Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đề mục tranh luận do Tằng Tĩnh đại học sĩ ra, vừa mở màn, Tạ tam công tử tranh luận không có đối thủ ở trong thư viện liền biết mình hôm nay gặp phải một ngọn núi không thể rung chuyển rồi.

Long Khánh hoàng tử sửa sang lại dung nhan, biểu tình ngưng trọng bắt đầu tranh luận, không phải hắn sợ hãi gì đối thủ tranh luận của mình, hắn chỉ tôn kính những cuộc tranh luận đại biểu trí tuệ mài dũa của bản thân, đồng thời cũng phần nào tỏ vẻ thưởng thức với dũng khí của Tạ Thừa Vận, một khi tranh luận bắt đầu, hắn sẽ không chút khoan dung bắt đầu chứng tỏ trình độ đáng ngạo nghễ chân chính của mình.

Vô số lời nói như hoa sen thanh mỹ tuôn ra đôi môi Long Khánh hoàng tử, xung quanh mệnh đề tranh luận, kinh điển của vô số bậc tiền bối được hắn sử dụng một cách khéo léo tổ hợp thành một tấm lưới phức tạp lại rõ ràng, thường thường đòi hỏi người nghe phải cân nhắc thật lâu mới hiểu rõ được chân nghĩa trong đó, mà khiến chư vị học sinh nơi đây cảm thấy khiếp sợ không nói lên lời chính là, ở lần tranh luận này, Long Khánh hoàng tử lại hoàn toàn không dùng thần điển của Hạo Thiên Đạo Môn Tây Lăng mà chỉ sử dụng những quan điểm, điển tịch của thư viện.

Chính như Ninh Khuyết phán đoán như thế, đối diện Long Khánh hoàng tử vẻ mặt vô cảm tự luận, Tạ Thừa Vận chỉ hơi phản kích một chút liền rơi vào những đóa hoa sen biến xếp biển lớn kia, nhìn mãi không thấy sai xót, nhìn mãi không thấy chút sơ hở nào để phản công, chỉ đành trơ mắt nhìn lời nói đối phương biện càng lúc càng chặt chẽ mà bản thân lại không hề có sức hoàn thủ.

Những thủ đoạn chân lý cầu trong điển tịch huyền bí, Ninh Khuyết cực không am hiểu cũng không cách nào yêu thích, từ bốn tuổi năm ấy, hắn phát hiện bài tập lời giải của môn số học thâm ảo không có bất kỳ trợ giúp gì đối với kiếp sống ăn xin của mình, hắn liền vững chắc mà đặt cho mình một cái chuẩn tắc sống như sau: Bất kể là suy nghĩ học thuật tốt đẹp sâu xa như thế nào đi nữa, nếu không có tác dụng trên lưỡi đao bàn ăn thì không có chút ý nghĩa nào với cuộc sống cả, cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục nghiên cứu làm gì.

- Ừm... Thư pháp là ngoại lệ, bởi vì hắn thích.

Tóm lại hắn không thích tranh luận, cũng không có hảo cảm đối với Tạ Thừa Vận, bị thư viện lãng quên nửa năm, ai cũng rất khó có cảm giác vinh dự tập thể gì đó, nhưng cũng không muốn nhìn tên hoàng tử đã mặt liệt còn vẫn anh tuấn làm người ta căm hận như thế kia tiếp tục kiêu ngạo, cho nên hắn không hề để ý tới những gì đang xảy ra bên đó, kéo Tang Tang cũng nghe không hiểu như mình trốn trong một góc âm u mà uống rượu ăn hoa quả thức nhắm, chờ đợi một khắc tiệc tàn kia.

- Đồng môn tập trung, Phu Tử từng nói: Ba năm không đổi hành vi, chính là như vậy. (Tam niên bất cải kỳ hành, thị vi đạo dã) (*)

Long Khánh hoàng tử cuối cùng dùng một câu định luận trong bài phân tích của viện trưởng thư viện vào ba mươi năm trước để kết thúc phần phát biểu của mình, cũng kết thúc trận tranh luận hoàn toàn nghiêng về một bên này.

Trong đình viện lặng ngắt như tờ, tất cả học sinh thư viện trầm mặc nhìn vị hoàng tử lạnh nhạt ngồi trên chiếu kia, không biết nên nói như thế nào nữa, đám nữ sinh bao gồm cả Tư Đồ Y Lan và Kim Vô Thải đều cảm thấy có chút ẩm ướt sau lưng, suy nghĩ cẩn thận lại lời nói của người trước mặt, thực sự đáng sợ mà, huống chi đối phương chỉ sử dụng mỗi điển tịch của thư viện, cuối cùng còn dùng đại luận kinh nghĩa của Phu Tử làm đá neo thuyền, bọn họ nào còn mặt mũi dây dưa tiếp đây?

Đến thời điểm này mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Long Khánh hoàng tử bề ngoài tuấn tú mà yên lặng, nói năng cực ít nhưng ôn hòa lại cứ khiến người ta có một loại cảm giác lạnh nhạt kiêu ngạo không tên. Điều này cũng không thể hoàn toàn trách cứ hắn không coi ai ra gì, mà chính mà mọi người cảm giác được thực lực mạnh mẽ của hắn mà bất giác cảm thấy mình kém hơn thật xa, dần dà vị hoàng tử thiên phú kỳ tài ấy quen với loại chuyện này, cho nên mới có cảnh tượng như hôm nay, hắn không nói một lời mà vẫn ngạo nghễ như thế.

...

- Trước khi oán trách người khác luôn thích cưỡi lên lưng mình, đầu tiên nên tự hỏi một chút có phải chính bản thân đã chủ động ngồi xổm xuống hay không.

Ninh Khuyết nhìn đám đồng học tựa như bị chim cút đông cứng phía trước, lắc đầu nói:

- Ngày thường ở trước mặt ta đều ngông nghênh là vậy, hôm nay đụng phải ván sắt thì lại như gà mái, thật là mất mặt mà.

Tang Tang tiếp nhận chén rượu hắn lặng lẽ đưa qua, nhấp một ngụm, nhìn phía trước nói:

- Có vẻ như Long Khánh hoàng tử rất lợi hại.

Như thể để trả lời nghi hoặc của tiểu thị nữ, phó viện trưởng Thiên Dụ Viện Mạc Ly thần quan nhìn đám học sinh thư viện, cực kỳ thỏa mãn mà bồi thêm một câu:

- Đạo tranh luận của Long Khánh hoàng tử, trưởng lão Lạn Kha Tự cũng cực kỳ thưởng thức đó.

Bầu không khí nơi đây đến lúc này không khỏi có chút xấu hổ, vị tướng lĩnh trung niên đến từ quận Cố Sơn ngồi phía dưới bên trái Lý Ngư bỗng nhiên dũng cảm, cười nói:

- Trương Kiến Tân ta là một người thô kệch, thật sự nghe không hiểu hoàng tử cùng vị công tử kia thảo luận về điều gì, chẳng qua ta biết phàm là yến tiệc thì không thể thiếu rượu trợ hứng mới phải, mọi người hôm nay đều tới tiễn biệt Sùng Minh thái tử, quận Cố Sơn ta không có thứ gì tốt, liền mang theo mấy chục vại Cửu Giang Song Chưng, lúc trước đã gọi nhóm giáo úy kéo vào sau viện, lúc này mời chư vị nhấm nháp thưởng thức.

Lời nói thẳng ngớ ngẩn này, quả thật có chút khách khí, quận Cố Sơn sản xuất Cửu Giang Song Chưng cũng không phải rượu ngon bình thường mà dùng phương pháp chưng cất hai lần ủ ra rượu mạnh có độ cồn cao, loại rượu mạnh này được đời hoàng đế Đại Đường nào đó dùng làm mềm tâm chí người man trên thảo nguyên, làm mục nát ý chí kiên cường hi sinh của bộ tộc, thu được hiệu quả kinh ngạc, kể từ đó đã trở thành một kỹ thuật bí mật nghiêm mật được phòng thủ kiên cố của đế quốc, vẫn thường dùng trong các cuộc đàm phán cò kè mặc cả cùng bộ lạc thảo nguyên, rất ít khi cho người uống.

Sở dĩ rượu ngon Cửu Giang Song Chưng rất ít khi để người uống, ngay cả trong cung cũng không chọn nó làm rượu cống, ngoại trừ việc sản xuất không dễ dàng ra thì có nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là rượu này thật sự quá mạnh, tráng hán bình thường chỉ uống một bát lớn liền sẽ say. Tuy nói rượu mạnh phù hợp với tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh hào phóng của người Đường, nhưng mà lúc dựa vào lan can hóng gió nâng ly tự cho là lòng dạ bao la hùng vĩ, lại chỉ có thể nhâm nhi một ngụm nhỏ muốn vui vẻ làm càn liền ngã say, không khỏi quá mức không đẹp, cho nên người Đường đành phải nhịn đau mà bỏ thứ yêu thích thôi.

Rượu ngon song chưng quận Cố Sơn hiếm thấy được chia thành mấy vò nhỏ đưa tới từng bàn, lại đổi mấy cái ly rượu tinh xảo hơn, không khí áp lực khẩn trương trong đình viện lúc trước mới hòa hoãn đi chút ít, chỉ là ai cũng không ngờ tới cái tên tướng lĩnh quận Cố Sơn tên là Trương Kiến Tân kia gọi tỳ nữ bỏ chén rượu nhỏ trước mặt thay bằng bát lớn, sau khi rót rượu mạnh đầy bát mới nhìn chằm chằm vào mắt Long Khánh hoàng tử, trầm giọng hỏi:

- Không biết Tây Lăng Thần Điện có cấm rượu hay không?

Long Khánh hoàng tử nhìn chén rượu nhỏ trước mặt, như cười như không lắc đầu, từ khi hắn vào bàn, đây là lần đầu tiên trên dung nhan như hoa của hắn biểu hiện ra cảm xúc không phải ôn hòa dửng dưng nữa, tự nhiên có nét mị lực tỏa ra khiến những thiếu nữ vì danh dự thư viện bị hao tổn mà sinh ra cảm xúc mâu thuẫn với hắn lại choáng váng một trận.

Sắc mặt Trương tướng quân nghiêm lại, nâng bát rượu trên tay trái của mình bằng hai tay lên, trịnh trọng nói:

- Năm đó, mạt tướng cũng từng giao thủ với kỵ binh nước Yến dưới Mân Sơn, nay đã gần mười năm trôi qua, hai nước tốt đẹp như xưa, một chén này mạt tướng lễ kính Long Khánh hoàng tử, hi vọng không chê, chỉ là rượu song chưng này cực kỳ mạnh, từ trước đến nay trên thảo nguyên có câu nói ba bát không lên được ngựa, không biết Long Khánh hoàng tử ngài có thể uống hay không, hoặc... không dám uống?

Lời vừa nói ra, căn phòng lại trở nên an tĩnh lại.

Trong một góc, Ninh Khuyết nhìn chỗ kia lắc đầu nói:

- Cái này coi là ép rượu hay nháo rượu đây? Tục, thực tục, hán tử quân đội Đại Đường ta rút về từ tiền tuyến chính là thành thật như vậy đấy, hoặc là nói ngu xuẩn nhỉ. Hoàng tử kia chính là loại trâu bò Động Huyền đỉnh phong, cùng hắn đua rượu có khác gì chơi bạc với thiếu gia của ngươi cơ chứ, thuần túy là tự tìm ngược đãi mà.

Vừa nói hắn vừa uống hết rượu gạo lúc trước trong chén, rót rượu ngon quận Cố Sơn trong vò nhỏ vào chén rỗng, sau đó rất cẩn thận dùng tay áo giấu giếm đưa cho Tang Tang phía sau. Rượu mạnh song chưng quả nhiên không phải vật tầm thường, trong giây lát hương rượu tràn ngập ra, trên gương mặt vẫn thường bình tĩnh của Tang Tang lại khó nén được nét vui mừng, đôi mắt cũng sáng hẳn lên.

Chỗ sâu đình viện, Tằng Tĩnh đại học sĩ thấy tình cảnh không thú vị liền tới giải vây, vỗ nhẹ quạt xếp trong tay, nhìn sắc mặt nghiêm túc của tướng quân Trương Kiến Tân, nói:

- Đã vì tốt đẹp mà nâng chén, sao mọi người không cùng uống chứ?

Đại học sĩ đương triều biểu tình nghiêm cẩn, mặc dù là tướng lĩnh biên quân Đại Đường cũng không dám lỗ mãng, nhưng mà không biết vì sao Trương Kiến Tân lại như chưa từng nghe thấy, đôi tay vẫn bưng bát rượu như cũ lạnh lùng nhìn Long Khánh hoàng tử, nói:

- Cùng uống cũng được, đối ẩm cũng tốt, ta chỉ hỏi một câu... Hoàng tử uống hay không uống?

Lúc này Ninh Khuyết nhấp một ngụm rượu mạnh, cay xộc đến nhíu chặt cả mày, nghe mấy lời này cảm thấy sao lại nghe ra ba ngàn con sông ta chỉ lấy một gáo có hương vị uống chứ?

Hắn nhíu mày nhìn tới chỗ kia, thầm nghĩ vị tướng quân họ Trương này lúc trước xưng là người thô kệch... Chỉ sợ là giả rồi, cố tình thô bỉ để lấy thế bức người, lấy thô thiển để phá tan vẻ lịch sự tao nhã ngạo nghễ của kẻ địch, trong cục diện thể diện đế quốc liên tục bị hao tổn cũng có thể xem là một quái chiêu, nói không chừng đó là mưu kế do Lý Ngư âm thầm gợi ý.

Chẳng qua tựa như một trong hai cơ sở lớn niềm kiêu hãnh của Long Khánh hoàng tử, những việc này có quan hệ gì với Ninh Khuyết đâu? Khi hắn phát hiện Tang Tang cực kỳ yêu thích loại rượu mạnh song chưng này, hắn bây giờ chỉ lo bận rộn đổ rượu từ vò ra, lại lén lút đưa cho Tang Tang phía sau, sau đó lại vụng trộm trộm rượu của đồng học bên cạnh rồi bí mật đút cho Tang Tang, không ngại phiền phức mà thật cẩn thận lặp đi lặp lại như thế, hơn nữa còn làm không biết mệt.

Lúc chủ tớ hai người trốn trong góc đình viện âm u vụng trộm uống rượu, thế cục bên kia lại có biến hóa. Khi rất nhiều người đều cho rằng Long Khánh hoàng tử sẽ lấy lạnh lùng kiêu ngạo nhất quán bỏ qua lời mời đấu rượu của tướng lãnh Đại Đường, thì chỉ thấy mi mắt như họa của hắn bỗng nhiên hiện lên một tia cười nhàn nhạt, tay phải nhẹ nhàng ngoắc một cái, vò rượu dưới bàn liền vô thanh vô tức tới bàn tay hắn.

Ngay sau đó, Long Khánh hoàng tử tay phải xách ngược vò rượu xuống, rượu trong suốt mát lạnh kèm theo mùi vị gay mũi đổ ra, nháy mắt đầy bát lớn, không đợi rượu thực sự tràn ra, cánh tay trái xé gió nâng bát rượu đến bên môi, như cá voi hút nước, như rồng cuốn gió uống cạn rượu mạnh trong chén, động tác rất tiêu sái.

Tướng quân quận Cố Sơn Trương Kiến Tân hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ tới Long Khánh hoàng tử nổi danh kiêu ngạo lạnh nhạt nghiêm túc, đối mặt với lời mời đấu rượu của mình lại trở nên tùy tính tự nhiên như thế, một lát sau hắn liền tỉnh lại, nhớ mình vẫn còn bưng bát rượu, vì thế nhanh chóng nâng đến bên môi, uống một hơi cạn sạch.

Tuy nhiên ngay lúc hắn vừa mới buông bát rượu rời môi, lại phát hiện Long Khánh hoàng tử tại bàn rượu đối diện, không biết khi nào đã rót đầy bát rượu thứ hai, lại cực kỳ tiêu sái mà uống một hơi cạn sạch.

Bát thứ ba, bát thứ tư, bát thứ năm... Rượu mạnh Cửu Giang Song Chưng của quận Cố Sơn, mặc dù ở trên thảo nguyên cũng có truyền thuyết ba bát không lên được ngựa, Trương Kiến Tân dám mời đấu rượu để đánh cược, tự nhiên là cao nhân trên con đường này rồi, đáng tiếc đối mặt với phương pháp uống rượu của Long Khánh hoàng tử mặt không đổi sắc nuốt rượu không ngừng, chung quy không thể chống lại, gương mặt đỏ bừng mà ngã xuống.

Tự có tỳ nữ tôi tớ nâng Trương tướng quân khắp người mùi rượu đi, mọi người Đại Đường trong đình viện cảm thấy trên mặt âm u, loại chuyện mời đấu rượu đánh cuộc này vốn dĩ đã tục tới cực điểm rồi, kết quả cuối cùng còn để vị hoàng tử phảng phất như người trong tranh không dính khói lửa nhân gian này uống đến mức ngã, cái này không chỉ tục tới cực điểm, mà còn mất mặt đến cực điểm rồi.

Long Khánh hoàng tử bưng bát rượu mạnh thứ tám, cũng không bởi vì đối thủ đã say ngã mà buông ra như thế, vẫn chậm rãi uống cạn như trước, sau đó hắn bình tĩnh nhìn mọi người nơi đây, nở nụ cười mang theo một tia mỏi mệt sâu đậm, nói:

- Ta cả đời này, trước vất vả cầu đạo, sau chấp chưởng Tài Quyết, tru sát dư nghiệt ma tông, xử phạt phản nghịch đạo môn, trừng trị tà đạo di đoan, xưa nay không nương tay chút nào, càng tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp thần điển, tuyệt không cho phép bản thân đi sai bước nhầm, tu hành đến nay có thể nói là không có thứ gì bên ngoài làm nhiễu loạn tâm ta, chỉ có một thứ mà ta không thể cai, đó chính là rượu ngon.

- Rượu có thể thông thiên nhân chi đồ, có thể hiểu rõ cơ mật huyền diệu, là món quà tốt đẹp Hạo Thiên ban thưởng, cho nên ta luôn luôn cho rằng, nếu lấy tu vi của bản thân để giải rượu thì đúng phí phạm của trời. Ta từ nhỏ không thường xuyên uống rượu ngon, kể từ khi rời khỏi Thành Kinh...

Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua vị huynh trưởng thái tử cơ hồ đã bị mọi người quên lãng kia, tiếp tục nói:

- ... Mấy năm nay ta chỉ uống rượu bốn lần, một lần trong đó là ở hoàng cung Nguyệt Luân Quốc, bởi vì chuyện của Thần Già, ta bị người nào đó hiểu lầm, bọn họ cùng ta luân phiên uống chiến, rượu không mạnh bằng hôm nay, cho đến khi rượu trong hoàng cung đều không còn mới thôi, sau đó trong cung mùi rượu ba ngày không tan, mà ta chưa từng say.

- Rượu ngon chính là diệu phẩm vô thượng, cũng là ma âm đục khoét xương cốt, cho nên ta rất hiếm uống rượu, trừ phi gặp phải tình huống không thể không uống, tỷ như năm đó ở Nguyệt Luân Quốc, lại tỷ như vị tướng quân hôm nay lấy nỗi đau của đất nước để ép bức kia.

Hắn lạnh nhạt nói:

- Hoặc là có rượu đáng để uống, tỷ như rượu ngon song chưng đến từ quận Cố Sơn này, lại tỷ như có đối thủ đáng để uống.

Kể lại đến đây, Long Khánh hoàng tử lại rót đầy bát rượu trước người, một tay giơ lên, nhìn Tạ Thừa Vận bên dưới, nói:

- Một chén này, kính cái dũng của Tạ tam công tử lúc trước.

Tạ Thừa Vận hơi ngập ngừng, tự thương hại thở dài ở trong lòng, đổi bát lớn rót đầy rượu mạnh, cùng đối phương chúc xa rồi uống.

Long Khánh hoàng tử lại rót thêm một bát rượu mạnh nữa, nhìn Lâm Xuyên Vương Dĩnh bên cạnh Tạ Thừa Vận, bình tĩnh nói:

- Lâm Xuyên Vương Dĩnh, tuổi mười hai mà hiểu lễ, ta đã từng xem bài ghi chú môn lễ của ngươi năm kia.

Lâm Xuyên Vương Dĩnh năm nay mới có mười lăm, vẫn còn tâm tính thiếu niên, đối với những màn tranh đấu gay gắt lúc trước trên bữa tiệc hoàn toàn không hiểu, nào đoán được thế nhưng lại đàm luận đến trên người mình, lúc này nghe thấy Long Khánh hoàng tử phong tư chấn áp toàn trường lại có thể xem qua ghi chú môn lễ của mình, không khỏi cảm thấy vui vẻ hưng phấn, vội vàng bưng chén rượu nhỏ trước người lên uống cạn.

Không hề ngoài ý muốn, một lát sau Tạ Thừa Vận và Lâm Xuyên Vương Dĩnh vì say rượu mạnh mà gục trên bàn, chỉ là hai lượt uống rượu coi như bình thản vui sướng này, tất cả học sinh thư viện không ai cảm thấy không vui, ngược lại từ Chung Đại Tuấn trở xuống, mọi người đều rót đầy chén rượu trước người, chờ đợi Long Khánh hoàng tử theo thứ tự điểm tới.

Long Khánh hoàng tử bưng chén rượu mạnh, nhìn đám học sinh nơi đây, lại không có ý tứ kính rượu nữa, mà tự mình đưa đến bên môi chậm rãi uống cạn, sau đó buông bát rượu, cũng không nhìn nơi đây cái nào nữa. Học sinh thư viện không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, ngay cả Ninh Khuyết ở trong góc theo đám đông rót đầy rượu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, mới vừa sinh ra một chút hảo cảm đối với tên này tức khắc tiêu tan không còn sót lại chút gì.

Long Khánh hoàng tử tựa tiếu phi tiếu nhìn bát rượu trống rỗng, nhẹ giọng cảm thán:

- Thư viện... Tiếng tăm thực sự rất lớn, chỉ hi vọng thư viện chân chính sẽ không làm ta thất vọng.

- Khẩu khí này thật sự rất lớn.

Lý Ngư nhìn hắn hơi trào phúng, nói:

- Nếu ngươi không biết thư viện chân chính là loại địa phương thế nào, sao sẽ ngàn dặm xa xôi tới nơi này làm con tin đây, chưởng giáo đại nhân cùng ba vị thần quan kia nào bỏ được vị đại nhân vật Tài Quyết thần điện ngươi đi làm một đệ tử của thư viện?

Long Khánh hoàng tử trầm mặc một chút, ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp:

- Công chúa điện hạ nói đúng.

Lý Ngư lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói:

- Long Khánh, bản cung thừa nhận ngươi quả thực có tài, có tư bản để kiêu ngạo, nhưng nếu ngươi đã chấp chưởng Tài Quyết Ti, thông hiểu giáo lý Hạo Thiên, hẳn rõ ràng đạo lý tự biết đủ, cố quá là quá cố, nghĩ thoáng mà sống (**), tại sao lại hiếu thắng đi ngược bổn ý mà biểu hiện kiêu ngạo như thế?

Long Khánh hoàng tử nghe thấy vấn đề này, trầm mặc rất lâu, trên dung nhan anh tuấn dần dần sáng lên, thong thả mà kiên định trả lời:

- Đất nước cực khổ tạm thời không có kế sách, ta chỉ có thể càng kiêu ngạo thêm một chút mà thôi.

Hắn nói những câu này cực kỳ bình tĩnh trực tiếp thản nhiên, nói rõ nước Yến suy yếu đã lâu không phải là kẻ địch của đế quốc Đại Đường, mà hắn thân là hoàng tộc nước Yến, lại là người Tây Lăng, thân ở Trường An nếu muốn làm con tin thì phải làm con tin kiêu ngạo, như thế mới có thể khiến bản thân không yếu thế, duy trì được sự mạnh mẽ.

Long Khánh hoàng tử tiếp tục nói:

- Về phần uống rượu thì không liên quan tới kiêu ngạo, mà bởi vì ta không tìm thấy người có thể cùng đối ẩm.

Tư Đồ Y Lan bên dưới nhịn không được thấp giọng nhắc một câu:

- Nam nhi bản lĩnh nên ở trên sa trường, không ở trên bàn rượu, cho dù có thể uống nhiều rượu đi nữa thì lại có lợi ích gì đây?

- Vị tiểu thư này nói có lý.

Long Khánh hoàng tử bình tĩnh trả lời:

- Kẻ thiện chiến mới có thể đối chiến, người uống tốt mới có thể đối ẩm, hôm nay nếu không chiến, tự nhiên không uống.

Học sinh trẻ tuổi nơi đây ai có thể cùng Long Khánh hoàng tử chiến một trận đây? Tạ Thừa Vận nổi bật nhất thư viện đã bại trận, mà ai có thể uống một phen với Long Khánh hoàng tử? Hắn đã uống gần mười chén rượu mạnh, hơn nữa còn tự kể lại từ trước đến nay chưa từng say đấy.

Trong đình viện một trận trầm mặc xấu hổ, bị người Tây Lăng thần điện chấn nhiếp toàn trường nhưng không có ai dám khiêu chiến người này nữa, đây thật sự là nhục nhã mà Đại Đường và thư viện khó có thể thừa nhận, bàn tay ngọc trong ống tay áo của Lý Ngư khẽ nắm chặt khăn lụa, lúc chuẩn bị tan tiệc rời sân khấu, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ừng ực truyền đến từ trong góc nào đó.

Hiện giờ trong đình quá mức yên tĩnh, cho dù chỉ có một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được ấy chứ, vì vậy trận ừng ực ừng ực này, âm thanh vốn dĩ cực khẽ cũng tức khắc bị phóng to hẳn lên, thu hút ánh mắt nghi hoặc của mọi người.

Thanh âm này như tiếng nước trong chảy qua khóm trúc ra đường nước rồi rơi vào khe núi khe băng, hoặc như buổi sớm tinh mơ con cò từ giữa bụi cỏ ẩm ướt tỉnh lại, vươn cổ dài kiêu ngạo mà rửa mặt chải đầu bộ lông cổ của nó, thực êm tai, thực mê người.

Bao gồm cả Tư Đồ Y Lan, mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Khuyết trong góc âm u, cẩn thận lắng nghe âm thanh ừng ực vọng lại từ sau lưng hắn, có chút không hiểu nguyên do.

Một lát sau, Tang Tang dáng người nhỏ gầy mặc trang phục thị nữ cầm bát rượu trống trơn lê gối bò ra từ phía sau Ninh Khuyết, sau đó nàng ngạc nhiên phát hiện mình lại biến thành tiêu điểm bị mọi người chú mục, không rõ vì sao tất cả mọi người nhìn nàng lại giống như nhìn thần tiên ấy.

Tang Tang phát hiện quá nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, cảm thấy cực kỳ không quen, nâng tay áo bên phải lên lau lau miệng, thật cẩn thận đặt bát rượu lên bàn trước người Ninh Khuyết, sau đó lại lặng lẽ lui về sau lưng Ninh Khuyết một lần nữa.

Thẳng đến lúc này, mọi người mới phát hiện bên cạnh bàn trong góc kia chỉnh chỉnh tề tề đặt bốn vò rượu rồi.

----------oOo----------

(*): Cải biên hai câu từ Luận Ngữ của Khổng Tử để ra vẻ ảo diệu:

子曰: 父在,观其志;父没,观其行;三年无改於父之道,可谓孝矣

Tử viết: Phụ tại, quan kỳ chí; phụ một, quan kỳ hành; tam niên vô cải ư phụ chi đạo, khả vị hiếu hĩ.

Khổng Tử: Khi cha còn tại thế, chú ý quan sát chí hướng của cha, khi cha mất đi thì suy ngẫm về cách hành sự của cha. Nếu ba năm sau khi cha mất, người con không thay đổi lời dạy của cha thì gọi là có hiếu.

子曰:三年无改於父之道,可谓孝矣

Tử viết: Tam niên vô cải ư phụ chi đạo, khả vi hiếu hĩ.

Khổng Tử: Ba năm không thay đổi cách đối xử với cha mẹ, có thể gọi là con hiếu.

Nguồn từ nguvandhag: https://nguvandhag.wordpress.com/2011/11/23/lu%E1%BA%ADn-ng%E1%BB%AF-kh%E1%BB%95ng-t%E1%BB%AD/

---

(**):

Nguyên văn:

万事强求便为过, 诸物不进便是心

Hán Việt:

Vạn sự cường cầu tiện vi quá, chư vật bất tiến tiện thị tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK