Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa gỗ chạm rỗng vân hoa chậm rãi mở ra, tiểu thái giám khẽ vung phất trần, lặng yên không một tiếng động thối lui.

Ninh Khuyết nhìn bậc cửa cao cao trước người, khẽ chấn động rồi sửa sang lại dung nhan nghiêm túc tiến vào, nhìn những nghiên mực trân quý cổ xưa kia, ngửi mùi bùn mực thật ra luôn giấu ở sâu trong ký ức, nhớ tới chuyện xảy ra trong cửa này ngày này năm trước, bất giác ngẩn người ra.

Một vị nam tử trung niên đứng trước giá sách, đưa lưng về phía cửa chính ngự thư phòng. Trên người nam tử mặc cái áo bông mỏng màu trắng thuần, bên hông đeo đai lưng dệt kẹp kim tuyến đen, hơi gầy, tuy không nhìn thấy dung nhan nhưng Ninh Khuyết rất dễ đoán được thân phận đối phương.

Không có thái giám chỉ điểm, hắn không biết mình lúc này nên hai đầu gối quỳ lạy, hay là hai tay chắp lại cung kính, theo đạo lý thì nên là cái trước, nhưng chẳng mấy người Đường nào nguyện ý để đầu gối dính bụi, cho nên nhất thời liền có chút do dự xấu hổ.

Nam tử trung niên ở lúc này bỗng mở miệng nói chuyện, ngữ điệu và nội dung lời nói thản nhiên mà ôn hòa, kịp thời giải trừ xấu hổ do dự trong lòng Ninh Khuyết:

- Cũng không phải lễ tế trời, không nên hơi một chút liền muốn quỳ xuống.

Chỉ một câu đơn giản, Ninh Khuyết liền sinh ra hảo cảm thật lớn với với nam tử trung niên này. Ở trong tưởng tượng của hắn, hình tượng quân vương Đại Đường hùng bá thiên hạ, xưa nay gắn liền với những từ ngữ uy nghiêm lạnh lùng túc lệ, thật sự không ngờ đối phương lại ôn hòa như thế.

- Nghe nói ngươi là ám thị vệ của ta?

Nam tử trung niên rút một quyển sách cũ từ trên giá sách, vừa đọc vừa tùy ý hỏi.

Ninh Khuyết vái dài thi lễ, đáp:

- Vâng.

- Tên ám thị vệ này thật sự hơi quá ngầm đấy, vậy mà ngay cả bản thân ta cũng không biết.

Nam tử trung niên cười cười, lấy một tấm thẻ đánh giấu kẹp vào quyển sách cũ kia làm ký hiệu, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

- Năm trước ngươi vào phòng này như thế nào?

Ninh Khuyết lúc này đang tự hỏi nên tự xưng như thế nào, phân vân giữa ty chức thảo dân học sinh cùng hạ quan, đương nhiên là loại bỏ hạ quan trước tiên, sau khi nghe vấn đề này liền vô thức trả lời:

- Học sinh vào cung nhận việc, được đưa tới nơi này chờ.

Nam tử trung niên khẽ ừ một tiếng, tựa như đối với một số chuyện nào đó có chút nghi hoặc khó hiểu, sau khi trầm mặc một lát nói:

- Nếu đến nhận việc thì sao vào ngự thư phòng của ta? Lúc ấy có người thấy ngươi tiến vào hay không?

Nói chuyện đến lúc này, Ninh Khuyết đã bớt khẩn trương hơn một chút, chỉ có thêm phần nào khó hiểu. Trên đường vào cung hắn từng tưởng tượng cảnh tượng sau khi nhìn thấy hoàng đế bệ hạ, hắn vốn tưởng rằng - hoàng đế bệ hạ sau khi nhìn thấy hắn nhất định long nhan vui vẻ cất tiếng cười dài, rồi đến đỡ hắn không phải quỳ xuống mất vui, sau đó buông tay khẽ vuốt chòm râu nhìn khuôn mặt tươi mát đáng yêu này liên tục gật đầu, thần sắc cực kỳ tán thưởng, gắng nén sự kích động nói Ninh khanh gia, người làm cho trẫm tìm mệt muốn chết, trẫm phải thưởng ngươi ruộng tốt vạn khoảnh, mỹ tỳ vô số, về phần chức quan trong triều mặc ngươi chọn lựa...

Nhưng sự thật không phải như thế, sự thật chứng minh Ninh Khuyết hắn tuy không đẹp bằng Long Khánh hoàng tử, nhưng trong tình trạng lo được lo mất kích động hưng phấn vẫn sẽ nghĩ rất nhiều chuyện thật đẹp.

Đang có chút mất mát khó hiểu đột nhiên nghe thấy câu hỏi này của hoàng đế bệ hạ, Ninh Khuyết nghĩ cẩn thận chợt ngộ ra một số chuyện.

Năm trước chính là vị tiểu thái giám tên Lộc Cát an bài hắn vào ngự thư phòng, hoàng đế bệ hạ tìm kiếm hắn đã được nửa năm, bức hoa nở nơi thiên đường kia tạo ra ồn ào khắp nơi như vậy nào có lý tiểu thái giám Lộc Cát và Từ Sùng Sơn thống lĩnh không không liên tưởng đến hắn. Hoàng đế bệ hạ mãi chưa tìm được hắn thì chứng tỏ -- bất kể là Từ Sùng Sơn thống lĩnh hay tiểu thái giám Lộc Cát đều nói chuyện hắn từng vào ngự thư phòng bẩm báo hoàng đế bệ hạ.

Về phần tại sao bọn hắn không bẩm báo thì có thể do rất nhiều nguyên nhân, tỷ như quên tỷ như ngu ngốc tỷ như lo lắng chuyện này sẽ mang đến phiền toái gì gì đó, Ninh Khuyết lúc này không rõ nguyên nhân, nhưng hắn rõ nếu mình lúc này trả lời khác với Từ thống lĩnh và tiểu thái giám thì khả năng thật lớn sẽ khiến đối phương gặp phiền toái, thậm chí ngay cả hắn cung khó tránh khỏi.

Cho nên hắn nhíu mày, làm bộ nghiêm túc tự hỏi một lúc rồi thành khẩn nói:

- Hẳn là không ai biết.

Hoàng đế bệ hạ nghe thấy câu trả lời ở phía sau thì lớn tiếng cười rộ. Hắn cất tay quyển sách cũ nơi tay về lại giá sách, xoay người nhìn học sinh trẻ tuổi đứng ở cửa ngự thư phòng, cảm khái nói:

- Nhận phẩm quả nhiên rất tốt, khó trách Triều lão nhị để mắt đến ngươi.

Ninh Khuyết nhìn trước giá sách, thấy dung mạo đối phương thì ra thật bình thường, một nam tử trung niên mặt mày thanh tú, tóc mai hoa râm, chẳng hề giống quái vật uy nghiêm không gì sánh được, khí thế đánh sợ hơn cả bức họa Chu Tước như trong tưởng tượng, hơn nữa xem sắc mặt và ý cười của đối phương thì biết hẳn là trả lời thành công rồi, tuy chính hắn cũng không biết đúng ở nơi nào.

Hoàng đế bệ hạ nhìn Ninh Khuyết, bỗng nhiên vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi lại đây.

Nhìn nét cười tươi trên mặt hoàng đế bệ hạ, Ninh Khuyết hơi khẩn trương, mạnh mẽ đè nén hồi hộp đi qua.

Hoàng đế bệ hạ chỉ vào bức chữ mở ra kia trên bàn, cười hỏi:

- Bức chữ này là người viết?

Ninh Khuyết đưa mắt nhìn qua thì thấy năm chữ to phóng khoáng trên giấy hoàng nha, nháy mắt nhớ lại năm trước ngày nào đó mình lúc viết xong đắc ý kiêu ngạosảng khoái sung sướng, thấp giọng đáp:

- Đúng là học sinh ngày đó hoang đường.

- Một chút cũng không hoang đường.

Hoàng đế bệ hạ mỉm cười nhìn hắn nói:

- Ta rất thích chữ của ngươi.

Công cuộc biểu dương cuối cùng cũng bắt đầu, Ninh Khuyết lại bỗng phát hiện không biết nên ứng đối như thế nào, đại khái là lúc hoàng đế bệ hạ nói ra những lời này ngữ khí quá mức tự nhiên tùy ý, chỉ có bình tĩnh thưởng thức chứ không hề kích động, giống như là đang nói hoàng hậu nương nương đêm qua bóc hành tây rất sạch sẽ bánh lớn rất thơm ngọt, vậy nên tạ ơn thế nào động dung thế nào?

Hoàng đế bệ hạ rõ ràng cũng không trông trong Ninh Khuyết sẽ bị một câu của hắn làm cảm động nước mắt, khẽ vuốt chòm râu dài dưới cằm, nhìn năm chữ hoa nở nơi thiên đường trên bàn, thưởng thức một lát mới cảm khái:

- Trẫm tìm ngươi thật vất vả.

Lúc trước hoàng đế bệ hạ luôn xưng ta đột nhiên đổi thành trẫm, bầu không khí trong ngự thư phòng nhất thời biến đổi. Hơn nữa ẩn ý trong câu này mãnh liệt vô cùng, hơn câu thích kia không biế bao nhiêu lần, từ cực lạnh nhạt thanh nhã chuyển thành thưởng thức cực nồng đậm. Ninh Khuyết không biết phản ứng sao với câu trước, câu sau này cũng chẳng biết nên thế nào.

Hoàng đế bệ hạ cười tủm tỉm nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Thời khắc cá vượt biến, hoa nở nơi thiên đường, người chỉ viết mỗi một câu sau nên ta có cảm giác thiếu sót, hôm nay tìm được ngươi rồi thì sao không viết đủ hai câu nhỉ? Trẫm thay ngươi mài mực nhé?

Để thiên tử Đại Đường mài mực tán bút trải giấy đóng ấn, đối với những người đam mê thư đạo trên đời này không cần nghĩ chính là đãi ngộ cao cấp nhất, mà thực tế là bọn hắn còn không dám nghĩ tới chuyện này, so với loại đãi ngộ này, kể cả có mang hết các cô nương hàng đầu trong Hồng Tụ Chiêu đưa vào thư phòng thêm hương mài mực cũng chẳng đáng nhắc đến.

Nghe thấy thế, Ninh Khuyết kinh hãi, thành khẩn uyển chuyển từ chối nói:

- Như thế sao được? Vế thời khắc cá vượt biển vốn là diệu thủ bệ hạ ngẫu hứng mới được, học sinh chỉ có thủ đoạn chép, hôm nay lại viết... Bệ hạ châu ngọc ở phía trước, học sinh nào dám vụng về viết thay?

Hắn từ nhỏ lang bạc kỳ hồ, giãy giụa cầu sinh tầng dưới chót của đế quốc Đại Đường, thực sự không có quá nhiều kinh nghiệm kết giao với các quý nhân, chuyến hồi kinh từ thảo nguyên có thể đi chung với công chúa Đại Đường Lý Ngư là bởi vì lúc ấy Lý Ngư lấy thân phận một tiểu tỳ nữ thanh tú, hắn tuy biết thân phận Lý Ngư nhưng để cho bản thân có thể thoải mái hơn nên cố gắng đối xử với Lý Ngư như một tiểu tỳ nữ. Còn bây giờ hắn đang đối mặt với nam nhân quyền lực lớn nhất trên đời, làm sao biết nên làm như thế nào?

Nếu là một người chưa trải sự đời, e rằng hôm nay trong ngự thư phòng đã u mê đờ đẫn. Có điều Ninh Khuyết chung quy vẫn là Ninh Khuyết, lúc hắn còn là đứa bé đã có thể sinh tồn nơi thế gian hiểm ác, trừ đao chẻ củi bên hông dũng khí lúc giết người, thì ắt không thể thiếu cái miệng ngọt như mật lẫn bản lĩnh vẫy đuôi nịnh chủ còn đáng yêu hơn cả con cún con.

Về phương diện nịnh nọt vẫy đuôi tâng bốc quý nhân này, chỉ cần hắn muốn làm tất sẽ làm tốt hơn bất cứ kẻ nào. Hồi ở Vị Thành, một thiếu niên từ bên ngoài như hắn có thể được quân dân toàn thành yêu thích, có thể được mấy đời tướng quân Vị Thành đều thương như con cháu thì đã rõ bản lĩnh của hắn rồi, bây giờ dùng bản lĩnh nào ra tâng bốc hoàng đế bệ hạ tự nhiên là nước chảy bèo trôi, nào có chút ngượng ngịu.

Hoàng đế bệ hạ nghe mấy từ "diệu thủ ngẫu hứng châu ngọc ở phía trước" mà sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn mặt Ninh Khuyết, bật cười mắng:

- Ngươi nịnh nọt câu này gượng ép quá rồi đó, người khắp thiên hạ ai mà hông biết chữ trẫm viết rất tệ, nào gánh được hai chữ châu ngọc? Huống chi là ở trước mặt ngươi chứ.

Ninh Khuyết cười ha ha. Da mặt hắn cực dày, hoàn toàn không để bụng câu mắng này, hắn từng tận mắt thấy chữ hoàng đế bệ hạ viết, cái đó quả thật là khá... Không ra gì, thế thì sao? Tâng bốc vụng nữa chung quy vẫn là tâng bốc, bệ hạ ngươi cho dù trong lòng biết rõ chữ của mình viết rất tệ nhưng được người ta khen một tiếng vẫn sẽ cảm thấy cao hứng, huống chi là ta khen?

Nhìn biểu cảm không cho là đúng trên mặt Ninh Khuyết, hoàng đế bệ hạ quả nhiên cảm thấy có vài phần cao hứng, thầm nghĩ thư gia trẫm nhìn trúng tuy tuổi trẻ hơn trong tưởng tượng quá nhiều, nhưng ánh mắt thực sự sắc bén độc đáo, phen đánh giá này bảy tám phần là đang tâng bốc trẫm, nhưng nhìn hắn nói tự nhiên thành khẩn như thế, có lẽ hai ba phần còn lại đó nói rõ thư pháp của trẫn quả thật tiến bộ không ít, hay là rất có chỗ đáng xem?

- Bớt nói nhảm, trẫm rốt cuộc đã đợi được ngươi, tối nay ngươi viết mẫy chữ để trẫm thưởng thức xem nào.

- Bệ hạ, học sinh đêm qua ở thư viện tinh thần tiêu hao quá lớn, thân thể cũng có chút suy yếu, thật sự là không viết ra được chữ gì hay. Cũng không phải là học sinh dám trái thánh ý, chỉ là thư đạo chú ý tinh thần dồi dào...

Sắc mặt hoàng đế bệ hạ trở nên có chút khó coi, nhưng nghĩ lời này quả thật cũng có đạo lý. Hắn biết rõ tầng hai thư viện khó vào như thế nào, hơn nữa nghĩ tiểu tử trước người này lại có thể chiến thắng Khánh tiến vào tầng hai thư viện, ngày sau chắc chắn là rường cột đế quốc, chỉ sợ tâm chí cũng cực cao xa, nếu mình một mặt lấy thư gia từ thần đối đãi đối phương, e là sợ đối phương sẽ cảm thấy có chút nhục nhã.

Ninh Khuyết vừa khó xử nói xong, vừa vụng trộm nhìn sắc mặt hoàng đế bệ hạ, đột nhiên hắn như như làm ảo thuật lấy ra mấy bức thư quyển từ trong tay áo, cung kính đặt lên trên bàn sách.

- Bệ hạ, đây là học sinh mấy năm nay tập tành viết chữ, có chút ít hẳn còn nhìn được, xin bệ hạ chỉ điểm.

Hoàng đế bệ hạ nghe thế nhìn qua mấy bức thư quyển trên bàn, ánh mắt chợt sáng ngời, nhanh chóng cúi người đưa tay trải phẳng thư quyển, sau đó nhìn những nét mực hoặc đi hoặc thảo kia trầm mặc thời gian dài.

Không biết qua bao lâu thời gian, một tiếng tán thưởng vui sướng rốt cuộc đánh vỡ im lặng trong ngự thư phòng.

Hoàng đế bệ hạ rung đùi đắc ý, kinh hỉ tán thưởng nói:

- Chữ tốt! Chữ thật sự rất tốt!

Hắn quay đầu nhìn Ninh Khuyết, ánh mắt tỏa sáng nói:

- Ninh khanh, nghe nói ngươi ở đông thành Trường An mở một cửa hàng, nghĩ hẳn mấy năm này cũng không chỉ có vẻn vẹn mấy bức đây, mau chóng mang tới, để cho trẫm thoải mái thưởng thức một phen.

Ninh Khuyết ngạc nhiên, nghênh đón ánh mắt hoàng đế bệ hạ cầu thư như khát, lúng ta lúng túng xấu hổ trả lời:

- Bệ hạ, học sinh viết thư quyển, cái này, cái kia, trên cơ bản... Đều dùng để bán lấy tiền.

...

Ngoài cửa nam hoàng thành nguy nga cách đó không xa, có tòa đạo quan u tình ẩn ở giữa cây xanh, chính là chỗ Nam Môn Hạo Thiên Đạo.

Trong điện vũ sâu nhất của Nam Môn Quan, thần phù sư Nhan Sắt lúc trước ở thư viện hào khí can vận, ý muốn cùng nhị sư huynh nhất tranh cao thấp, lúc này giống như biến thành một đứa nhỏ làm sai. Hắn khoanh chân ngồi ở trên sàn gỗ tối màu, chòm râu dưới cằm cháy khô như từng bị đốt cháy, ánh mắt không đáng khinh nữa chỉ vô tội nhìn chằm chằm sàn trước người, căn bản không dám nhìn hướng đối diện, nhưng tuy không dám nhìn hướng đối diện, nhưng trên mặt những nếp nhăn dày đặc như sông núi kia đã tràn đầy vẻ bứt rứt cùng lấy lòng.

Quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn nhìn sư huynh trước người, ánh mắt âm u như oán phụ trong thâm cung, tôn kính ngày thường đối với sự huynh sớm hoàn toàn hóa thành thất vọng cùng tức giận.

- Ninh Khuyết không thể vào Nam Môn Hạo Thiên Đạo, cũng có nghĩa hắn dù là đệ tử của ngươi nhưng sau khi người chết, Nam Môn Hạo Thiên Đạo ta sẽ không còn thần phù sư của mình, cũng có nghĩa sau khi ngươi ta chết sẽ không còn ai có thể chống đỡ Nam Môn.

Nhan Sắt đại sư ngẩng đầu lên, cười ha ha ngây ngô nhìn sư đệ, an ủi nói:

- Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, Ninh Khuyết đã là đệ tử của ta, ngày sau hắn nếu thành thần phù sư chung quy không có khả năng mắt thấy Nam Môn gặp chuyện không may mà mặc kệ. Mặt khác ta tuy già sắp chết nhưng sự đệ ngươi tuổi tác còn ít, có lẽ khi người chết, Ninh Khuyết đã sớm chết rồi, một khi đã như vậy, hắn lại có tác dụng gì?

Lý Thanh Sơn mặt không chút thay đổi nhìn sư huynh, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Sư huynh chẳng lẽ ngươi thật không biết khác biệt sao? Nếu Ninh Khuyết vào Nam Môn, ngày sau ta sẽ để hắn làm chủ Nam Môn, hắn sẽ là quốc sư Đại Đường ta, Nam Môn này muốn suy yếu cũng khó, nhưng nếu hắn chỉ là đệ tử của ngươi, ngày sau nhiều nhất trở thành khách khanh Nam Môn ta, khách khanh thì có tác dụng gì? Nam Tấn Liễu Bạch vẫn là khách khanh Tây Lăng Thần Điện, nhưng ngươi bao giờ thấy Liễu Bạch vào sinh ra tử vì thần điện chưa?

Nhan Sắt đồng ý yêu cầu của nhị sư huynh thư viện lấy danh nghĩa cá nhân thu Ninh Khuyết làm học sinh phù đạo, lại hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng Ninh Khuyết tiến vào Nam Môn Hạo Thiên Đạo, trong lòng lão vốn tự xấu hổ, trở về đối mặt Lý Thanh Sơn dĩ nhiên cảm thấy có chút mất mặt, lúc này nghe lời Lý Thanh Sơn nói càng lúc càng trầm trọng, càng thêm khó chịu đến cực điểm, cuối cùng vậy mà không dám nhìn ánh mắt u oán của đối phương nữa, chật vật che mặt mà đi.

Một đường đi qua hành lang, đệ tử đạo đồng đạo cô của Nam Môn Hạo Thiên Đạo kính cẩn hành lễ né tránh, Nhan Sắt đại sư hôm nay lại là hoàn toàn không có ý thể hiện vẻ háo sắc của mình, sắc mặt xanh mét vội vàng đi, bỏ cửa chính đi thẳng đến cửa hông, đợi đẩy ra cửa hông đi vào ngõ bên mới đưa tay phải phủi lá xanh đầu vai, trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn cuối cùng hồi phục vài phần bình thường.

Tuy nói có lỗi sư môn, nhưng chung quy là đã tìm được truyền nhân, Nhan Sắt hổ thẹn rất nhiều cũng khó nén được vui sướng trong lòng, lúc trước ở trong Nam Môn Quan trước người quốc sư Lý Thanh Sơn đè nén vui sướng, lúc này tới ngõ bên cuối cùng mới lộ rõ ra.

Một chiếc xe ngựa chặn ở cửa ngõ, nhìn ký hiệu hầu phủ nào đó trên càng xe, lão hơi ngẩn ra.

Một nam quản sự nhảy xuống khỏi xe ngựa, hai mắt nhìn trên nhìn dưới Nhan Sắt đại sư tựa như có chút nghi hoặc diện mạo lão đạo sĩ này, sau thật lâu mới nhớ lời chủ nhân nhà mình tha thiết dặn, khiêm tốn cười thành khẩn nói:

- Tiểu nhân thỉnh an Nhan Sắt đại sư, tiểu nhân là đại quản sự của phủ An Nhạc Hầu, hôm nay phụng lệnh hầu gia đặc biệt tới tìm ngài, nghe nói trong tay đại sư có tấm thiếp...

Nhan Sắt đại sự lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt quản sự này, căn bản lười nghĩ ý đồ đến của đối phương, trực tiếp lạnh giọng nói:

- Cút.

Nói xong chữ này, lão trực tiếp đẩy tên quân sự kia, nâng bước ngạo nghễ đi về phía cửa ngõ.

Tên quản sự hầu phủ kia ở phía sau hắn sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng nghĩ thân phận thần phù sư cao cao tại thượng của Nhan Sắt nào dám có nửa câu oán hận, chỉ là không ngừng theo bước chân hắn, vừa khóc vừa hô:

- Đại sư, ngài nghe tiểu nhân nói hết lời đã.

Đầu ngõ bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua:

- Nhan Sắt đại sư là người thân phận cỡ nào? Ngươi thì có thân phận gì? An Nhạc Hầu không câu nệ có chuyện gì hỏi Nhan Sắt đại sư phải nghi thức trang trọng mời vào hầu phủ hoặc vẻ mặt nghiêm túc tự mình đến gặp dùng lễ vãn bối, vậy mà bảo một quản sự ra mặt, chuyện này hầu gia hơi quá càn rỡ rồi.

Quản sự hầu phủ không dám chọc vào một vị thần phù sư nhưng không có nghĩa là ở trong thành Trường An có rất nhiều người hắn không dám chọc, nghe mấy lời nhìn như khuyên răn thực tế lại khiêu khích trần trụi kia, hắn giận quá chạy ra cửa ngõ nhìn lão nhân tóc trắng xoá đứng dựa một bên cỗ kiệu trúc xanh, phất tay khiển trách:

- Ta có thân phận gì...

Đột nhiên cả người hắn cứng ngắc, giọng nói run rẩy, vội vàng quỳ một gối xuống đất hành lễ, nói:

- Nào đáng để đại học sĩ ngài hao tâm tốn sức quan tâm, tiểu nhân thật sự là hồ đồ đến cực điểm, sẽ lập tức trở về truyền lời của đại học sĩ cho hầu gia.

Vị lão nhân tóc trắng xoá kia thản nhiên nhìn quản sự hầu phủ quỳ gối trước người, phất tay nói:

- Không ngờ bản lĩnh ứng biến của ngươi cũng được, làm quản sự hầu phủ coi như xứng với chức trách.

Lão nhân họ Vương tên Thị Thần, chính là đại học sĩ Đại Đường Văn Uyên Các, trải qua ba triều mà không suy, rất được bệ hạ coi trọng tôn kính, mặc dù là thân vương Lý Phái Ngôn gặp lão nhân này cũng nhường đường vấn an huống chi chỉ vẻn vẹn một tên An Nhạc Hầu.

Quản sự hầu phủ tuy không biết vị Vương đại học sĩ này vì sao xuất hiện ở ngoài ngõ bên của Nam Môn Quan, nhưng nào còn dám nói nhiều, liên tục hành lễ hướng hai lão nhân, sau đó mang theo xe ngựa nhà mình bỏ chạy như gió.

Nhan Sắt đại sư nhíu mày nhìn Vương đại học sĩ, chắp tay thi lễ hỏi:

- Lão học sĩ, hôm nay chính là ngày hưu mộc không cần vào triều, ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này? Ngươi đừng có nói là tiện đường rời cung đấy.

- Mấy ngày trước ta làm ầm ĩ lên với lão tế tửu, lý do này đầy đủ không?

Vương đại học sĩ ho hai tiếng, trả lời.

Nhan Sắt nghĩ một chút, phất tay áo căm tức nói:

- Các ngươi cãi nhau là chuyện của mùa đông năm trước, đó mấy ngày trước sao?

- Chính vì bản mô phỏng song câu của bức hoa nở nơi thiên đường đang ở trong phủ lão già đó. Lão già đó không những không cho ta xem mà còn thường xuyên lấy chuyện này chọc tức ta.

Vương đại học sĩ khó nén kích động, vuốt râu cả giận nói:

- Bản mô phỏng song câu quá mức câu nệ nguyên ý đường nét, mong có hình của nguyên tác, lại không có ý của nó, nào có tốt bằng bản mô phỏng nọ bệ hạ ban cho ta?

- Lời này của ngươi không nói đạo lý.

Nhan Sắt biết rõ chuyện này, lắc đầu làm công luận nói:

- Phương gia đều biết, nếu muốn mô phỏng trọn ý vẹn tích của nguyên tác, phép song câu đương nhiên là phương pháp tốt nhất.

Nhan Sắt là thần phù sư còn sót lại của Hạo Thiên Nam Môn, Vương Thị Thần là nguyên lão trải qua ba triều, mấy chục năm qua hai người cũng coi như quen biết, hơn nữa có một cái thân phận chung chính là đại gia thư đàn trên đời, lúc này nói tới phép mô phỏng tự nhiên sẽ không nhường nhịn.

- Coi như bản mô phỏng song câu là tốt nhất đi.

Vương Thị Thần mỉm cười, ngạo nghễ nói:

- Thì tính sao? Đợi ta hôm nay cầm bức canh gà thiếp kia trở về không treo thư phòng mà sẽ treo ở phòng chính làm lão thất phu kia tức chết luôn.

- Khoan.

Nhan Sắt kinh dị nói:

- Canh gà thiếp là cái gì?

- Chính là tờ giấy ngươi lấy từ chỗ Hồng Tụ Chiêu.

Vương đại học sĩ nhìn hắn vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Hiện nay tin tức đã truyền ra, những thư thiếp Lão Bút Trai đông thành từng bán ra đều đã bị người ta thu hết. Ta cảm thấy những thư thiếp đó cũng không có ý tứ hàm xúc đặc thù, nhưng canh gà thiếp này lại rất khác, ngươi từ canh gà thiếp này kết luận Ninh Khuyết có tiềm chất thần phù sư, ý nghĩa phi phàm. Nếu lão phu có thể thu thiếp này vào trong nhà thì chẳng phải là rất hay sao?

Nhan Sắt cảm khái nói:

- Cái tin đồn này quả nhiên truyền bá còn nhanh hơn cả phù thư.

Vương đại học sĩ nhìn chằm chằm hắn nói:

- Bớt nói nhảm, An Nhạc Hầu ngu xuẩn tới cực điểm mới phái tên quản sự tới tìm ngươi. Ta chính là đại học sĩ ba triều, tự mình đến đầu ngõ chặn người, hơn nữa đòi là thư thiếp của đệ tử ngươi, nể mặt lắm rồi đấy, ngươi tuyệt đối đừng có nói không, bằng không... Hai chúng ta sẽ cùng mất mặt.

- Ta toàn nghe thấy mùi lưu manh chứ có thấy ngươi sĩ diện cái gì đâu.

Nhan Sắt căm tức nói:

- Người ta quen biết mấy chục năm, thật không ngờ ngươi đường đường là đại học sĩ ba triều mà cũng vì mấy chuyện bé tí này làm rối loạn!

Vương đại học sĩ giận dữ nói:

- Nếu là chuyện khác thì thôi, hoa khai thiếp một năm qua trong thành Trường An quá ồn ào, lão thất phu thật lấn ta quá đáng, nếu không đáp trả lại thì đại học sĩ ba triều ta đây còn đứng trên triều như thế nào?

Nhan Sắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Một vạn.

Vẻ giận dữ trên mặt Vương đại học sĩ nhất thời thu đi, cười ha ha nói:

- Bốn ngàn.

Nhan Sắt lấy tờ giấy mỏng manh từ trong tay ra rồi đưa qua, nói:

- Thành giao.

Vương đại học sĩ nhận lấy tờ giấy mỏng đó, chẳng thèm nhìn một cái đã xoay người đặt mông ngồi trở lại trên cỗ kiệu trúc xanh, rống lớn với tùy tùng:

- Còn thất thần làm gì! Mau về phủ! Mời hưng sư phó tốt nhất của Dung Bảo Trai đến phủ cho ta! Sau đó bảo lão tam chuẩn bị ngày mai mở phủ đãi khách, ăn mừng sinh nhật, mời tân khách đến thưởng thức canh gà thiếp!

Cỗ kiệu trúc xanh một đường cuốn theo gió bụi chạy như điên, mơ hồ truyền đến giọng đại học sĩ và quản gia.

- Lão gia, đại thọ tám mươi của ngài tháng trước đã qua rồi.

- Ngu xuẩn! Nhị nha đầu của lão đại vừa vặn tháng này sinh nhật!

- Cũng mời tiểu nha đầu Kim Vô Thải đến luôn, quan trọng nhất là, chớ quên mời nàng cháu ngoại của lão bất tử kia!

- Nếu hắn không đến, ta tự mình tới cửa đi mời!

...

Ninh Khuyết lúc này đang ở trong hoàng cung khẩn trương diện thánh, tìm kiếm tất cả cơ hội tâng bốc tụng thánh. Hắn cũng không biết mình năm trước sau khi uống rượu viết tờ giấy kia đã bị bán ra bốn ngàn lượng bạc, hơn nữa còn chỉ là giá hữu nghị.

Về phần đối tượng mà tờ giấy đó viết, người chưa từng có cơ hội nhìn tờ giấy đó, Tang Tang lúc này đang ở trong Lão Bút Trai ngõ bốn mươi bảy khẩn trương không nói gì.

Nghe ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa dày đặc, cách khe cửa nhìn quản sự các phủ mặt mày lo lắng vung ngân phiếu, còn đủ thứ người đang hưng phấn bàn tán ở con phố đối diện nữa, tiểu thị nữ hoàn toàn không biết nên ứng phó tình huống này như thế nào.

Nhớ tới lời dặn dò của thiếu gia trước khi đi, nàng thu thập kỹ càng đống thư thiếp lại, sau đó mở ván giường lấy hộp ra cất chung với số ngân phiếu trân quý kia một cách chỉnh tề, rồi mới cầm hai sợi xích sắt cực to khóa chặt cửa sổ.

Làm xong xuôi, nàng lại đi tới trước tiệm ra sức đóng đinh vào cái ván cửa cứng ngắc một cách khó khăn, lúc này mới hơi yên tâm chút, bất chấp tiếng gào càng lúc càng ầm ĩ bên ngoài, nàng lau mồ hôi trên trán, đeo cái ô to màu đen và vài thứ mà Ninh Khuyết cho là quan trọng nhất trong nhà, mở ra cửa sau của tiểu viện lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Lúc này trời còn sớm, chính là lúc ăn cơm trưa. Khi Tang Tang đi vào thanh lâu Hồng Tụ Chiêu cũng không có cảnh oanh oanh yến yến gì, chỉ ngửi thấy thật nhiều mùi rượu ngon món lạ, đã một ngày một đêm chưa ăn nên nàng nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Tỳ nữ Tiểu Thảo bên người Giản đại gia đang ở tầng cao nhất vịn lan can nhìn phía dưới ngẩn người, chợt thấy Tang Tang xuất hiện trong sảnh lầu thì nhất thời mừng rỡ, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống, hai tay dắt tay Tang Tang, thầm oán một trận:

- Mấy ngày gần đây sao mãi chưa đến thế? Có phải thiếu gia nhà ngươi cấm túc ngươi hay không? Cái tên Ninh Khuyết này cũng thật là, Giản đại gia không cho hắn đến những nơi gió trăng này là muốn hắn dồn tâm ý vào việc học, thế mà lại mượn cớ xả giận lên ngươi! Mà ta nghe nói ngươi nửa năm qua thường xuyên đi trong công chúa phủ làm khách, có phải nhìn quen quý nhân liền quên những bằng hữu hèn hạ này hay không?

Tang Tang nào để ý nghe Tiểu Thảo thầm oán, nàng lúc này biết mọi người trong cả tòa thành Trường An nghe tin lập tức hành động nên phải tranh thủ thời gian, trực tiếp hỏi:

- Năm trước thiếu gia nhà ta say mèm, từng viết một tờ giấy ghi chép ở chỗ này, giờ nó đâu rồi?

Tiểu Thảo hơi ngẩn ra, chợt nói:

- Ta giúp người hỏi một chút.

Một lát sau Tiểu Thảo chạy trở về, nói:

- Hỏi rồi, hình như là Thủy Châu tỷ tỷ lúc ấy thuận tay cầm đi, ngươi tìm thứ đó làm gì? Đã lâu như vậy, ai biết nó bị ném đi chỗ nào rồi.

...

Lời nói của Tào Hữu Ninh ở trong thành Trường An xưa nay có vài phần phân lượng, bởi vì tỷ phu của hắn là công bộ thị lang, hơn nữa từ năm trước sau khi công bộ thượng thư khuyết chức, tỷ phu hắn liền được coi là công bộ thượng thư nhiệm kỳ sau. Ai ngờ đầu xuân năm nay đột nhiên xảy ra biến hóa, phủ tổng đốc thủy vận về kinh vị quan to nào đó, trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ của tỷ phu hắn. Bệ hạ thì duy trì trầm mặc với chuyện bổ nhiệm, còn tể tướng và mấy vị đại học sĩ kia cũng mãi chưa đưa ra quyết định.

Ngay thời khắc mấu chốt khẩn trương này, tỷ phu thị lang của hắn càng lúc càng thu mình trầm mặc, kết quả là lời nói của Tào Hữu Ninh ở thành Trường An cũng ngày càng nhẹ, nhất là lúc này đối mặt đầu bài hồng cô nương Thủy Châu Nhi trong Hồng Tụ Chiêu, ngữ khí của hắn không thể nói là thu mình mà phải gọi là khiêm tốn mới đúng.

- Ta nói cô nương tốt bụng, xin ngài thương xót tặng tấm bái thiếp cho ta đi.

Tào Hữu Ninh nhìn nữ tử đầy đặn trên ghế, nếu ngày thường chỉ sợ đã sớm tinh thần chao đảo muốn bổ nhào lên, có điều hôm nay toàn bộ tinh thần hắn đã bị chuyện kia chiếm cứ nên nào quan tâm nữa.

Hắn thành khẩn nói:

- Người học sinh tên Ninh Khuyết ngươi vừa nói kia chính là chủ nhân bức hoa khai thiếp trong cung, nay bệ hạ đã xác nhận thân phận hắn, lúc này đang nói chuyện với hắn ở trong ngự thư phòng, ta mà lừa ngươi thì cũng tiết kiệm được chút bạc, nhưng hai ta coi như quen biết, ta nào có thể làm như thế được. Thủy Châu cô nương, ngươi không thể bắt ta chờ mãi như thế được!

Thủy Châu Nhi lúc này mới bừng tỉnh từ kinh hãi lúc trước, có chút đau đầu day day trán, bất đắc dĩ nói:

- Nhưng mà tờ giấy đó...

Tào Hữu Ninh cực nghiêm túc sửa đúng nói:

- Không phải tờ giấy, tin tức trong Nam Môn quan đã truyền khắp thành Trường An, bây giờ mọi người đều biết bức phúc thư thiếp đó, bức thư thiếp đó nên gọi là canh gà thiếp.

Thủy Châu Nhi không thể làm gì được khoát tay, nói:

- Được rồi, theo ý ngươi, nhưng tấm... Canh gà thiếp kia quả thật không ở trong tay ta. Ngày đó sau khi ta thu hồi, ngay đêm đã có người mang đi.

- Ai cầm đi?

Tào Hữu Ninh khẩn trương hỏi:

- Cô nương ngài nên nhớ kỹ lại xem, tấm thiếp chữ đó thật sự không tầm thường đâu, vị cung phụng Nam Môn kia chính là nhờ thiếp đó phán định Ninh Khuyết có tiềm chất thần phù sư, thiếp này ngày sau tất nhiên sẽ trở thành danh thiếp thiên hạ!

Thủy Châu Nhi giận cười, nói:

- Cần gì phải nhớ lại, lão đạo sĩ kia bẩn muốn chết, tính tình lại quái dị, có điều ra tay khá hào phóng, ta sao có thể quên loại khách quen này được.

Tào Hữu Ninh nghe nàng hình dung, sửng sốt một lúc lâu bỗng nhiên vỗ mạnh đùi, khiếp sợ nói:

- Ai da! Tiểu tổ tông của ta! Đó không phải đạo sĩ bẩn gì, đạo nhân đó khẳng định chính là thần phù sư Nhan Sắt đại sư!

Thủy Châu Nhị thất kinh rồi, lấy khăn tay che miệng thật lâu nói không ra lời. Nàng thầm nghĩ thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao mà mới có một ngày đã hoang đường như vầy, thiếu niên lang đáng yêu đáng thương kia trở thành đại thư gia bệ hạ đau khổ tìm kiếm nửa năm, lão đạo bẩn đáng khinh cách hơn tháng liền đến uống rượu mua vui một phen kia lại là vị thần phù sư!

Đột nhiên nàng nhớ ra một thứ, kinh hỉ đứng dậy phân phó tỳ nữ từ sau phòng nâng ra một cái bàn nhỏ bỏ đi không dùng nữa.

- Ngươi xem xem cái bàn này, bên trên là lão đạo bẩn kia... Không, là vị cung phụng Nam Môn Hạo Thiên Đạo kia, thần phù sư duy nhất, sư huynh của quốc sư đại nhân Nhan Sắt đại sư dùng công lực suốt đời hắn theo viết lên mặt bàn bức canh gà thiếp!

Nàng đưa tay lau đi tro bụi trên bàn, nhìn những chữ viết ngoáy kia, cảm thấy mình quả nhiên có mắt nhìn người, rất biết nhìn xa trông rộng, vừa tự mình thưởng thức vừa lưu loát nói ra một đoạn dài...

Tào Hữu Ninh ghé mặt lên bàn nhìn chằm chằm những chữ viết ngoáy lại khắc sâu vào gỗ kia, đôi mắt dần dần trở nên sáng ngời, vui sướng nói:

- Thúy Châu Nhi cô nương, giá tùy ngươi ra, không cần nói những thứ màu mè này nữa.

Thủy Châu lấy khăn tay che miệng cười ha ha, trên mặt hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, nói:

- Ba ngàn lượng.

Tào Hữu Ninh đứng thẳng dậy, dứt khoát nói:

- Thành giao.

- Không thể bán.

Cửa viện bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, Tang Tang và Tiểu Thảo bước nhanh đi đến.

Tào Hữu Ninh kỳ quái nói:

- Vì sao không thể bán?

Tang Tang nhìn kỹ những chữ viết trên bàn kia một phen, nghiêm túc nói với Thủy Châu Nhi:

- Chỉ bán bản dập.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK