Năm mảnh kiếm tụ lại thành một, không khí trong Triều phủ nhất thời nóng rực như bị một vầng mặt trời thiêu đốt, màn mưa nơi Thính Vũ Lâu nhanh chóng bốc hơi thành từng đám sương trắng.
Một kiếm nhìn như vô cùng vô tận, thực tế là vô số kiếm ý sắc bén tới cực hạn. Tinh thần lực mạnh mẽ của Triều Tiểu Thụ theo ánh mắt tập trung điều khiển thanh kiếm mỏng trong Thính Vũ Lâu đâm thẳng về phía bát đồng, thoáng chốc lại lùi về, sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn nữa đâm tới trước... Chỉ một lát đã đâm được mấy trăm kiếm.
Tốc đố công kích này còn nhanh hơn chim gõ kiến vô số lần, công kích khủng bố đó không ngừng đâm thẳng vào ngay giữa chiếc bát đồng. Âm thanh "soạt soạt" bởi tốc độ đâm quá nhanh mà dường như trở nên liên tục không hề đứt gãy khiến mọi người trong đình viện chỉ nghe thấy một âm thanh vang vọng kéo dài.
- Hắn sắp xong rồi! Nhanh giết chết hắn!
Tên thủ lĩnh quân Đường thấy sắc mặt Tiểu Thụ đang ngồi khoanh chân trong mưa càng ngày càng trở nên trắng bệt liền quát lên, lúc này mấy tên binh lính chẳng cần để ý kỷ luật nghiêm minh cũng biết rõ rằng đây chính là thời cơ tốt nhất để giết chết Triều Tiểu Thụ, nếu không... Đợi thanh kiếm kia phá tan chiếc bát đồng, giết chết tên khổ hạnh tăng xong thì bọn hắn chết chắc.
Mưa tên dày đặc lại xuất hiện, cộng thêm hơn chục tên nhanh nhẹn phóng tới đánh lén, lúc này đây đám binh lính Đại Đường càng thể hiện rõ sự kiên quyết đến tột cùng của mình, từ tuyệt vọng mà đưa đến kiên quyết vô cùng.
Dù thế bọn hắn cũng chẳng thể nào tiến lại gần người Triều Tiểu Thụ để giết chết vị đại kiếm sư trước mắt được, bởi vì bên cạnh hắn còn có một thiếu niên.
Ninh Khuyết không ngừng chuyển động trên nền đá xanh, dưới trời mưa to chẳng hề linh động mà còn lộ vẻ đặc biệt nặng nề, mỗi một bước xuất ra liền bắn lên một chùm nước, đồng thời thanh đao cũng tiêu diệt một tên lính.
Triều Tiểu Thụ khoanh chân ngồi dưới cơn mưa nặng hạt chẳng khác nào giao phó hoàn toàn sinh mệnh cho hắn, do vậy Ninh Khuyết đứng sau lưng Triều Tiểu Thụ cũng coi bản thân cùng với cây đao trong tay thành một tấm lưới tử vong giăng kín khắp nơi.
Khủy tay cong xuống, lưỡi đao trầm mà mạnh chặt đứt đầu gối một tên binh lính, Ninh Khuyết chưa rút đao liền nhấc chân đá mạnh vào đũng quần một tên khác, sau đó hai tay nắm chặt thanh đao kéo một cái từ bên dưới chém thủng bụng tên thứ ba. Lại có một binh lính dũng mãnh xông tới, hắn nửa ngồi trên mặt đất vặn eo một cái, tay cầm đao hắn hung hăng quét một nhát sáng lóa cả màn đêm, không biết đã kết liễu bao nhiêu mạng người.
Khăn che mặt màu đen sớm đã bị mưa làm ướt nhẹp khiến hô hấp cũng trở nên có vẻ ẩm ướt, cặm mắt lộ ra bên ngoài vẫn bình tĩnh như thường ngày, thậm chí còn có phần lãnh đạm. Động tác hắn tuy đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả, đám binh lính Đại Đường trước mặt hắn chẳng khác gì mấy miếng gỗ mục không ngừng bị chà đạp, đồ sát.
Bất luận tên nỏ bắn ra bao nhiêu, ánh đao dày đặc thế nào hắn đều thủy chung đứng trước Triều Tiểu Thụ, không hề rời đi dù chỉ một bước. Cho dù đầu vai bị mũi tên sượt qua, hay bị đao phong chém tới, hắn cũng chẳng hề lung lay.
Từ Thính Vũ Lâu truyền ra một tiếng nổ mạnh inh tai, tựa như tiếng cọc gạch nện mạnh vào chiếc nồi sắt. Dưới thế kiếm dũng mãnh, bát đồng của khổ hạnh tăng cuối cùng vỡ tung tóe thành từng mảnh nhỏ.
Nón lá trên đầu cũng vỡ nát như cái bát đồng đó, để lộ ra khuôn mặt ngăm đen đầy vẻ nặng nề, thủ ấn nơi tay biến đổi, tràng hạt vốn bảo vệ quanh người hắn nãy giờ chợt dừng lại rồi hóa thành một con thuồng luồng đen hung tợn, cái đuôi nó rung lên mạnh mẽ quấn chặt lên thanh kiếm mỏng đang đâm thẳng về phía trước khiến thanh kiếm thoáng dừng lại trong chốc lát.
Triều Tiểu Thụ trầm mặc nhìn cảnh tượng trong lầu, bàn tay phải bên ngoài tay áo trong màn mưa khẽ nâng lên hướng về phía trước, thanh kiếm mỏng cũng theo đó mà chấn động, cuồng phong gào thét tựa như "chân long phá vân", không ngừng tiến lên mạnh mẽ.
Hạt mưa lớn như hạt đậu không ngừng trút xuống nền đá phát ra những âm thanh "bộp bộp", trong Thính Vũ Lâu cũng vẳng tiếng "bộp bộp" nhưng đó là tiếng tràng hạt hóa thành con thuồng luồng kia bị thanh cường kiếm công phá mà vỡ nát tung tóe.
Khổ hạnh tăng cười khổ hai mắt nhắm lại, thanh cương kiếm trong không trung xuyên qua hơn trăm hạt thiết châu của tràng hạt rồi đâm thẳng vào mi tâm của hắn. Máu tươi chậm chạp chảy ra hòa lẫn với nụ cười trở nên có chút đắng chát.
Tại cửa chính Triều phủ, Ninh Khuyết vừa nhìn đám địch nhân đứng không xa vừa chậm rãi rút thanh đao đang cắm vào một tên binh lính ra.
Cạch cạch cạch cạch - âm thanh tràng hạt tung tóe đụng vào tường rồi rớt xuống sàn gỗ.
Mấy tên quân Đường còn sống nhìn nam tử trung niên đam ngồi trong mưa mỉm cười, lại nhìn tên thiếu niên đang trầm mặc đứng trong mưa, nội tâm không ngừng dâng lên cảm xúc tuyệt vọng.
Bỗng nhiên tiếng của xe ngựa từ ngõ nhỏ vang lên.
Lông mày Triều Tiểu Thụ từ từ cau lại.
...
Tại nam thành Trường An, đổ phường Câu Tinh chính là thứ kiếm được nhiều bạc nhất của Mông lão gia, vào giờ khắc này nó đã hóa thành một đống đổ nát, phế tích, thẻ bài thường ngày đại biểu cho bạc trắng nay vỡ nát, vùi trong nước mưa rơi rớt khắp đường nhưng cũng không có ai có can đảm nhặt lấy. Trên con đường bên cạnh có không ít gia đình hơn chục tên bị chém đứt châm đang khóc to gọi nhỏ, tiếc rằng chẳng ai dám xuất ngôn chửi bới những kẻ hành hung chết tiệt kia, thậm chí biểu lộ vẻ oán hận cũng không dám.
Hơn bốn mươi tên mặc áo xanh đi giày xanh đặc trưng cho bang hội ở Xuân Phong Đình đứng vây bốn phía, hành động của chúng rất đơn giản, một là duy trì trật tự, hai là thông báo tới mọi người tại nam thành rằng bọn hắn đã chiếm giữ nơi này. Đứng ở hàng đầu, Tề Lão Tứ tiếp nhận một chiếc khăn tay màu xanh từ thuộc hạ rồi lau đi máu tươi nơi khóe miệng, trên mặt không hề có chút thần sắc kiêu ngạo, ngược lại còn thêm vẻ lo lắng bất an, hắn biết Ngư Long Bang tối nay thừa cơ xâm chiếm một địa bàn rất lớn, nhưng đại ca bọn hắn giờ phút này một mình phải đối mặt với những kẻ địch cường đại, bên cạnh lại không có bất kỳ người nào khác.
Hình ảnh tương tự xảy ra khắp các phường thị trong thành Trường An, tiệm cầm đồ cùng kỹ viện của Miêu thúc cũng bị một đám người mặc đồ xanh hung mãnh khống chế, đứng đầu là một tên mặc một bộ quần áo màu xanh biếc anh tuấn đang đứng bên ngoài mấy gian phòng, chỉ một động tác nhẹ nhàng của hắn, ba gian phòng xa hoa lập tức bị san phẳng thành bình địa.
Mưa xuân lạnh buốt rơi lách tách lách tách, mà còn có dấu hiệu nặng dần lên. Tối nay hắc đạo Trường An dựa hơi quan phủ toàn lực tấn công lão đại thế giới ngầm nhiều năm nay - Triều Tiểu Thụ, mà chẳng ai nghĩ tới, nhân vật truyền kỳ kia lại dám lấy mình làm mồi nhử, thừa dịp thế lực nam thành tây thành trống không mà phái ra toàn bộ huynh đệ của mình đi kiểm soát.
Tối ngày mai, chỉ cần lão Triều Xuân Phong Đình còn sống, vậy thì hắn và các huynh đệ của hắn sẽ nắm trọn hắc đạo Trường An trong tay, chỉ có điều... Tối nay Triều Tiểu Thụ lẻ loi một mình, những huynh đệ vào sống ra chết cua hắn không ở cùng, liệu hắn có còn sống mà đi ra được sao?
...
Bắc thành Trường An, tại tại Vũ Lâm Quân canh phòng sâm nghiêm, thiên hộ Vũ Lâm Quân Tào Ninh nhìn hai tên giáo úy bị trói ngược tay ra sau, cười lạnh:
- Thường Tứ Oai? Hay ta phải gọi ngươi là Thường Tam đây? Phí Kinh Vĩ, ta hẳn nên gọi ngươi là Phí Lục nhỉ? Thật không ngờ trong Vũ Lâm Quân ta lại có đến hai vị đương gia của Ngư Long Bang đấy.
Thường Tứ Oai là danh hào của người trung niên ôn hòa, hắn nhìn cấp trên trực tiếp của mình, cười nói:
- Ngài thật sự không biết hay là không muốn biết? Trong doanh người kiếm tiền tay trái đâu có ít đâu. Theo ta được biết tướng quân ngài ở chỗ Mông lão gia và Miêu thúc hình như cũng có chút sản nghiệp thì phải.
Phí Kinh Vĩ vấn trầm mặc, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt của Tào Ninh, tựa hồ muốn nhìn thủng luôn cái mặt của hắn.
Tào Ninh nâng chung trà lên bát uống hai ngụm, nói:
- Bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì? Chẳng qua là giễu võ mồm thôi. Nếu chẳng phải ta nể mặt Xuân Phong Đình thì ta thèm nói những lời này với hai tên giáo úy nhỏ nhoi các ngươi sao? Có điều các ngươi cũng đừng tưởng dựa vào Xuân Phong Đình là có thể lên mặt với bản tướng, bản tướng chỉ cần một mệnh lệnh là đố các ngươi dám rời doanh đó, các ngươi dám bước một bước ra ngoài, bản tướng liền có thể theo luật bất tuân chém luôn. Mà các ngươi không thể ra ngoài, để xem tối nay Xuân Phong Đình sống thế nào được.
- Xuân phong Đình chết chắc rồi.
Hắn chậm rãi uống nốt chén trà, thong dong nói:
- Cho nên các ngươi vô dụng rồi.
Thường Tứ Oai mỉm cười nói:
- Thế gian này nhiều người chết, chỉ có đại ca ta sẽ không chết.
- Thế gian này chưa có ai không thể bị giết chết.
Tào Ninh nhìn vào mặt hắn, lạnh giọng:
- Nhiều quý nhân Đại Đường ta thưởng thức Xuân Phong Đình, hắn lại không thèm quan tâm. Ta muốn xem xem, nhiều quý nhân muốn hắn chết như vậy, cái tên lăn lộn giang hồ thành Trường An như hắn xử lý thế nào!
Lời vừa dứt thì rèm cửa bị xốc lên khiến hơi lạnh lẫn hạt mưa bắn vào, Tào Ninh ngẩn người, đang muốn nổi giận thì sắc mặt cứng đờ ra, vô thức đứng dậy đưa tay hành lễ, nói:
- Lâm công công... Khuya như vậy rồi, ngài sao lại qua đây? Ngài... Ngài đây là?
Lâm công công dáng người ục ịch nhìn hắn cười, nói:
- Chỉ một chuyện thôi, trong cung nghe nói Vũ Lâm Quân đêm nay đề cao cảnh giới, nên bảo ta đến đây hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì không đó mà.
Sau đó Lâm công công xoay người nhìn hai tên giáo úy bị trói, nhíu mày hỏi:
- Chuyện này là sao?
...
Trong Kiêu Kỵ Doanh đèn đuốc sáng trưng, cho dù là nước mưa cũng không thể dập tắt, phó thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh Sở Nhân phẫn nộ nhìn hán tử mặt chữ điền đằng trước, gầm lên:
- Lưu Tư đồ khốn kiếp! Phong doanh lệnh từ quân bộ xuống! Ngươi dám xông ra ngoài, ta liền chém đầu ngươi xuống!
Hán từ mặt chữ điền dáng người to lớn vạm vỡ, mặc dù ngôi trên tuấn mã nhưng hai chân cơ hồ muốn chạm đất, nghe phó thống lính nói thế mà sắc mặt vẫn không biểu tình, chậm rãi vuốt ve cái yên sắt, ánh mắt nhìn xuyên qua mưa đêm đến phía đông thành Trường An, đến cái nơi gọi là Xuân Phong Đình kia.
Hắn tên là Lưu Tư, trong Ngư Long Bang đứng hàng thứ năm, hồi đó lão Triều Xuân Phong Đình cầm kiếm trong thành Trường An đánh giết, hắn chính là người đứng bên cạnh Triều Tiểu Thụ một tấc cũng không rời. Đêm nay không thể đứng cạnh đại ca thay hắn đỡ tên, nên chỉ còn cách yên lặng hi vọng tên tiểu tử mà đại ca trung có thể làm tốt chuyện mà hắn làm năm đó.
Lưu Tư quay đầu nhìn phó thống lĩnh Sở Nhân, nhìn đám quân lính dày đặc ở chỗ cửa doanh, mặt không cảm xúc nói:
- Thống lĩnh đại nhân, ti chức không dám chống lại quân lệnh xông doanh, nhưng mười năm trước bị ngươi tự tay xé bỏ lệnh thăng cấp, ta luôn muốn cùng ngươi tranh một trận, chỉ không biết ngươi có dám hay không thôi.
...
Một gian phòng an tĩnh nơi hẻo lánh nào đó tong hoàng cung, có một khẩu âm nặng giọng Hà Bắc vang lên:
- Lão Trần, ngươi là thị vệ ở chỗ lão già. Tuy thời trẻ đã từ chức nhưng ngươi phải hiểu, một ngày làm đại nội thị vệ, chính là cả đời làm đại nội thị vệ. Ngươi liên quan đến thể diện của hoàng thượng, há có thể nhúng tay vào chuyện giang hồ thị phi này? Ta biết ngươi và lão Triều giao tình tốt, nhưng chuyện tối nay là do ông ấy lên kế hoạch, ai dám chọc vào?
Cỗ xe ngựa trong mưa chậm rãi dừng lại, chỉ cách Xuân Phong Đình chừng mười trượng.
----------oOo----------
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK