều ngày như vậy, nhưng dù là Thư Si trong truyền thuyết, niệm lực chắc hẳn cũng đã cạn kiệt. Bảo người phía dưới chuẩn bị tiếp tục tấn công.

Liên tục đeo bám mấy ngày mấy chỉ để thiếu nữ ẩn giấu trong lương đội tiêu hao niệm lực, kế hoạch của tên thủ lĩnh có vẻ cực kỳ kiên nhẫn. Hiện tại không tiếc dùng mạng của thuộc hạ để vắt cạn số niệm lực cuối cùng càng thể hiện rõ hắn máu lạnh vô tình.

Cảm giác được mấy tên thuộc hạ đang do dự, tên thủ lĩnh khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Liên quân Trung Nguyên nghị hòa với vương đình, xui xẻ nhất trừ người Hoang thì còn đám mã tặc thủ hạ của các ngươi, phải đi giết người phải giết. Vì ngăn cản lần nghị hòa này, chết nhiều người nữa cũng đáng.

Có tên thuộc hạ không hiểu nói:

- Thiền vu của vương đình và thần điện e sẽ không bị cách lồ lộ như thế lừa gạt.

Thủ lĩnh lạnh lùng nói:

- Nếu chuyện này thành, thì sẽ chắc chắn hơn bất kỳ ý kiến nào. Chỉ cần giết chết những người phía dưới, lần nghị hòa này tự nhiên không có cách nào tiếp tục nữa.

Chúng kỵ trên đồng cỏ nhớ tới vị đại nhân vật kia, lập tức hiểu rõ ý nghĩa của lời nói đó.

Thủ lĩnh nhìn nơi nào đó trong doanh địa, nói:

- Tiếp tục tấn công. Nếu người cưỡi hắc mã kia có ý định rời khỏi doanh địa, chúng ta sẽ tự mình ra tay. Nhớ kỹ, lần hành động này phải cam đoan giết chết người đó.

Chúng kỵ chỉ biết "người nọ" trong lời thủ lĩnh là một nam đệ tử Mặc Trì Uyển, thực lực lúc trước thể hiện ra có vẻ rất mạnh, chứ cũng không biết rõ thân phận hắn. Vì thế khi nghe lời này liền khó hiểu, thầm nghĩ nếu muốn gây chấn động ở hoang nguyên thì mục tiêu hàng đầu nên là giết chết thiếu nữ phù sư kia trong xe ngựa mới đúng.

Một tên mã tặc phía sau thủ lĩnh do dự một lát, cố lấy dũng khí nói:

- Đại nhân, thủ hạ chết quá nhiều, thật sự không còn sức chiến đấu. Nếu thúc ép thêm, e rằng chúng sẽ tan rã.

Cách xưng hô này rất kỳ lạ, không giống như giữa mã tặc mà giống như cách xưng hô của quan phủ.

Mã tặc thủ lĩnh thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:

- Nếu tốn mười năm dẫn đám mã tặc này trên hoang nguyên mà các ngươi còn không thể thống lĩnh chúng, vậy các ngươi sống còn có tác dụng gì?

Tên mã tặc kia bị ánh mắt của hắn nhìn mà cả người phát lạnh, không dám nói thêm một chữ.

Thủ lĩnh mã tặc nhìn xuống doanh địa, lạnh lùng nói:

- Bọn mã tặc này không biết thân phận thật sự của mình, cho rằng bản thân là mã tặc thực sự, nhưng các ngươi không nên quên thân phận của mình.

- Lên ngựa là tặc, xuống ngựa là binh, mà các ngươi, là binh của tướng quân đại nhân.

Nghe những lời này, đồng cỏ chìm vào im lặng, rất lâu sau mới có người lên tiếng hỏi:

- Đại nhân, thiếu nữ phù sư trong đoàn xe kia đối phó như thế nào?

- Thư Si có mạnh nữa, chưa vào Tri Mệnh thì cũng vô nghĩa. Niệm lực đã hết, có gì khác với người thường? Mà cho dù nàng còn sức tái chiên, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản chúng ta giết chết người trẻ tuổi kia?

...

Mười mấy tên kỵ thuy chung đứng yên từ lúc khai chiến đều tự mình lẳng lặng di chuyển, thu nạp thủ hạ thuộc về mình, bắt đầu chuẩn bị công kích cuối cùng, cũng là cường đại nhất, chỉ còn lại một mình thủ lĩnh mã tặc ở lại chỗ đó.

Thủ lĩnh mã tặc đưa tay phải đè cái nón đè thấp xuống một chút, lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi mặc trang phục đệ tử Mặc Trì Uyển lưng đeo bao tên cả người đẫm máu trong doanh địa phía dưới, trầm mặc thời gian rất lâu, cảm xúc phức tạp cười.

Từ thành Trường An năm trước đến nay, hắn đã âm thầm quan sát Ninh Khuyết rất lâu. Mặc dù chưa tìm được chứng cứ chứng minh Ninh Khuyết có liên quan đến cái chết của ngự sử Trương Di Kì, cũng chưa phát hiện người này có địch ý gì với tướng quân, nhưng không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy Ninh Khuyết là một mối phiền toái.

Vì Ninh Khuyết có hiềm nghi, càng thêm việc hắn vào thư viện tầng hai, trở thành truyền nhân duy nhất của Thần Phù Sư Nhan Sắt, lại được bệ hạ tín nhiệm, nên dù chỉ có một phần nghi ngờ, cũng cần phải cảnh giác đến chín phần.

Nhất là khi Ninh Khuyết đến biên giới Yến Bắc, không ai biết hắn có âm thầm nhận lệnh từ hoàng đế hay không, cũng không ai hiểu rõ ý đồ của thư viện trong hành động này. Do đó, phiền toái trở thành áp lực, và nghi ngờ cũng không còn ý nghĩa. Không cần phải điều tra xem hắn có liên quan đến vụ án mạng của ngự sử hay không, cũng không cần xác minh liệu hắn có đang âm thầm nhắm vào tướng quân hay không. Bọn hắn chỉ có thể làm một việc, đó là loại bỏ bất kỳ mối đe dọa nào đối với tướng quân.

Nghĩ đến chi tiết này, nụ cười phức tạp trên khuôn mặt thủ lĩnh mã tặc dần biến mất.

Đổi lại bất kỳ thời điểm hay địa điểm nào khác, không ai dám công khai mưu sát một học sinh thư viện tầng hai. Nhưng đây là hoang nguyên, không ai biết mối liên hệ giữa đám mã tặc này và tướng quân.

Triều đình đã nghi ngờ tướng quân, cho nên đám mã tặc này sớm hay muộn cũng phải thanh lí sạch sẽ. Hôm nay giết chết Ninh Khuyết, phá hoại đàm phán hoà bình, tiêu hao sạch đám mã tặc này, đúng là một hòn đá ném mấy con chim.

Vì vậy, khi tin tức Ninh Khuyết cải trang rời khỏi Bích Thủy Doanh rồi theo đệ tử Mặc Trì Uyển cùng đoàn lương đội tiến vào hoang nguyên đến tai tướng quân phủ, hắn không tiếc sức ngựa, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, quyết tâm từ Thổ Dương Thành đến đây để tự mình chủ trì việc này.

Đây là cơ hội mà Hạo Thiên ban cho, nếu bỏ qua, ắt sẽ gặp trời phạt.

...

Ngay khi mã tặc chuẩn bị triển khai lần công kích tiếp theo, Ninh Khuyết chuẩn bị cưỡi ngựa thoát đi, thủ lĩnh mã tặc chuẩn bị dựa thế chém giết hắn, hoang nguyên đồng cỏ xa xa lại vang lên một trận tiếng vó ngựa dày đặc.

Trong doanh địa dưới đồng cỏ, đệ tử Mặc Trì Uyển cùng các dân phu nước Yến cảnh giác chuẩn bị chiến đấu. Bọn mã tặc giữa dốc thoải đồng cỏ cũng chuẩn bị xung phong. Cả hai bên đều tạm hoãn động tác, đồng loạt hướng về phía tiếng chân ngựa đang nổi lên.

Từ phía tây của đồng cỏ, một đội kỵ binh đang phi nước đại tiến tới.

Đội kỵ binh này tuy chỉ có khoảng trăm người, nhưng cả kỵ binh lẫn tuấn mã đều khoác trên mình giáp đen viền vàng hoa lệ, trang nghiêm và đầy khí thế, tựa như vạn kỵ cùng tới.

Chính là thần điện hộ giáo kỵ binh đoàn được xưng kỵ binh mạnh nhất thiên hạ.

Phía dưới đồng cỏ vang lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Bọn mã tặc nhanh chóng tập hợp lại, chuẩn bị rút lui.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo khiến mọi người không thể ngờ tới.

Từ trung tâm đội ngũ thần điện kỵ binh, một cánh tay già nua vươn ra từ trong chiếc xe ngựa. Trăm thần điện kỵ binh chậm rãi dừng lại cách mấy trăm trượng, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía này mà chưa lập tức khởi xướng công kích đối với mã tặc.

Mọi người trong doanh địa lương đội ngạc nhiên nhìn về phía đó, tiếng hoan hô dần tắt, không gian trở nên im lặng như tờ. Một số người đoán được ý đồ của đám thần điện kỵ binh, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin cùng sự phẫn nộ.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK