Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Thiên, là tín ngưỡng chí cao cũng là duy nhất của thế giới này.

Thiên hạ vô số tín đồ thành kính dâng hiến tinh thần và tiền tài để thờ phụng Hạo Thiên đạo môn, trải rộng khắp các tòa đạo quan trong thiên hạ. Tại thần điện trên Tây Lăng Đào Sơn, đó là trung tâm quyền lực tối cao, ảnh hưởng và thậm chí kiểm soát các đạo quan cùng hoàng quyền thế tục.

Tây Lăng Thần Điện do chưởng giáo đại nhân thống lĩnh, công việc đạo môn được ba vị đại thần quan quản lý cụ thể. Ba vị đại thần quan này có quyền bính rất lớn, uy nghiêm cực thịnh, địa vị cực cao, được xưng là thần tọa.

Ba vị thần tọa lần lượt là Thiên Dụ đại thần quan, Tài Quyết đại thần quan, và Quang Minh Đại Thần Quan.

Trong đó, Tài Quyết đại thần quan chịu trách nhiệm phán quyết dị đoan và truy bắt dư nghiệt Ma Tông, dưới trướng có vô số cường giả, vũ lực mạnh nhất, mặt ngoài chính là có quyền lực lớn nhất. Thiên Dụ đại thần quan chịu trách nhiệm lĩnh ngộ ý chí của Hạo Thiên, biên soạn điển tịch, và dùng thư pháp điều khiển các tòa đạo quan trên đời, có ảnh hưởng cực lớn trong thế tục.

Quang Minh Đại Thần Quan thì đặc thù thù nhất trong tam thần tọa. Mặc dù không được phân công công việc cụ thể trong đạo môn, nhưng lại có quyền lực khống chế toàn bộ công việc của đạo môn. Bởi vì, bất kỳ ai có thể trở thành Quang Minh Đại Thần Quan đều là những người tinh thông giáo lý diệu chỉ nhất, tín ngưỡng kiên định nhất và căm ghét bóng tối hắc ám nhất trên đời.

Nhớ lại ngàn năm trước, vị Quang Minh Đại Thần Quan kia cùng với một quyển thiên thư nào đó tiến vào hoang nguyên để truyền đạo. Có thể nói, đây là sứ mệnh lịch sử gian khổ nhất và cũng quan trọng nhất của Hạo Thiên đạo môn, đủ để thấy được địa vị của hắn. Tuy nhiên, vị Quang Minh Đại Thần Quan này không biết vì lý do gì mà từ bỏ Hạo Thiên thần quyền để tự lập tông môn, tạo nên một Ma Tông trên thế gian, đối kháng với Hạo Thiên đạo môn cho đến tận ngày nay. Dù bị Tây Lăng Thần Điện nghiêm khắc chèn ép và truy sát, Ma Tông vẫn kiên cường không chịu khuất phục, cho thấy năng lực lớn lao của nó.

Các đời Quang Minh Đại Thần Quan của Tây Lăng Thần Điện đều là những nhân vật tuyệt đỉnh, vì vậy dù không có xếp hạng chính thức, nhưng Quang Minh Đại Thần Quan luôn ngầm được coi là đứng đầu trong tam thần tọa, chỉ dưới chưởng giáo.

Những năm gần đây, thế gian thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những cáo thư mang danh Tây Lăng tam thần tọa, nhưng ngoài Đào Sơn, hầu như không ai biết rằng vị Quang Minh Đại Thần Quan tôn quý ấy đã bị thần điện giam giữ trong U Các sau Đào Sơn, nơi âm u quanh năm không thấy ánh mặt trời, hơn nữa cầm tù một phát là mười bốn năm.

...

Vị thần quan trung niên quỳ gối trước hàng rào gỗ, không thể kìm nén được sự kích động trong lòng. Những năm gần đây, chỉ có hắn là người duy nhất thường xuyên được gặp lão nhân sau hàng rào gỗ, nhưng mỗi lần gặp, hắn vẫn luôn cảm thấy kích động như lần đầu tiên.

Hiện tại, hắn là người được Tài Quyết đại thần quan tin tưởng nhất. Mặc dù hai vị ti tọa đại nhân Diệp Hồng Ngư và Long Khánh hoàng tử cũng không dám xem thường hắn, nhưng bất kể địa vị của hắn có cao đến đâu, chỉ cần bước vào U Các tối tăm, tiến đến trước hàng rào gỗ, hắn liền cảm thấy mình vẫn như người thiếu niên vừa từ đạo quan Đông Hải nước Tống đến Đào Sơn. Và lão nhân sau hàng rào vẫn là vị Quang Minh Đại Thần Quan cao quý, được giáo chúng kính yêu năm xưa.

Trung niên thần quan thờ phụng Hạo Thiên, hướng tới quang minh, hắn nguyện ý, và chỉ nguyện ý, dành trọn tình yêu và lòng kính trọng cho vị lão nhân đã dẫn dắt mình trên con đường quang minh vĩ đại, thậm chí không tiếc trở nên thiêu đốt sinh mệnh cùng linh hồn.

Lão nhân bình thản nhìn trung niên thần quan, nếp nhăn trên mặt dày đặc như vân gỗ trên hàng rào, thần sắc vô cùng ôn hòa, hoàn toàn không còn chút nào khí chất uy nghiêm và trí tuệ như biển của Quang Minh Đại Thần Quan năm xưa.

Trung niên thần quan cúi đầu chạm đất, nhẹ giọng nói:

- Đại thần quan hỏi thăm, nên ta đến thăm ngài.

Lão nhân nói:

- Ngươi không đến thăm ta, ta cũng muốn gặp ngươi.

Trung niên thần quan cả kinh, giọng nói run run:

- Thần tọa, ngài đã thấy gì?

Lão nhân chậm rãi xoay người, từ gian phòng khảm đầy những lỗ nhỏ bằng thủy tinh nhìn ra ngoài. Bên ngoài động là màn sương mù dày đặc và u ám, không thấy ánh mặt trời, nhưng hắn biết nơi đó là phương bắc.

Đôi mắt lão nhân hãm sâu, ánh sáng thánh khiết dần tan biến, con ngươi đen tuyền kỳ lạ mở rộng, chiếm trọn toàn bộ tròng mắt, trông như viên ngọc đen trong suốt không vướng chút bụi trần.

- Ta thấy bóng đêm xuất hiện trong thành Trường An.

Nghe thấy câu nói này, thân thể trung niên thần quan quỳ gối bên ngoài hàng rào gỗ run rẩy.

Dù bị giam cầm nhiều năm, Quang Minh Đại Thần Quan vẫn giữ nguyên uy nghiêm của mình. Mỗi lời nói ra đều mang theo đạo lý sâu sắc, đối với trung niên thần quan, những lời ấy chẳng khác nào ý chỉ của Hạo Thiên.

Quang Minh Đại Thần Quan không có khả năng tiên đoán vận hành của vạn vật thế gian, đó là năng lực trời ban cho Thiên Dụ Thần Tọa. Nhưng với đạo tâm tinh khiết và kiên định nhất, mỗi giọt máu và sợi tóc của Quang Minh Đại Thần Quan đều thấm đẫm ánh sáng, bản thân có một năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấy bóng tối thực sự trong cuộc sống.

Nhiều năm trước, lão đã từng chứng kiến bóng đêm từ hoang nguyên tràn về đế quốc Đại Đường. Chính vì niềm tin vững chắc này mà Tây Lăng Thần Điện không tiếc bất cứ giá nào, thực hiện việc bê bối lớn nhất tại đế quốc cường đại phương bắc.

Nhưng điều kỳ lạ là, ngay khi sự kiện đó xảy ra, vị thần quan có địa vị cao quý trong thần điện đã bị hạ bệ trong chớp mắt. Đối diện với ánh mắt giận dữ của chưởng giáo đại nhân và người mặc áo xanh, lão có trí tuệ có cường đại đến đâu cũng không thể phản kháng gì, từ đó trở thành một tù nhân vô danh dưới chân núi Đào Sơn.

Trung niên thần quan run giọng xin chỉ thị:

- Chuyện này nên bẩm báo lên Tài Quyết thần tọa, chưởng giáo đại nhân.

Lão nhân mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Tọa này điện này...

Gió thổi lay lắt, trên hàng rào bụi bay múa.

- Cả nơi phía sau kia... Xem ra đều đã mục nát.

Bị giam cầm vô cớ nhiều năm, Quang Minh Đại Thần Quan có đủ tư cách để chỉ trích thần điện và cả đạo quan kia một cách lạnh lùng. Tuy trung niên thần quan rất sùng kính lão, nhưng cũng không dám đáp lời. Hắn ngẩng đầu lên, sau một lát nghi hoặc, không thể kìm nén sự hưng phấn, run giọng hỏi:

- Ngài... Phải rời đi sao?

Lão nhân lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm đã khôi phục lại vẻ thánh khiết ban đầu, ánh sáng thiêng liêng khiến ánh nhìn thêm phần hờ hững và trống rỗng. Đôi môi khô khốc khẽ rung động, giọng nói không chút cảm xúc:

- Ngươi sẽ chết, rất nhiều người cũng sẽ chết.

- Trong thần điện có rất nhiều người giống như ta, nguyện ý hiến dâng tánh mạng của mình.

Trung niên thần quan không chút do dự, kiên định nói:

- Vì quang minh phủ xuống nhân gian.

Trầm mặc suốt mười bốn năm giam cầm, cuối cùng vì nhìn thấy bóng đêm trong mắt mà quyết định trốn khỏi U Các của thần điện. Lão nhân lặng lẽ nhìn trung niên thần quan quỳ gối bên ngoài hàng rào, như thể nhìn thấy hình ảnh của thiếu niên đầy kính nể và sùng bái năm xưa. Nếp nhăn trên khuôn mặt lão ngày càng sâu, mang theo khí tức từ bi thương hại.

...

Đêm nào đó.

Lão nhân đứng dậy, bước tới trước hàng rào gỗ thấp và cũ kỹ. Lão lặng lẽ nhìn hàng rào, thứ đã cùng lão trải qua năm nghìn ngày đêm. Sau một lúc lâu mới khẽ nói:

- Bản tâm ta không ở trong lồng, lồng chim nào có thể ngăn ta? Đạo tâm ta quang minh, quang minh có thể nào ngăn ta?

Nói xong câu đó, lão nhân nhẹ nhàng đẩy hàng rào gỗ, động tác bình thản và tự nhiên, như thể không phải đang thoát khỏi sự giam cầm lâu năm, mà chỉ đơn giản là mở cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi nhà mình, phát ra tiếng kẽo kẹt quen thuộc.

Ngón tay già nua chạm vào thanh gỗ, thanh gỗ lập tức tan thành bột mịn, hóa thành vô số hạt bụi lấp lánh như ánh sáng, bay tán loạn khắp nơi, rồi giống như đàn đom đóm chui vào những khe đá nhỏ.

...

Tài Quyết đại thần quan tay chống cằm ngồi lặng lặng trên mặc ngọc thần tọa bỗng nhiên cả người cứng ngắc.

Trong đôi mắt uy nghiêm sâu thẳm của hắn, bỗng nhiên xuất hiện hai điểm sáng nhỏ bé.

Phụt một tiếng! Máu tươi đậm đặc phun ra khỏi miệng hắn, nhuốm đỏ cả thần bào.

...

Những con đom đóm nhỏ chui ra từ khe đá, tiến vào màn sương đêm, giống như dầu đổ vào lửa, đốt cháy mọi thứ xung quanh, đặc biệt là những hạt li ti trong sương đêm này.

Cả đời tìm kiếm quang minh, thung lũng u ám bỗng nhiên bừng cháy.

Ngọn lửa này không có nhiệt độ, không có sức mạnh hủy diệt, chỉ có ánh sáng.

Ngọn lửa bùng lên trong màn sương mù nhanh chóng lan rộng, từ chân núi Đào Sơn lan đến tận các điện thờ uy nghiêm.

Trong màn đêm tĩnh lặng, cả ngọn Đào Sơn bừng cháy dữ dội.

Đặc biệt là tòa Quang Minh thần điện, bên trong tiếng hát quanh quẩn, trang nghiêm và thương xót, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

...

Trên đỉnh Đào Sơn, có một ngôi thần điện trắng tinh khiết không tì vết.

Trong thần điện vang lên một rống giận như sấm.

Tiếng rống giận như sấm vang lên, ngọn lửa vô hình trên Đào Sơn dần dần tắt.

Tiếng hô vang vọng trong thần điện dần dần trở nên yếu ớt.

Dư âm xa với, dư âm thăm thẳm.

...

Cực xa xôi phía đông nam có hòn đảo.

Gió lốc ở khu vực biển này còn đáng sợ hơn cả những cơn bão biển, chưa từng có thuyền đánh cá hay thương thuyền nào dám đến.

Trên hòn đảo này trước kia chưa từng xuất hiện dấu chân loài người.

Một đạo nhân nhỏ gầy áo xanh đứng trên đá ngầm cao cao.

Những ngọn sóng lớn dữ dội không ngừng vỗ vào đá ngầm, tiếng vang như sấm rền, làm chấn động cả hòn đảo, nhưng hắn dường như không hề hay biết.

Đạo nhân áo xanh lặng lẽ nhìn sâu vào biển, nơi mà hơi nóng từ dung nham núi lửa dưới đáy biển bốc lên, tạo thành những làn sương mù dày đặc.

Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì, hắn quay đầu nhìn về phía đất liền xa xôi không thể nhận ra.

Thời gian rất lâu sau, đạo nhân áo xanh thở dài một tiếng, lắc lắc đầu.

...

Đêm hôm đó, Đào sơn có mười bốn thần quan ở trong quang minh hóa thành tro tàn.

Đêm hôm đó, Quang Minh thần điện tổng cộng ba trăm người bị xử tử.

Đêm hôm đó, Quang Minh Đại Thần Quan bị nhốt mười bốn năm, thành công thoát khỏi Tây Lăng Thần Điện.

Lão là tù phạm đầu tiên trong lịch sử có thể sống rời khỏi U Các phía sau Đào sơn.

...

Mùa đông trên hoang nguyên, lúc hoàng hôn là ấm áp nhất. Mặt trời lặn đỏ rực chênh chếch buông xuống trên cánh đồng cỏ dài xa xăm, tỏa ra những tia sáng cuối cùng của ngày. Tuy không thể làm tan chảy tuyết đọng, nhưng cũng đủ để nhuộm hồng đôi má của những người lữ hành.

Trên hoang nguyên vang lên tiếng tên xé gió, tiếp theo là âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất.

Mọi người trong khu cắm trại nghe thấy tiếng Thiên Miêu Nữ từ xa vọng lại, vui mừng reo lên:

- Sư huynh, tiễn pháp của ngươi thật tốt!

Tự có người đi thu thập con mồi, Ninh Khuyết cho đại hắc mã ăn xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua xe ngựa thì thấy Mạc Sơn Sơn đang ở cạnh cửa sổ xe, nương ánh chiều tà cuối cùng chuyên tâm viết chữ.

- Cẩn thận hỏng mắt.

Hắn đứng cạnh cửa sổ xe, ý tốt nhắc nhở.

Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh nhạt, giống như hắn chính là không khí.

Vào hoang nguyên đã mấy, Ninh Khuyết phát hiện thiếu nữ này đúng là kiêu ngạo chưa từng nhìn thẳng vào mình nên khó tránh khỏi khó chịu. Hắn thầm nghĩ, ngay cả công chúa kiêu ngạo của Đại Đường hắn còn không để tâm, sao có thể bị người này làm khó chịu?

Vì thế hắn cũng lười nghiêm túc nhìn nàng, chỉ dựa vào bên cửa sổ liếc qua, ánh mắt không dừng lại trên mặt giấy mà lại rơi trên khuôn mặt nàng. Hắn phát hiện khuôn mặt nhỏ hơi tròn của nàng tràn ngập sự chuyên chú và say mê.

Người ta đẹp nhất là khi chuyên chú làm việc gì đó, Ninh Khuyết đồng ý quan điểm này. Bản thân hắn cũng thường xuyên quên hết mọi thứ xung quanh mỗi khi cầm bút, nên khi nhìn thiếu nữ chăm chú viết thư pháp, cảm giác của hắn không khỏi có chút thay đổi tích cực.

- Không ngờ ngươi cũng là người đam mê thư pháp, nét chữ của ngươi cũng có vài phần phong thái của ta.

Các thiếu niên Đại Hà Quốc đang làm việc nặng nhọc, phụ trách dựng lều và đóng cọc gỗ, trong khi các nữ đệ tử của Chước Chi Hoa thì đang nhóm lửa nấu cơm. Nghe lời bình của Ninh Khuyết, không hiểu sao họ lại bật cười.

Các nàng che miệng cười, nhìn Ninh Khuyết, lại không nói vì sao mà cười.

Ninh Khuyết có chút xấu hổ, để che giấu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện vài ngôi sao nhỏ như hạt gạo đã xuất hiện ở rìa hoang nguyên, cùng mặt trời đang lặn dần trên bầu trời. Theo bản năng, hắn cảm thán:

- Vẫn là không có ánh trăng.

Trong cửa sổ xe, Mạc Sơn Sơn đặt bút xuống nghiên mực, theo ánh mắt hắn nhìn lại, chất phác hỏi:

- Nói linh tinh gì thế?

Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, nhớ tới một số chuyện, ý cười dần dần hiện lên gò má.

Mạc Sơn Sơn nhìn qua cửa sổ xe, thấy gió nhẹ trên hoang nguyên thổi tung mái tóc của hắn, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu. Nàng bỗng nhiên nhận ra, nụ cười của hắn lúc này thật chân thành tha thiết.

Đột nhiên, Ninh Khuyết đặt tay lên cửa sổ xe, thân thể nhẹ nhàng lướt lên, cứ vậy biến mất.

Trên nóc xe ngựa vang lên một tiếng động nhỏ, Mạc Sơn Sơn ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong gió lạnh của hoang nguyên, Ninh Khuyết đứng trên nóc xe ngựa, nhìn về phía mặt trời lặn tròn trịa xa xa, nơi khói bụi đang dần nổi lên. Chân mày hắn dần nhíu, đưa tay lên môi và thổi ra một tiếng huýt gió sắc nhọn.

Trong khu cắm trại bỗng nhiên trở nên im lặng, những con ngựa chiến bắt đầu xôn xao.

...

Dưới ánh hoàng hôn, Tang Tang ngồi một mình thưởng thức bát mì trứng tươi ngon.

Trên bát mì không có một cọng hành nào, bởi vì nàng không thích ăn hành. Trước đây sở dĩ cho hành, là vì người nào đó thích.

Một mình nàng đối diện gương, tỉ mỉ trang điểm, không còn ai bên cạnh để trêu chọc nữa.

Nàng ngủ một mình, lăn từ bên trái sang bên phải rồi lại từ bên phải sang bên trái, cảm giác giường trở nên rộng lớn hơn nhiều.

Ở trên giường, nàng muốn duỗi chân thì duỗi chân, muốn vươn tay thì vươn tay, cũng không lo lắng đá ai đánh ai gác ai nữa.

Một mình sống ở thành Trường An, vừa thoải mái lại vừa không thoải mái.

Tang Tang nằm trên giường, nhìn ra cái cây ngoài cửa sổ, ngắm biển sao lấp lánh giữa những tán lá, trong lòng tự hỏi tại sao vẫn không thấy ánh trăng? Thiếu gia từng nói ánh trăng thực sự là gì? Giờ này thiếu gia đang ở đâu?

Có lẽ vì chiếc giường bỗng nhiên trở nên rộng lớn, Tang Tang cảm thấy không quen, suốt mấy đêm liền không ngủ ngon giấc. Đến hừng đông, nàng ngáp dài, lau khuôn mặt nhỏ rồi rời giường, đẩy cửa đi đầu ngõ mua một bát canh mì chua cay, sau đó ngồi trên bậc cửa của Lão Bút Trai.

Trong ánh sáng ban mai rực rỡ, nàng một mình ăn mà thấy vô vị.

...

Dương quan tận cùng phía nam của Đại Đường đế quốc một mảng ồn ào, vô số thương đội chờ nhập cảnh.

Một chiếc xe ngựa bình thường đang xếp hàng ngay ngắn.

Trong xe, một lão nhân tóc bạc phơ với đôi mắt hõm sâu đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lão mở to mắt nhìn hướng thành Trường An ở phương bắc xa xôi, trong mắt tràn ngập quang minh, dịu dàng mà uy nghiêm.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK