Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ áo trắng kia biến mất ở sau vải quây, không còn xuất hiện. Từ sáng sớm đến chạng vạng, Ninh Khuyết thường thường quay đầu hướng phía con suối nhìn lại, cổ cùng mắt cũng đã bắt đầu xót, thế nhưng vẫn chưa thể thấy lại cảnh áo trắng thắt lưng xanh.

Hắn đoán rằng thiếu nữ kia có thể là một đệ tử của Mặc Trì Uyển thuộc Đại Hà Quốc, nhưng không thể xác định thêm điều gì khác. Cuối cùng, hắn đành thu dọn hành lý và trở về Đông Thắng trại trong sự bối rối.

Trong khoảng thời gian này, đông ý bắt đầu bao phủ hoang nguyên, tình hình ở Yến Bắc âm thầm nhưng rõ ràng có sự thay đổi. Những cuộc giao tranh nhỏ lẻ giữa liên quân Trung Nguyên và Tả Trướng Vương Đình đã khiến hoang nguyên thêm hàng trăm thi thể kỵ binh, đồng thời ngăn chặn mọi hoạt động mậu dịch giữa hai bên. Quyết tâm và lợi thế của mỗi bên đã trở nên rõ ràng, vì vậy Thiền Vu của Tả Trướng Vương Đình không có gì bất ngờ khi cử sứ giả, truyền đạt ý định hòa đàm của mình đến người Trung Nguyên.

Như Ninh Khuyết đã phân tích, cả Tây Lăng Thần Điện và thành Trường An đều không coi Tả Trướng Vương Đình là kẻ địch thực sự của mình. Hơn nữa, Tả Trướng Vương Đình cũng không phải là một đối thủ yếu đuối dễ bị đánh bại. Những kỵ binh man nhân di chuyển giữa đồng cỏ, dù phải chịu khổ khi người Hoang di chuyển về phương nam, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thực sự sợ người Trung Nguyên, đặc biệt là các đơn vị quân đội Yến Quốc ở phía đông chiến tuyến. Do đó, chỉ có thể tiến hành một số biện pháp răn đe và thương thảo bề ngoài, liên quân Trung Nguyên đồng ý với yêu cầu nghị hòa của tả trướng thiền vu.

Đàm phán đã bắt đầu, cần có người chịu trách nhiệm chính để dẫn dắt quá trình này. Hạ Hầu tướng quân không thể rời khỏi Thổ Dương Thành để tự mình tham gia đàm phán tại hoang nguyên, và Đại Đường cũng không thể để Tây Lăng Thần Điện chủ trì việc này. Sau nhiều cuộc thảo luận, cuối cùng quyết định rằng tất cả các bên sẽ cùng tham gia.

Trong hoang nguyên, các hoạt động thăm dò và phòng thủ không gây khó khăn gì cho Ninh Khuyết. Việc đàm phán sắp tới cũng không liên quan trực tiếp đến hắn, mặc dù thượng tầng Yến quân biết rõ về bối cảnh đáng gờm của hắn. Tuy nhiên, hắn không có bất kỳ chức vụ quân sự chính thức nào. Thực tế, với vị thế hiện tại của hắn, việc đại diện cho Đường quân tham gia đàm phán cũng không có gì khó khăn. Nhưng các mưu sĩ trong đại tướng quân phủ Thổ Dương Thành cũng như hai tháng gần đây, không dám để hắn mạo hiểm vào hoang nguyên.

Ngoài cửa sổ gió bắc gào thét, phòng trong hơi nóng rừng rực, Ninh Khuyết ở bên cạnh bàn dưới ánh đèn đuốc tối tăm chuyên chú đọc sách.

Giáo úy nhìn hắn một cái, nói:

- Ba ngày trước, có một nhóm người từ Thổ Dương Thành cải trang thành thương nhân rời khỏi thành, hướng về phía hoang nguyên. Mặc dù hòa đàm sắp diễn ra, lệnh cấm thương vẫn chưa được dỡ bỏ. Ta không chắc họ có mục đích gì, nhưng cảm thấy họ không giống như gián điệp trong quân doanh.

Là một ám thị vệ của đế quốc, giáo úy sau khi biết thân phận của Ninh Khuyết, liền theo hắn làm chủ, sai đầu đánh đó. Theo lý mà nói ám thị vệ chỉ có thể bẩm báo những gì bản thân biết chứ không nên nói lên bất cứ suy đoán gì, nhưng nghĩ đến thương đội kỳ quái kia trong Thổ Dương Thành, hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, thăm dò nói:

- Nghe nói... Hạ Hầu tướng quân là khách khanh của Tây Lăng Thần Điện.

- Không cần phải đoán già đoán non, bệ hạ có ý định gì, ta không rõ. Ta đến Yến Bắc hoang nguyên theo lệnh của bệ hạ, ngươi... không cần phải biết chi tiết.

Ninh Khuyết đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn hắn lắc đầu nói:

- Khắp thiên hạ đều biết Hạ Hầu tướng quân có mối quan hệ với Tây Lăng Thần Điện, nhưng điều này có gì quan trọng? Kiếm Thánh Liễu Bạch cũng có mối liên hệ với thần điện, sư phụ của ta còn là đại thần quan của thần điện, con dân Đại Đường ta cũng thờ phụng Hạo Thiên, chẳng lẽ điều này có gì sai?

Nhìn cấp dưới muốn nói lại thôi, hắn cười khoát tay, tiếp tục nói:

- Hạ Hầu đại tướng quân muốn gặp người của Tây Lăng Thần Điện thì có thể gặp ở bất kỳ đâu, tại sao lại phải lén lút gặp mặt trong Yến Bắc hoang nguyên? Hắn không phải là đồ ngu, ngươi không nên nghĩ nhiều, cứ tiếp tục nhìn Thổ Dương Thành giúp ta là được.

Giáo úy nhận lệnh rời đi.

Ninh Khuyết nhìn ngọn lửa đèn trên bàn dần trở nên yếu ớt, lông mày chậm rãi nhíu lại. Như hắn đã nói trước đó, người Đường tôn thờ Hạo Thiên, nhưng ai cũng biết đế quốc và thần điện đi trên hai con đường khác nhau. Nếu không... làm sao có thể xuất hiện Hạo Thiên Nam Môn? Hạ Hầu, thân là đại tướng quân của đế quốc, lại là khách khanh của Tây Lăng Thần Điện... Hoàng đế bệ hạ vì sao lại dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy? Vì sao sau nhiều năm, bệ hạ bỗng nhiên bắt đầu không tín nhiệm Hạ Hầu? Nếu Hạ Hầu thực sự âm thầm cấu kết với Tây Lăng Thần Điện, mưu toan bất lợi cho đế quốc, hắn có thể làm những gì? Quan trọng nhất là thần điện có thể cho hắn điều gì?

Khi mùa đông thực sự đến, Yến Bắc đón trận tuyết đầu tiên, và Đông Thắng trại cũng đón một vị trận sư. Vị trận sư này mang theo văn thư từ lều trung quân, nói rằng do thời tiết lạnh giá, lều trung quân lo lắng rằng các trận pháp phòng ngự ở biên giới có thể bị hư hại, nên đã phái đến kiểm tra và sửa chữa.

Số lượng người tu hành trên đời rất ít, phù sư và trận sư lại càng hiếm thấy. Dù ở thành thị phồn hoa hay biên giới lạnh giá, những nhân vật này luôn được tôn trọng vô cùng. Trên chiến trường, sự hiện diện của một trận sư ưu tú có thể củng cố đáng kể sức mạnh phòng tuyến. Vì vậy, khi vị trận sư này đến thì được các tướng lĩnh và binh lính nhiệt liệt chào đón.

Tướng quân Đông Thắng trại ân cần mời vị trận sư này vào trong lều, đang chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn để tiếp đãi, nhưng vị trận sư này lại phất tay ra hiệu cho các binh sĩ lui ra. Khi xung quanh đã yên tĩnh, hắn nghiêm túc hỏi:

- Thập Tam tiên sinh có ở đây không?

...

Yêu bài màu đen sì không phản chiếu ánh sáng, đen thùi lùi nhưng không có cảm giác bẩn, giống như một khối ngọc đen quý giá của Đại Hà Quốc được thả vào trong mực.

Hai khối yêu bài từ từ tiến lại gần nhau, khi chỉ còn cách một chút, dường như có một lực hút nào đó khiến chúng tự động gắn kết lại. Những ký hiệu mờ nhạt trên bề mặt thực ra lại khớp với nhau một cách hoàn hảo, thể hiện sự tinh xảo trong thiết kế.

Ninh Khuyết nhìn yêu bài hợp với nhau, tò mò nói:

- Thì ra còn có tác dụng bực này.

- Yêu bài Thiên Xu Xử đều là đặc chế, dù là Tây Lăng Thần Điện cũng rất khó giả tạo, cho nên chỉ cần thấy yêu bài, liền có thể xác nhận thân phận người nắm giữ.

Vị trận sư đến từ lều trung quân kia hướng Ninh Khuyết giải thích vài câu, sau đó đứng dậy vái dài thi lễ, cung kính nói:

- Thiên Xu Xử trận sư Khúc Hướng Ca, ra mắt đại nhân.

Ninh Khuyết nhìn trận sư tóc hoa râm, không muốn nhận cái thi lễ này, vội vàng nâng dậy, nói:

- Ta chẳng qua là nhân viên ngoài biên chế của Thiên Xu Xử, nào là đại nhân gì chứ.

Trận sư nhìn tấm yêu bài đen sì trong tay hắn, trong mắt chỉ còn vẻ than thở và ý cười, giải thích:

- Đại nhân, tấm yêu bài này không phải ai cũng có thể sở hữu. Nó có quyền hạn rất cao, ngoài quốc sư đại nhân và chủ quan Thiên Xu Xử, ngay cả người hành tẩu trong Nam Môn cũng không thể điều động ngài.

Ninh Khuyết thu hồi yêu bài, cầm lên cao nhìn kỹ hồi lâu nhưng vẫn không rõ, thầm nghĩ ngày ấy vào cung, bệ hạ trao cho mình khối yêu bài này, lúc đó mình còn không hài lòng. Nếu khối yêu bài này thật sự lợi hại như người này nói, có lẽ mình đã trách lầm bệ hạ rồi.

- Dù không xét đến chức quan Thiên Xu Xử, ta vẫn là đệ tử đời thứ ba mươi tư của Hạo Thiên Nam Môn, còn ngài là truyền nhân của Nhan Sắt đại sư, theo bối phận thì ngài là sư tổ của ta. Chẳng lẽ đại nhân muốn ta phải quỳ xuống bái lạy ngài?

Ninh Khuyết cười khoát tay nói:

- Ta biết mình có bối phận cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này. Bớt nói nhảm, ngươi hôm nay đặc biệt tới tìm ta, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói.

- Người Hoang di chuyển về phía nam, khiến bộ tộc Tả Trướng Vương Đình cũng phải di chuyển theo, việc này thoạt nhìn không có gì đáng lo ngại. Tuy nhiên, sau khi thần điện ban hành chiếu lệnh, triều đình vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù có lo ngại rằng dư nghiệt Ma Tông có thể lợi dụng tình hình này để nổi dậy cũng không có lý do gì để triển khai một lực lượng lớn như vậy.

- Hộ giáo kỵ quân thì thôi, có thể giải thích vì thần điện muốn tuyên diệu võ lực tới tín đồ thiên hạ, nhưng trừ Long Khánh hoàng tử, nghe nói thần điện còn phái ra cường giả lợi hại hơn, nhiều gián điệp Tài Quyết Ti không rõ nguyên nhân lẻn vào hoang nguyên, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

Trận sư nhìn mắt Ninh Khuyết, nghiêm túc nói:

- Triều đình yêu cầu Thiên Xu Xử điều tra lý do thực sự khiến thần điện động can qua lớn như vậy, chúng ta đã huy động nhiều nhân lực, thậm chí sử dụng cả đồng môn trong thần điện...

Nghe được câu này, Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, hỏi:

- Thiên Xu Xử chúng ta cũng có cả người ở trong thần điện sao?

Trận sư gật gật đầu, mỉm cười giải thích:

- Nam Môn và thần điện chung quy nhất mạch truyền thừa, thần điện khẳng định giấu người trong Nam Môn, Nam Môn tự nhiên cũng có thể giấu người trong thần điện, người của Nam Môn tự nhiên cũng chính là người của Thiên Xu Xử chúng ta.

- Giải thích đủ rõ ràng, mời tiếp tục.

- Chúng ta tốn một tháng thời gian, rốt cuộc xác định hẳn là chuyện liên quan đến bảy quyển thiên thư trong truyền thuyết. Nhưng đại nhân, đáng tiếc là chúng ta không có chứng cứ gì, chỉ lấy được một góc vải.

Trận sư lấy trong tay áo ra một góc vải, nhìn đường thì hẳn là vạt áo bị người ta dùng sức xé xuống, trên góc vải có hai chữ mực đỏ sậm viết: "Minh quyển".

Ninh Khuyết nhìn hai chữ này trên góc vải, chân mày cau lại, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến vết chữ đỏ sậm, nói:

- Đây là huyết thư.

Trận sư nhìn hắn thấp giọng nói:

- Đồng môn trong thần điện nghĩ hết mọi cách chỉ đưa ra được góc vải này, sau đó không còn bất cứ tin tức nào nữa, có lẽ là bị người ta phát hiện rồi.

Có thể phát hiện bí mật lớn bậc này ở nơi như Tây Lăng Thần Điện, hơn nữa còn có thể truyền ra ngoài, rõ ràng tên gian tế Thiên Xu Xử giấu ở Tây Lăng kia có địa vị không hề thấp trong thần điện.

Ninh Khuyết nhíu mày nhìn hai chữ bằng máu trên góc vải, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu mới nói:

- Chi bằng hai chữ này... Sao có thể xác nhân liên quan đến bảy quyền thiên thư? Nếu thực sự không phải, thì hắn chẳng phải là chết oan sao?

Trận sư nói:

- Sau khi nhìn thấy hai chữ bằng máu này trên góc vải, không ai trong Thiên Xu Xử liên tưởng đến bảy quyển thiên thư trong truyền thuyết. Chỉ đến khi quốc sư đại nhân xem xét, ngài mới xác nhận rằng Minh quyển là một trong bảy quyển thiên thư.

Ninh Khuyết nắm góc vải trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi suy nghĩ một lát hỏi:

- Vậy làm sao có thể xác nhận rằng việc thần điện phái cường giả vào hoang nguyên có liên quan đến chuyện này?

- Bởi vì... quyển thiên thư này vô cùng có khả năng ở trong tay người Hoang.

Trận sư nói.

Ninh Khuyết khó hiểu hỏi:

- Ma Tông xuất phát từ bộ lạc người Hoang, vì sao thiên thư của Hạo Thiên giáo lại ở trong tay người Hoang?

Trận sư nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, không thể hiểu nổi tại sao một đệ tử thân truyền của Phu tử, người được kỳ vọng sẽ trở thành quốc sư tương lai của Đại Đường, lại không biết về đoạn lịch sử nổi tiếng nhất trong thế giới tu hành.

- Đại nhân... Vô số năm trước, người Hoang chiếm cứ bắc bộ đại lục, kéo dài qua nam bắc, được xưng quốc gia mạnh nhất, lúc ấy Hạo Thiên thần điện sai Quang Minh Đại Thần Quan vào hoang nguyên truyền đạo, đó là muốn đưa người Hoang vào dưới Hạo Thiên thần huy.

- ... Nhưng không ai có thể ngờ được, Quang Minh Đại Thần Quan giáo lý tinh trạm, đức vọng cao thâm, trong quá trình truyền đạo cho người Hoang lại suy nghĩ đến con đường khác, khai sáng một loại pháp môn tu hành cùng chính đạo hoàn toàn khác nhau.

Ninh Khuyết day day đầu, không thể tin hỏi:

- Chẳng lẽ loại pháp môn tu hành này chính là công phu Ma Tông?

- Không sai.

Khai sơn thuỷ tổ của Ma Tông lại là Quang Minh Đại Thần Quan của Tây Lăng Thần Điện? Ninh Khuyết bây giờ mới biết được đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi này, không khỏi cảm thấy chấn động, thầm nghĩ thì ra đi đi lại lại đều là người một nhà.

Trận sư tiếp tục kể:

- Vị Quang Minh Đại Thần Quan kia diệu học tinh tiến, giáo luật nghiêm ngặt, am hiểu nhất điểm hóa người phàm, năm đó thần điện kỳ vọng thật lớn với việc hắn vào hoang truyền đạo, thậm chí để hắn cầm theo một quyển thiên thư. Mà khi hắn khai sáng Ma Tông, trở thành kẻ địch bất thế của thần điện, phần thiên thư này tự nhiên cũng để lại trên hoang nguyên, không còn xuất hiện ở Trung Nguyên.

- ... Mấy chục năm trước, Ma Tông giấu ở Trung Nguyên bị chính đạo Trung Nguyên tiêu diệt hết, ngay cả sơn môn Ma Tông thần bí nghe nói cũng bị một vị tiền bối cao nhân một kiếm chém thành phế tích, chỉ là vẫn không ai tìm được quyển thiên thư đó.

Nghe kể về vị tiền bối cao nhân đã một kiếm chém sơn môn Ma Tông thành phế tích, Ninh Khuyết tựa hồ như nhìn thấy cảnh tượng kia, tâm trạng kích động, da người tê dại. Nhưng chẳng biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy vị tiền bối cao nhân này có mối liên hệ nào đó với mình, ít nhất là với thư viện.

- Vị tiền bối cao nhân kia là ai?

- Ta không biết.

- ...

- Ngay cả trong sơn môn Ma Tông cũng không có quyển thiên thư đó, như vậy chỉ còn một khả năng là ngàn năm trước đã có người Hoang mang đi cực bắc hàn vực. Cực bắc hàn vực xa xôi lạnh khủng khiếp, hơn nữa người Hoang cường hãn, mặc dù là đại tu hành giả cảnh giới Tri Mệnh cũng không dám xem thường, cho nên hẳn là thiên thư vẫn ở nơi đó. Nhưng hiện tại nếu người Hoang đã xuôi nam, thần điện đương nhiên muốn tìm quyển thiên thư nọ trở về.

Nghe đến đây, Ninh Khuyết cuối cùng hiểu tại sao triều đình lại đưa ra phán đoán như vậy về ý đồ của thần điện. Hắn cũng tin rằng Tây Lăng Thần Điện sẽ không ngần ngại khơi mào một cuộc chiến đẫm máu để giành lại quyển thiên thư đã thất lạc hàng ngàn năm, dù phải hy sinh hàng ngàn người, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng của Long Khánh hoàng tử và những người quan trọng khác.

Từ hoàng đế đến người buôn bán nhỏ, ai cũng biết bảy quyển thiên thư là điển tịch thần thánh nhất của Hạo Thiên đạo môn, nhưng hầu như không ai biết bảy quyển thiên thư thực sự là gì và nội dung bên trong chúng.

Truyền thuyết liên quan bảy quyển thiên thư rất nhiều, có người nói trên thiên thư ghi lại ý chí Hạo Thiên truyền lại cho nhân gian, có người nói thiên thư ghi lời tiên đoán đối với việc đời, có người nói bản thân thiên thư chính là một vô thượng pháp khí ngưng tụ uy thế thiên địa, còn có lời đồn nói người phàm nhìn thiên thư một cái liền có thể tu hành, người tu hành nhìn thiên thư một cái liền có thể phá cảnh, u hồn trong minh giới nhìn thiên thư một cái liền có thể tinh lọc trọng sinh, thánh nhân nhìn thiên thư một cái liền có thể vũ hóa thành tiên.

Ninh Khuyết từng nghe về những truyền thuyết này, nhưng khi đó cuộc sống của hắn và bảy quyển thiên thư dường như quá xa vời, nên hắn không quan tâm, thậm chí có phần hoài nghi về sự tồn tại của thiên thư. Hôm nay, khi biết bảy quyển thiên thư là thật, hắn vẫn không tin vào những lời đồn đại, mà cho rằng bảy quyển thiên thư có thể là những bí mật không truyền lại, hoặc là những pháp môn tu hành tuyệt thế của Hạo Thiên đạo môn.

Lúc này hắn cũng không biết tên mình đã xuất hiện ở trong quyển thiên thư đầu tiên.

...

- Thiên thư rất quan trọng, nhiều người muốn có được nó, nhưng liên quan gì đến ta?

Dù sao cũng là học sinh thư viện tầng hai, tuy thực lực cảnh giới bây giờ còn yếu tới mức có chút quá đáng, nhưng ít nhiều vẫn là lây chút si ý và kiêu ngạo của các vị sư huynh sư tỷ hậu sơn, Ninh Khuyết cũng không bị danh tiếng của bảy quyển thiên thư này làm kinh động quá lâu, rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn trận sư hỏi.

Trận sư nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, rồi đến bên tai hắn thấp giọng nói:

- Quốc sư nhắn rằng việc tìm kiếm thiên thư trong hoang nguyên là vô cùng khó khăn. Những người tu hành bình thường không thể đối đầu với thần điện. Quốc sư và Nhan Sắt đại sư đều có thân phận đại thần quan của thần điện, nên không tiện ra tay. Ngài hiện đang ở Yến Bắc, vì vậy...

- Cho nên chuyện này liền đến tay ta?

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm hắn hỏi.

- Đúng vậy, góc vải có chữ viết bằng máu này là do quốc sư đại nhân đích thân ra lệnh, đặc biệt phái người từ thành Trường An mang đến cho ngài xem.

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm bông tuyết bay ngoài cửa sổ, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên hắn mở miệng hỏi:

- Thiên thư hình dáng như nào?

Trận sư cung kính trả lời:

- Không biết.

Ánh mắt Ninh Khuyết dừng ở trên mặt hắn, tiếp tục hỏi:

- Kích thước?

Trận sư thành thật trả lời:

- Không biết.

Đuôi lông mày Ninh Khuyết hơi giật giật, mạnh mẽ đè nén xuống cảm xúc, lại hỏi:

- Thần điện rốt cuộc là mất quyển thứ mấy?

Trận sư lắc đầu, nói:

- Vẫn là không biết.

Sau đó hắn chỉ góc vải Ninh Khuyết nắm trong tay kia, nói:

- Hẳn chính là Minh quyển.

Ninh Khuyết cầm góc vải nhìn hai cái, nhíu mày hỏi:

- Minh quyển... Là quyển thứ mấy?

Trận sư ho hai tiếng, nhìn hắn thật cẩn thận nói:

- Lúc trước nói rồi, ty chức không biết.

Ninh Khuyết tức giận nói:

- Cái gì cũng không biết, bảo ta đi tìm như thế nào!

Trận sư vẻ mặt vô tội nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói:

- Nghe nói ngay cả thần điện cũng không có tư cách cung phụng bảy quyển thiên thư, thiên thư đến từ nơi không thể biết, người thường như ty chức nào có thể biết?

Nghe đến cụm từ "nơi không thể biết", Ninh Khuyết nhíu mày sâu hơn. Hắn nhớ đến Trần Bì Bì và những lời nói úp mở về thân thế của mình, cũng như những câu chuyện nghe được trong thư viện. Việc này thực sự khiến hắn cảm thấy có chút phiền phức.

- Đại nhân ngài là quốc sư tương lai của Đại Đường ta, lại là thân truyền đệ tử của Phu tử, ngày ngày ở thư viện hậu sơn tu hành, thứ tiếp súc cao hơn ty chức vô số, ngài hẳn là rõ ràng thiên thư trông như thế nào hơn ta.

Ninh Khuyết ngẩn ra, nghĩ rằng mình ở thư viện hậu sơn cả ngày bận tu hành và luyện tập bắn tên, nên chưa từng quan tâm đến những truyền thuyết đỉnh cao của thế giới tu hành, cũng không có cơ hội hỏi các sư huynh về những chuyện xưa. Chẳng lẽ những chuyện này cũng cần phải nói cho người khác biết?

Sau khi trận sư rời đi, Ninh Khuyết ngồi bên cửa sổ nhìn ra hoang nguyên phủ đầy tuyết, trầm tư suy nghĩ rất lâu.

Chỉ đến hôm nay hắn mới nhận ra, sau khi vào thư viện tầng hai, hắn đã đánh giá thấp bản thân. Không ngờ rằng ngay cả bảy quyển thiên thư, những vật phẩm cấp truyền thuyết, cũng bắt đầu có liên hệ với mình. Nếu biết trước như vậy, hắn chắc chắn sẽ sớm dùng cháo gạch cua để thuyết phục Trần Bì Bì tiết lộ thân thế của mình và những bí mật về nơi không thể biết cùng bảy quyển thiên thư kia.

Đột nhiên, hắn nhớ tới việc đại tướng quân phủ Thổ Dương Thành đã phái người cải trang thành thương nhân tiến vào hoang nguyên. Lông mày hắn chậm rãi nhướng lên, chẳng lẽ Hạ Hầu cũng đang tìm kiếm quyển thiên thư đã mất tích hàng ngàn năm? Nếu thật sự là như vậy, bất kể khó khăn đến đâu, hắn cũng phải tìm cách vào hoang nguyên để điều tra rõ ràng.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK