Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm không ai dám đi thăm dò, và cũng có những người như Ninh Khuyết biết đã xảy ra chuyện gì nhưng không muốn điều tra. Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, mọi người trong doanh địa mới phát hiện ra rằng đám mã tặc vốn bám sát ở phương Bắc đã biến mất không dấu vết. Tuy nhiên, niềm vui chưa kịp lan tỏa thì họ lại nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng huýt gió sắc bén. Đám mã tặc kia đã quay trở lại, nhưng lần này chúng cảnh giác hơn, giữ khoảng cách và cũng không kiêu ngạo như hôm qua.

Chước Chi Hoa triệu tập các tướng lĩnh quân Yến đến để nghiêm khắc khiển trách. Những thiếu nữ Đại Hà Quốc này dù sao cũng là người tu hành tại Mặc Trì Uyển, thân phận không tầm thường, các tướng lĩnh quân Yến chỉ có thể hậm hực tiếp thu lời giáo huấn, sau đó chỉnh lại đội ngũ, nhổ trại lên đường, mặc kệ bọn mã tặc ngoài kia đang thấp thỏm. Đoàn quân vượt qua một mảng dốc thoải phía nam, rồi tiếp tục tiến về hướng đông bắc, nơi vương đình nằm.

Mãi đến khi rời khỏi doanh địa, mọi người mới phát hiện về phía tây nam có mấy xác ngựa cháy đen, thầm nghĩ đó chắc hẳn là hậu quả của trận hỗn loạn đêm qua. Những xác ngựa cháy rụi đã bị lũ sói hoang trên thảo nguyên gặm nhấm, xương chi gãy rời, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Trên đống vụn đá còn lại, dấu vết trắng hằn rõ như đã bị thiêu rụi suốt cả đêm. Cả kỵ binh Yến Quốc lẫn những xa phu bình thường đều cảm thấy lo sợ, không ai dám nói gì.

Từ đó về sau, mấy ngày tiếp theo đám mã tặc vẫn bám theo đội đưa lương, nhưng tỏ ra cẩn thận hơn rất nhiều. Chúng tránh giao chiến, chỉ bám theo mà không tấn công, chia thành nhiều nhóm nhỏ. Đội mã tặc gần nhất chỉ có mười mấy con ngựa, mỗi người đều có hai ngựa, rõ ràng là để tăng tốc độ di chuyển.

Mọi người đã tiến vào hoang nguyên từ lâu, hiện tại cách Tả Trướng Vương Đình không còn xa. Nếu kỵ binh tinh nhuệ không tiếc sức ngựa chạy như điên, chỉ cần bốn năm ngày là có thể đến nơi. Tuy nhiên, do phải mang theo xe lương và dân phu, đội ngũ di chuyển khá chậm. Với tốc độ hiện tại, ít nhất phải mất thêm nửa tháng nữa mới có thể hội hợp với kỵ binh tiếp ứng của vương đình.

Hơn nữa sau khi nghe Ninh Khuyết nói, mọi người cảm thấy đám mã tặc này có lai lịch quỷ dị, trong lòng không khỏi sinh nghi. Họ thầm nghĩ dù có hội hợp với kỵ binh vương đình thì cũng chưa chắc đã thật sự an toàn.

Số lượng mã tặc xung quanh liên tục thay đổi, lúc tụ lúc tan, khi nhiều khi ít, nhưng luôn duy trì một số lượng nhất định trong tầm nhìn để tạo áp lực lên đoàn quân. Mấy ngày trôi qua, dù hai bên chưa từng giao chiến thực sự, nhưng sự căng thẳng và áp lực từ những cuộc tập kích bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào đã khiến lòng người trong đoàn quân dần tan rã. Đặc biệt là những dân phu với sắc mặt tái nhợt, chỉ cần một tiếng sét giữa trời quang cũng đủ khiến họ hoảng sợ đến tan tác.

Chước Chi Hoa bước đến bên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chân trời, nơi bóng dáng những mã tặc thấp thoáng, nói:

- Phải khiến bọn mã tặc này kiêng kị một chút, nếu cứ để chúng theo sau thế này, không cần đối phương tấn công thì chúng ta cũng đã tan rã trước. Nếu có thể cách xa hơn một chút thì cũng có lợi thế hơn.

Lợi thế "xa hơn một chút" này không tiện nói ra, nhưng đệ tử Mặc Trì Uyển đều hiểu rõ. Nếu nguy cơ tan doanh thật sự xảy ra, mã tặc đứng càng xa thì cơ hội cho bọn họ thoát thân cũng cao hơn. Còn số phận của Yến quân và những dân phu kia, trên hoang nguyên hiểm nguy này, chẳng ai có thời gian quan tâm.

Ninh Khuyết không tham gia vào cuộc thảo luận.

Đại Đường đế quốc và Đại Hà Quốc giao hảo tốt đẹp, hắn và những thiếu nữ này cũng khá thân thiết, có điều hắn dù sao chỉ là người đi nhờ vào hoang nguyên, thời điểm nguy hiểm như này hắn cũng không tiện nhiều chuyện.

Ngoài ra, nguyên nhân chủ yếu hơn là sự chú ý của hắn luôn hướng vào trong xe ngựa.

Vào trên người thiếu nữ áo trắng Mạc Sơn Sơn với đôi mày như vẽ kia.

Đêm đó thấy được hỏa phù, Ninh Khuyết đã mơ hồ đoán được thân phận của nàng. Nhớ lại mùa xuân năm ngoái cùng công chúa Đại Đường cải trang đồng hành từ hoang nguyên trở về, hắn không khỏi cảm thán sự sắp đặt của vận mệnh Hạo Thiên và cả sự may mắn của mình. Ở bên cạnh những nhân vật như nàng, dù nguy hiểm thế nào cũng giảm đi đôi phần.

Kỵ binh Yến Quốc hộ tống đội ngũ với quân số áp đảo so với mã tặc, cùng với sự hiện diện của những đệ tử thiếu nữ từ Mặc Trì Uyển, khiến hai bên thực lực cân bằng. Có lẽ vì lý do này mà bọn mã tặc chỉ dám bám theo, không dám khởi xướng tấn công. Từ sau trận hỏa hoạn thảm khốc ấy, thậm chí đánh lén ban đêm cũng không xảy ra.

Dù mã tặc không tấn công ban đêm, đoàn quân mỗi khi đóng trại đều không dám lơi lỏng, đêm sau căng thẳng hơn đêm trước. Không ai có thể chắc chắn nhìn thấy, nhưng mỗi khi Ninh Khuyết tỉnh giấc vào giữa đêm, hắn đều thấy Mạc Sơn Sơn trong bộ áo trắng xuất hiện ngoài doanh địa, bày bố phù trận trong bóng tối.

Dây dưa mấy ngày, dù Mạc Sơn Sơn mạnh mẽ đến đâu, việc tiêu hao niệm lực kịch liệt như thế cũng khó có thể kéo dài mãi. Nhìn thấy khuôn mặt sau rèm xe dần gầy đi, dần tái nhợt, Ninh Khuyết rốt cuộc quyết định ra tay.

Hắn theo Nhan Sắt đại sư học tập phù đạo, nên hiểu rõ trước khi tiến vào cảnh giới Tri Mệnh thành Thần Phù sư, phù đạo chủ yếu thiên về phòng ngự và hỗ trợ, rất khó để chủ động tấn công. Mặc dù Mạc Sơn Sơn tuy cảnh giới cao, nhưng rõ ràng nàng còn thiếu kinh nghiệm trong việc sử dụng phù đạo để chiến đấu.

Nửa đêm càng sâu, trời không trăng, chỉ có vài ngôi sao lẻ loi. Trong doanh địa đèn đuốc sáng trưng, bốn phía hoang nguyên thì một mạnh đen kịt, ẩn chứa vô vàn nguy hiểm.

Xe ngựa khẽ rung, Mạc Sơn Sơn lặng lẽ bước xuống, chuẩn bị ra ngoài doanh địa vẽ bùa bày trận. Đột nhiên, đôi mắt nàng sáng lên, xoay người lạnh lùng nhìn về phía cái lều nhỏ không mấy nổi bật phía sau xe.

Ninh Khuyết vén lên màn lều đi ra, nhìn nàng nói:

- Nếu chỉ có một mình ngươi, bọn mã tặc bên ngoài căn bản không thể giữ chân ngươi. Nhưng ngươi không chỉ có một mình, ngươi còn phải bảo vệ nhiều đồng đội và xe lương, hơn nữa không biết phải bảo vệ trong bao lâu, như vậy ngươi sẽ không thể chống đỡ nổi.

Mạc Sơn Sơn nhìn hắn, lại tựa như nhìn màn đêm thâm trầm phía sau, ánh mắt hờ hững mà ảm đạm, rồi cụp xuống, lông mi dài khẽ chớp, nhưng nàng vẫn im lặng không nói một lời.

Ninh Khuyết thấy vẻ mặt nàng, tiếp tục nói:

- Nếu ngươi là Thần Phù sư, đại khá một đạo phù là có thể đốt sạch đám mã tặc kia, vấn đề là ít nhất bây giờ ngươi chưa phải là Thần Phù sư, cho nên ngươi phải thay đổi phương pháp.

Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hờ hững hỏi:

- Phương pháp gì?

Ninh Khuyết nói:

- Bất kể đám mã tặc bên ngoài kia là thật hay giả, do Tả Trướng Vương Đình hay là người Yến Quốc nuôi, muốn đối phó bọn chúng thì nhất nhất định phải dùng phương thức của mã tặc.

Ánh sao nhạt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp có chút chất phác của Mạc Sơn Sơn, chiếu rõ đôi lông mày như vẽ. Nàng nhìn Ninh Khuyết, sau một lúc trầm mặc, hỏi:

- Phương thức gì?

- Mã tặc xuất động chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là vì lợi ích. Chỉ cần khiến chúng nhận ra rằng cái giá phải trả sẽ vượt quá lợi ích cướp được, chúng sẽ tự nhiên rút lui.

Ninh Khuyết nói:

- Rất rõ ràng trong tình báo của bọn mã tặc này sót mất ngươi, bọn chúng không biết ngươi ở đây nên bị ép phải đổi kế hoạch, như vậy chúng ta cũng đã chiếm tiên cơ.

Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Ngươi biết ta là ai?

Ninh Khuyết không trả lời vấn đề này.

Mạc Sơn Sơn lặp lại vấn đề lúc trước:

- Dùng phương thức nào mới có thể đuổi bọn mã tặc này đi.

Ninh Khuyết đáp:

- Mã tặc, lên ngựa là tặc, xuống ngựa là dân. Bọn chúng không tin vào tiêu chuẩn đạo đức, càng không để ý đến đại thế thiên hạ, chỉ quan tâm lưỡi đao kẻ nào sắc bén. Muốn khiến chúng sợ hãi rút lui, như ta đã nói, chúng ta phải dùng phương thức của mã tặc.

Mạc Sơn Sơn tiếp tục lặp lại:

- Phương thức gì?

Ninh Khuyết nhìn thiếu nữ xinh đẹp mà lạnh nhạt, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Ta đã nói rồi, phương thức của mã tặc.

Hắn rất kiên trì rất nhây, nhưng Mạc Sơn Sơn còn kiên trì và nhây hơn, tiếp tục hỏi:

- Phương thức gì.

Ninh Khuyết lắc đầu cười, đáp:

- Chúng ta lên ngựa làm tặc, đi giết bọn chúng.

Mạc Sơn Sơn ngắn gọn rõ ràng trả lời:

- Ta không biết giết người.

Ninh Khuyết ngắn gọn rõ ràng nói:

- Ta có thể dạy ngươi.

Mạc Sơn Sơn ngắn gọn rõ ràng đáp:

- Được.

Một lát sau, Ninh Khuyết dắt đại hắc mã, còn Mạc Sơn Sơn dắt một con tuấn mã trắng toát, cả hai chậm rãi tiến về phía hoang nguyên tối đen ngoài doanh địa. Gió đêm thổi qua, làm tóc mai của thiếu nữ bay phất phơ. Nàng đột nhiên hỏi:

- Bọn mã tặc này từ đâu đến?

Đối với đám mã tặc đeo bám xung quanh luôn có vẻ như sẵn sàng phát động tập kích bất cứ lúc nào kia, Ninh Khuyết không thể đưa ra phán đoán chính xác - hắn quen thuộc với vùng hoang nguyên phía tây và mã tặc ở đó, nhưng ở đây, hắn thiếu thông tin tình báo để phân tích tình hình thế cục.

Các thiếu nữ Đại Hà Quốc giám sát đội vận lương, gánh vác thiện ý của các nước Trung Nguyên và ý đồ nghị hòa của thần điện. Nay, tình hình trên hoang nguyên đang căng thẳng, những mã tặc chính tông với khứu giác nhạy bén đã sớm biến mất không dấu vết. Đám mã tặc xuất hiện hiện tại rõ ràng có mục đích giết người cướp lương, nhưng thực chất không phải vì lương thảo, mà là để phá hoại đàm phán hòa bình.

Những thế lực có lý do để làm việc này không nhiều. Bộ lạc người Hoang từ cực bắc hàn vực di chuyển về phương nam, nhưng không thể trong thời gian ngắn nuôi dưỡng một đám mã tặc lớn như vậy. Nguyệt Luân Quốc có thể muốn hãm hại Đại Hà Quốc, nhưng nghĩ đến không ai lại vì một dòng suối nước nóng mà ra tay hiểm ác như vậy. Yến Quốc chịu sự tổn hại của Tả Trướng Vương Đình đã lâu, không muốn bỏ qua cơ hội bình định phương Bắc, nhưng liệu Yến hoàng có dám mạo hiểm đắc tội với thần điện để ngầm hạ thủ không?

Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Khuyết cũng chỉ có thể nghĩ ra vài khả năng đơn giản nhất, sau khi loại bỏ tất cả các khả năng, hắn cũng không thể nghĩ ra ai có khả năng nuôi dưỡng một đám mã tặc lớn như vậy trên thảo nguyên.

Mặc dù nghĩ không ra câu trả lời, Ninh Khuyết cũng không quá bận tâm. Với nhiều năm kinh nghiệm đối phó với mã tặc, thái độ của hắn luôn rất rõ ràng - chỉ có mã tặc đã chết, mới là mã tặc tốt.

Như vậy, trước tiên cứ giết hết mười mấy tên mã tặc gần nhất rồi tính.

Mây bay trên bầu trời đêm che khuất những ngôi sao lẻ loi cuối cùng, rời xa ánh đèn doanh địa, hoang nguyên xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ còn mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa mỏng manh.

Đi tới bãi cỏ cách mười mấy gã mã tặc một tầm bắn, Ninh Khuyết khẽ nâng dây cương. Đại hắc mã có chút không kiên nhẫn lắc đầu, nhưng vẫn nghe lời dừng bước.

Mã tặc tỉnh dậy, tiếng vó ngựa mỏng manh cũng đủ khiến bọn chúng tỉnh lại khỏi giấc ngủ.

Hông Ninh Khuyết khẽ dùng sức, hai chân giẫm bàn đạp ngựa đứng lên, rút từ sau lưng ra cây cung gỗ hoàng dương cứng cáp.

Mạc Sơn Sơn liếc nhìn hắn, thầm nghĩ khoảng cách xa như vậy, mũi tên liệu có tác dụng gì?

Xa xa bọn mã tặc kia đã tỉnh lại, chuẩn bị nghênh chiến.

Trong màn đêm tối đen, Ninh Khuyết không nhìn thấy năm ngón tay đang cầm cung của mình. Hắn lặng lẽ nhìn về phía trước, rồi từ từ nhắm mắt lại. Dây cung kéo căng không biết nhắm vào nơi nào, sau đó buông tay.

Trong màn đêm tĩnh lặng, dây cung rung lên vù vù.

Xa xa một tên mã tặc ngực trúng tên, phun ra một vòi hoa máu, kêu rên ngã xuống đất.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK